Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 355
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 356Đừng nói là phế nhân Khương Lãng, cho dù hắn có ở trạng thái bình phục thì Hàn Thiên Ngạo cũng có tự tin gi3t ch3t hắn.“Chết tiệt chết tiệt!!! Hàn Thiên Ngạo, kiếp này ta không thể làm được, nhưng kiếp sau, kiếp sau ta nhất định sẽ giết ngươi!” Khương Lãng nhìn thấy đạo kiếm quang mạnh mẽ kia đang chém tới, vừa tức giận vừa tuyệt vọng hét lớn. đang tới.Cùng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.“Là nam nhân tại sao lại nói không thể làm được chứ?!”Rồi sau đó một bóng người đứng trước mặt hắn.“Hả!? Lâm, Lâm Tiêu, Lâm huynh, tại sao ngươi…” Khương Lãng sững sờ.Thực sự có nằm mơ hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng lúc này sẽ có ai đó xuất hiện. Mà người đó còn là Lâm Tiêu, Lâm huynh đệ.Bùm!!”Kiếm khí mạnh mẽ bùng nổ, bụi đất tứ tung, uy năng kiếm quang bao trùm cả hai người họ.“Kỳ lạ, làm sao đột nhiên lại có thêm một người? Có điều, cũng không sao, chết một người cũng là chết mà chết hai người thì cũng vậy.”“Chỉ là tiếc một hạt Vực Châu thôi! ~” Hàn Thiên Ngạo ở giữa không trung nhún vai và không quan tâm.Ngay tại hắn ta chuẩn bị di chuyển năng lượng Vực Châu.Xoạt! !Một đạo kiếm quang rộng lớn tách ra vô số bụi bay sang hai bên.Cùng với âm thanh phá vỡ không khí, hậu phát tiên chí, mạnh mẽ chém vào Hàn Thiên Ngạo.“Cái gì?!!!” Hàn Thiên Ngạo kêu lên một tiếng, vội vàng vận tấm chắn hộ thân.Răng rắc! m thanh xương gãy giòn tan vang lên.Con ngươi của Hàn Thiên Ngạo như sắp rớt ra, hắn ta bị đánh bay ra ngoài.Sau khi và vào một vách đá, hắn ta mới bò dậy một cách đầy khó khăn.“Không thể nào! Loại lực lượng này, cho dù là Khương Lãng ở trạng thái hưng thịnh cũng không thể nào thi triển ra được, mẹ kiếp, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy!!” Mặt Hàn Thiên Ngạo tràn đầy nghi ngờ và không thể tin nổi.Lúc này, bụi đất cũng đã tan đi, hai bóng người từ bên trong hiện ra.Một người là Khương Lãng, người kia là một vị thiếu niên.Hàn Thiên Ngạo nhìn chằm chằm vào thiếu niên đó.Chính là hắn! ?Lúc này, Hàn Thiên Ngạo mới nhớ ra rằng hình như thiếu niên là người đã cùng Khương Lãng trở về vào hai ngày trước.Nếu hắn ta đoán đoán sai thì chính người này vừa ra tay.Nhưng, nhưng khí tức của người này chỉ có tu vi Toàn Đan cảnh nhất trọng, làm sao có thể thi triển ra một kích đáng sợ như vậy.“Các hạ, đây là chuyện của Thái Tuế thánh địa chúng ta, xin ngươi đừng xen vào chuyện của người khác!! Bây giờ lập tức rời đi, ta sẽ coi như ngươi chưa từng xuất hiện!” Hàn Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn đối phương chằm chằm và nói.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 356Đừng nói là phế nhân Khương Lãng, cho dù hắn có ở trạng thái bình phục thì Hàn Thiên Ngạo cũng có tự tin gi3t ch3t hắn.“Chết tiệt chết tiệt!!! Hàn Thiên Ngạo, kiếp này ta không thể làm được, nhưng kiếp sau, kiếp sau ta nhất định sẽ giết ngươi!” Khương Lãng nhìn thấy đạo kiếm quang mạnh mẽ kia đang chém tới, vừa tức giận vừa tuyệt vọng hét lớn. đang tới.Cùng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.“Là nam nhân tại sao lại nói không thể làm được chứ?!”Rồi sau đó một bóng người đứng trước mặt hắn.“Hả!? Lâm, Lâm Tiêu, Lâm huynh, tại sao ngươi…” Khương Lãng sững sờ.Thực sự có nằm mơ hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng lúc này sẽ có ai đó xuất hiện. Mà người đó còn là Lâm Tiêu, Lâm huynh đệ.Bùm!!”Kiếm khí mạnh mẽ bùng nổ, bụi đất tứ tung, uy năng kiếm quang bao trùm cả hai người họ.“Kỳ lạ, làm sao đột nhiên lại có thêm một người? Có điều, cũng không sao, chết một người cũng là chết mà chết hai người thì cũng vậy.”“Chỉ là tiếc một hạt Vực Châu thôi! ~” Hàn Thiên Ngạo ở giữa không trung nhún vai và không quan tâm.Ngay tại hắn ta chuẩn bị di chuyển năng lượng Vực Châu.Xoạt! !Một đạo kiếm quang rộng lớn tách ra vô số bụi bay sang hai bên.Cùng với âm thanh phá vỡ không khí, hậu phát tiên chí, mạnh mẽ chém vào Hàn Thiên Ngạo.“Cái gì?!!!” Hàn Thiên Ngạo kêu lên một tiếng, vội vàng vận tấm chắn hộ thân.Răng rắc! m thanh xương gãy giòn tan vang lên.Con ngươi của Hàn Thiên Ngạo như sắp rớt ra, hắn ta bị đánh bay ra ngoài.Sau khi và vào một vách đá, hắn ta mới bò dậy một cách đầy khó khăn.“Không thể nào! Loại lực lượng này, cho dù là Khương Lãng ở trạng thái hưng thịnh cũng không thể nào thi triển ra được, mẹ kiếp, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy!!” Mặt Hàn Thiên Ngạo tràn đầy nghi ngờ và không thể tin nổi.Lúc này, bụi đất cũng đã tan đi, hai bóng người từ bên trong hiện ra.Một người là Khương Lãng, người kia là một vị thiếu niên.Hàn Thiên Ngạo nhìn chằm chằm vào thiếu niên đó.Chính là hắn! ?Lúc này, Hàn Thiên Ngạo mới nhớ ra rằng hình như thiếu niên là người đã cùng Khương Lãng trở về vào hai ngày trước.Nếu hắn ta đoán đoán sai thì chính người này vừa ra tay.Nhưng, nhưng khí tức của người này chỉ có tu vi Toàn Đan cảnh nhất trọng, làm sao có thể thi triển ra một kích đáng sợ như vậy.“Các hạ, đây là chuyện của Thái Tuế thánh địa chúng ta, xin ngươi đừng xen vào chuyện của người khác!! Bây giờ lập tức rời đi, ta sẽ coi như ngươi chưa từng xuất hiện!” Hàn Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn đối phương chằm chằm và nói.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 356Đừng nói là phế nhân Khương Lãng, cho dù hắn có ở trạng thái bình phục thì Hàn Thiên Ngạo cũng có tự tin gi3t ch3t hắn.“Chết tiệt chết tiệt!!! Hàn Thiên Ngạo, kiếp này ta không thể làm được, nhưng kiếp sau, kiếp sau ta nhất định sẽ giết ngươi!” Khương Lãng nhìn thấy đạo kiếm quang mạnh mẽ kia đang chém tới, vừa tức giận vừa tuyệt vọng hét lớn. đang tới.Cùng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai hắn.“Là nam nhân tại sao lại nói không thể làm được chứ?!”Rồi sau đó một bóng người đứng trước mặt hắn.“Hả!? Lâm, Lâm Tiêu, Lâm huynh, tại sao ngươi…” Khương Lãng sững sờ.Thực sự có nằm mơ hắn cũng chưa bao giờ nghĩ rằng lúc này sẽ có ai đó xuất hiện. Mà người đó còn là Lâm Tiêu, Lâm huynh đệ.Bùm!!”Kiếm khí mạnh mẽ bùng nổ, bụi đất tứ tung, uy năng kiếm quang bao trùm cả hai người họ.“Kỳ lạ, làm sao đột nhiên lại có thêm một người? Có điều, cũng không sao, chết một người cũng là chết mà chết hai người thì cũng vậy.”“Chỉ là tiếc một hạt Vực Châu thôi! ~” Hàn Thiên Ngạo ở giữa không trung nhún vai và không quan tâm.Ngay tại hắn ta chuẩn bị di chuyển năng lượng Vực Châu.Xoạt! !Một đạo kiếm quang rộng lớn tách ra vô số bụi bay sang hai bên.Cùng với âm thanh phá vỡ không khí, hậu phát tiên chí, mạnh mẽ chém vào Hàn Thiên Ngạo.“Cái gì?!!!” Hàn Thiên Ngạo kêu lên một tiếng, vội vàng vận tấm chắn hộ thân.Răng rắc! m thanh xương gãy giòn tan vang lên.Con ngươi của Hàn Thiên Ngạo như sắp rớt ra, hắn ta bị đánh bay ra ngoài.Sau khi và vào một vách đá, hắn ta mới bò dậy một cách đầy khó khăn.“Không thể nào! Loại lực lượng này, cho dù là Khương Lãng ở trạng thái hưng thịnh cũng không thể nào thi triển ra được, mẹ kiếp, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy!!” Mặt Hàn Thiên Ngạo tràn đầy nghi ngờ và không thể tin nổi.Lúc này, bụi đất cũng đã tan đi, hai bóng người từ bên trong hiện ra.Một người là Khương Lãng, người kia là một vị thiếu niên.Hàn Thiên Ngạo nhìn chằm chằm vào thiếu niên đó.Chính là hắn! ?Lúc này, Hàn Thiên Ngạo mới nhớ ra rằng hình như thiếu niên là người đã cùng Khương Lãng trở về vào hai ngày trước.Nếu hắn ta đoán đoán sai thì chính người này vừa ra tay.Nhưng, nhưng khí tức của người này chỉ có tu vi Toàn Đan cảnh nhất trọng, làm sao có thể thi triển ra một kích đáng sợ như vậy.“Các hạ, đây là chuyện của Thái Tuế thánh địa chúng ta, xin ngươi đừng xen vào chuyện của người khác!! Bây giờ lập tức rời đi, ta sẽ coi như ngươi chưa từng xuất hiện!” Hàn Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn đối phương chằm chằm và nói.