Tác giả:

Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…

Chương 392

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 393Khi thương và roi va vào nhau, bóng roi màu máu quấn lên trên, trói chặt cây trường thương màu xanh lam trong tay cường giả Hoá Đỉnh cảnh.Tất cả các lực đạo trên đó đã lần lượt bị hoá giải.Tâm niệm Can Anh Túc vừa động, cái roi dài màu máu bị kéo quay lại, suýt chút nữa trường thương màu xanh lam tuột ra khỏi tay.Cường giả Hoá Đỉnh được gọi là Lão Mạnh đó đã dùng hết sức để nắm lấy linh khí trong tay.Ông ta nhìn đối phương một cách kiêng dè, giận dữ hét: “Ngươi muốn chết!”Rào rào rào.Vô số lôi quang phát ra từ trường thương màu xanh lam đó, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của bóng roi.Can Anh Túc vươn tay lên khoảng không, vài bóng roi lại cuộn tròn rồi phóng qua đó với tốc độ cực nhanh.Mục tiêu lần này không phải là trường thương mà là cơ thể Lão Mạnh.Lão Mạnh không ngờ đối phương lại làm như vậy nên vội vàng đánh ra một chưởng, đẩy lùi bóng roi màu máu kia.Bản thân ông ta nắm chặt trường thương đã được tự do và lùi lại phía sau vài bước, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng lên.Sau khi đấu một hiệp, ông ta thực sự bị áp đảo.Ngay cả khi đối phương dùng sự mềm mại để khắc chế ông ta.Nhưng khoảng cách giữa hai người là một đại cảnh giới.Điều này làm ông ta từ xấu hổ biến thành bực mình.“Tiếp tục đi!!”“Cô Phong Đoạt Nguyệt!”Cây trường thương màu xanh lam hàm chứa một luồng thương ý không thể phá nổi đã đâm ra.Lúc này, đôi mắt của Can Anh Túc còn đỏ hơn, nàng ta không hề sợ hãi.Sương khí màu máu hóa giáp, bóng người như quỷ mị xông lên nghênh đón.Cả hai chiến đấu với nhau, trong một khoảng thời gian bất phân thắng bại.Ba cường giả Hoá Đỉnh cảnh đứng xem đều sững sờ.Các đệ tử khác cũng sững sờ và chết lặng.Điên, điên rồi sao!Một tu sĩ Toàn Đan cảnh tầng thứ tư lại có thể đánh nhau bất phân thắng bại với cường giả Hoá Đỉnh?Đây không phải là đang nằm mơ chứ?Đừng nói là Toàn Đan cảnh, giữa bán bộ Hóa Đỉnh và Hóa Đỉnh đã là một sự chênh lệch rất lớn.Cả hai hoàn toàn không thể đánh đồng, cũng không có khả năng chiến thắng nào cả.Vậy tại sao chuyện này … chuyện này …Lúc này.Ầm ầm…Ánh sáng ở lối vào của bí cảnh lại loé lên.Mọi người liên tục bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 393Khi thương và roi va vào nhau, bóng roi màu máu quấn lên trên, trói chặt cây trường thương màu xanh lam trong tay cường giả Hoá Đỉnh cảnh.Tất cả các lực đạo trên đó đã lần lượt bị hoá giải.Tâm niệm Can Anh Túc vừa động, cái roi dài màu máu bị kéo quay lại, suýt chút nữa trường thương màu xanh lam tuột ra khỏi tay.Cường giả Hoá Đỉnh được gọi là Lão Mạnh đó đã dùng hết sức để nắm lấy linh khí trong tay.Ông ta nhìn đối phương một cách kiêng dè, giận dữ hét: “Ngươi muốn chết!”Rào rào rào.Vô số lôi quang phát ra từ trường thương màu xanh lam đó, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của bóng roi.Can Anh Túc vươn tay lên khoảng không, vài bóng roi lại cuộn tròn rồi phóng qua đó với tốc độ cực nhanh.Mục tiêu lần này không phải là trường thương mà là cơ thể Lão Mạnh.Lão Mạnh không ngờ đối phương lại làm như vậy nên vội vàng đánh ra một chưởng, đẩy lùi bóng roi màu máu kia.Bản thân ông ta nắm chặt trường thương đã được tự do và lùi lại phía sau vài bước, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng lên.Sau khi đấu một hiệp, ông ta thực sự bị áp đảo.Ngay cả khi đối phương dùng sự mềm mại để khắc chế ông ta.Nhưng khoảng cách giữa hai người là một đại cảnh giới.Điều này làm ông ta từ xấu hổ biến thành bực mình.“Tiếp tục đi!!”“Cô Phong Đoạt Nguyệt!”Cây trường thương màu xanh lam hàm chứa một luồng thương ý không thể phá nổi đã đâm ra.Lúc này, đôi mắt của Can Anh Túc còn đỏ hơn, nàng ta không hề sợ hãi.Sương khí màu máu hóa giáp, bóng người như quỷ mị xông lên nghênh đón.Cả hai chiến đấu với nhau, trong một khoảng thời gian bất phân thắng bại.Ba cường giả Hoá Đỉnh cảnh đứng xem đều sững sờ.Các đệ tử khác cũng sững sờ và chết lặng.Điên, điên rồi sao!Một tu sĩ Toàn Đan cảnh tầng thứ tư lại có thể đánh nhau bất phân thắng bại với cường giả Hoá Đỉnh?Đây không phải là đang nằm mơ chứ?Đừng nói là Toàn Đan cảnh, giữa bán bộ Hóa Đỉnh và Hóa Đỉnh đã là một sự chênh lệch rất lớn.Cả hai hoàn toàn không thể đánh đồng, cũng không có khả năng chiến thắng nào cả.Vậy tại sao chuyện này … chuyện này …Lúc này.Ầm ầm…Ánh sáng ở lối vào của bí cảnh lại loé lên.Mọi người liên tục bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 393Khi thương và roi va vào nhau, bóng roi màu máu quấn lên trên, trói chặt cây trường thương màu xanh lam trong tay cường giả Hoá Đỉnh cảnh.Tất cả các lực đạo trên đó đã lần lượt bị hoá giải.Tâm niệm Can Anh Túc vừa động, cái roi dài màu máu bị kéo quay lại, suýt chút nữa trường thương màu xanh lam tuột ra khỏi tay.Cường giả Hoá Đỉnh được gọi là Lão Mạnh đó đã dùng hết sức để nắm lấy linh khí trong tay.Ông ta nhìn đối phương một cách kiêng dè, giận dữ hét: “Ngươi muốn chết!”Rào rào rào.Vô số lôi quang phát ra từ trường thương màu xanh lam đó, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của bóng roi.Can Anh Túc vươn tay lên khoảng không, vài bóng roi lại cuộn tròn rồi phóng qua đó với tốc độ cực nhanh.Mục tiêu lần này không phải là trường thương mà là cơ thể Lão Mạnh.Lão Mạnh không ngờ đối phương lại làm như vậy nên vội vàng đánh ra một chưởng, đẩy lùi bóng roi màu máu kia.Bản thân ông ta nắm chặt trường thương đã được tự do và lùi lại phía sau vài bước, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng lên.Sau khi đấu một hiệp, ông ta thực sự bị áp đảo.Ngay cả khi đối phương dùng sự mềm mại để khắc chế ông ta.Nhưng khoảng cách giữa hai người là một đại cảnh giới.Điều này làm ông ta từ xấu hổ biến thành bực mình.“Tiếp tục đi!!”“Cô Phong Đoạt Nguyệt!”Cây trường thương màu xanh lam hàm chứa một luồng thương ý không thể phá nổi đã đâm ra.Lúc này, đôi mắt của Can Anh Túc còn đỏ hơn, nàng ta không hề sợ hãi.Sương khí màu máu hóa giáp, bóng người như quỷ mị xông lên nghênh đón.Cả hai chiến đấu với nhau, trong một khoảng thời gian bất phân thắng bại.Ba cường giả Hoá Đỉnh cảnh đứng xem đều sững sờ.Các đệ tử khác cũng sững sờ và chết lặng.Điên, điên rồi sao!Một tu sĩ Toàn Đan cảnh tầng thứ tư lại có thể đánh nhau bất phân thắng bại với cường giả Hoá Đỉnh?Đây không phải là đang nằm mơ chứ?Đừng nói là Toàn Đan cảnh, giữa bán bộ Hóa Đỉnh và Hóa Đỉnh đã là một sự chênh lệch rất lớn.Cả hai hoàn toàn không thể đánh đồng, cũng không có khả năng chiến thắng nào cả.Vậy tại sao chuyện này … chuyện này …Lúc này.Ầm ầm…Ánh sáng ở lối vào của bí cảnh lại loé lên.Mọi người liên tục bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.

Chương 392