Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 463
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 464“Ba vị, Lâm Tiêu này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, chúng ta không được phạm sai lầm, giải quyết hắn trước, sau đó lại thương lượng chuyện khác.”“Nếu không, nếu như để cho hắn chạy thoát, sau này sẽ không có cơ hội lớn như vậy nữa.”Lục Thanh Vân dường như cảm nhận được sự kỳ lạ của bầu không khí nên vội vàng thuyết.“Ừm, được.”“Được, xử lý Lâm Tiêu trước rồi tính.”“Nghe Thanh Vân huynh.” Sau khi ba người suy nghĩ một chút, họ cũng đồng tình.Sau đó, tất cả họ đều nín thở và thu lại khí tức của mình. Họ định đợi đến khi Lâm Tiêu hoàn toàn bước vào vòng vây và tung ra một kích lôi đình để giết hắn.Một nghìn mét.Năm trăm mét.Ba trăm mét.Khi thấy Lâm Tiêu sắp bước vào vị trí tốt nhất để phục kích.Tay bốn người đang cầm vũ khí có chút căng thẳng.Nhưng mà không ngờ, Lâm Tiêu mới đi được vài bước đột nhiên dừng lại.“Này, thật sự cảm thấy thủ đoạn ẩn nấp không có bị phát hiện sao!” Lâm Tiêu đứng tại chỗ giễu cợt nói.Bốn người Lục Thanh Vân tim đập thình thịch.Bị phát hiện rồi sao?Không, nói không chừng là đang lừa họ. Hoặc có thể một trong bốn người họ đã bị phát hiện.Không ai trong số bốn người di chuyển.Đợi chút!Mau!Sắp rồi!“Cũng không biết bốn con rùa có bao nhiêu điểm tích luỹ nhỉ!?” Lâm Tiêu lầm bầm.“Động thủ!!!” Sắc mặt Lục Thanh Vân đột nhiên biến đổi, hắn ta hét lớn một tiếng.Vì Lâm Tiêu đã báo ra số người của bọn họ nên chắc chắn hắn đã nhận thấy sự tồn tại của họ thông qua phương thức nào đó.Vậy nên nhất định phải động thủ.“Chập Dực Trảm!”Chỉ thấy tay Lục Thanh Vân đang cầm một thanh linh kiếm cấp phẩm, kiếm ý bậc 8 bùng nổ.Hắn ta là người đầu tiên tấn công Lâm Tiêu.Uy năng do kiếm quang mang theo khiến hư không chấn động không ngừng. Một kiếm này trực tiếp bùng phát ra một kích toàn lực của hắn.“Hừ!!!” Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, vung tay lên ra một quyền.Phác Thực Vô Hoá.Bùm! !Kiếm quang và nắm đấm va chạm vào nhau.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 464“Ba vị, Lâm Tiêu này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, chúng ta không được phạm sai lầm, giải quyết hắn trước, sau đó lại thương lượng chuyện khác.”“Nếu không, nếu như để cho hắn chạy thoát, sau này sẽ không có cơ hội lớn như vậy nữa.”Lục Thanh Vân dường như cảm nhận được sự kỳ lạ của bầu không khí nên vội vàng thuyết.“Ừm, được.”“Được, xử lý Lâm Tiêu trước rồi tính.”“Nghe Thanh Vân huynh.” Sau khi ba người suy nghĩ một chút, họ cũng đồng tình.Sau đó, tất cả họ đều nín thở và thu lại khí tức của mình. Họ định đợi đến khi Lâm Tiêu hoàn toàn bước vào vòng vây và tung ra một kích lôi đình để giết hắn.Một nghìn mét.Năm trăm mét.Ba trăm mét.Khi thấy Lâm Tiêu sắp bước vào vị trí tốt nhất để phục kích.Tay bốn người đang cầm vũ khí có chút căng thẳng.Nhưng mà không ngờ, Lâm Tiêu mới đi được vài bước đột nhiên dừng lại.“Này, thật sự cảm thấy thủ đoạn ẩn nấp không có bị phát hiện sao!” Lâm Tiêu đứng tại chỗ giễu cợt nói.Bốn người Lục Thanh Vân tim đập thình thịch.Bị phát hiện rồi sao?Không, nói không chừng là đang lừa họ. Hoặc có thể một trong bốn người họ đã bị phát hiện.Không ai trong số bốn người di chuyển.Đợi chút!Mau!Sắp rồi!“Cũng không biết bốn con rùa có bao nhiêu điểm tích luỹ nhỉ!?” Lâm Tiêu lầm bầm.“Động thủ!!!” Sắc mặt Lục Thanh Vân đột nhiên biến đổi, hắn ta hét lớn một tiếng.Vì Lâm Tiêu đã báo ra số người của bọn họ nên chắc chắn hắn đã nhận thấy sự tồn tại của họ thông qua phương thức nào đó.Vậy nên nhất định phải động thủ.“Chập Dực Trảm!”Chỉ thấy tay Lục Thanh Vân đang cầm một thanh linh kiếm cấp phẩm, kiếm ý bậc 8 bùng nổ.Hắn ta là người đầu tiên tấn công Lâm Tiêu.Uy năng do kiếm quang mang theo khiến hư không chấn động không ngừng. Một kiếm này trực tiếp bùng phát ra một kích toàn lực của hắn.“Hừ!!!” Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, vung tay lên ra một quyền.Phác Thực Vô Hoá.Bùm! !Kiếm quang và nắm đấm va chạm vào nhau.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 464“Ba vị, Lâm Tiêu này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, chúng ta không được phạm sai lầm, giải quyết hắn trước, sau đó lại thương lượng chuyện khác.”“Nếu không, nếu như để cho hắn chạy thoát, sau này sẽ không có cơ hội lớn như vậy nữa.”Lục Thanh Vân dường như cảm nhận được sự kỳ lạ của bầu không khí nên vội vàng thuyết.“Ừm, được.”“Được, xử lý Lâm Tiêu trước rồi tính.”“Nghe Thanh Vân huynh.” Sau khi ba người suy nghĩ một chút, họ cũng đồng tình.Sau đó, tất cả họ đều nín thở và thu lại khí tức của mình. Họ định đợi đến khi Lâm Tiêu hoàn toàn bước vào vòng vây và tung ra một kích lôi đình để giết hắn.Một nghìn mét.Năm trăm mét.Ba trăm mét.Khi thấy Lâm Tiêu sắp bước vào vị trí tốt nhất để phục kích.Tay bốn người đang cầm vũ khí có chút căng thẳng.Nhưng mà không ngờ, Lâm Tiêu mới đi được vài bước đột nhiên dừng lại.“Này, thật sự cảm thấy thủ đoạn ẩn nấp không có bị phát hiện sao!” Lâm Tiêu đứng tại chỗ giễu cợt nói.Bốn người Lục Thanh Vân tim đập thình thịch.Bị phát hiện rồi sao?Không, nói không chừng là đang lừa họ. Hoặc có thể một trong bốn người họ đã bị phát hiện.Không ai trong số bốn người di chuyển.Đợi chút!Mau!Sắp rồi!“Cũng không biết bốn con rùa có bao nhiêu điểm tích luỹ nhỉ!?” Lâm Tiêu lầm bầm.“Động thủ!!!” Sắc mặt Lục Thanh Vân đột nhiên biến đổi, hắn ta hét lớn một tiếng.Vì Lâm Tiêu đã báo ra số người của bọn họ nên chắc chắn hắn đã nhận thấy sự tồn tại của họ thông qua phương thức nào đó.Vậy nên nhất định phải động thủ.“Chập Dực Trảm!”Chỉ thấy tay Lục Thanh Vân đang cầm một thanh linh kiếm cấp phẩm, kiếm ý bậc 8 bùng nổ.Hắn ta là người đầu tiên tấn công Lâm Tiêu.Uy năng do kiếm quang mang theo khiến hư không chấn động không ngừng. Một kiếm này trực tiếp bùng phát ra một kích toàn lực của hắn.“Hừ!!!” Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, vung tay lên ra một quyền.Phác Thực Vô Hoá.Bùm! !Kiếm quang và nắm đấm va chạm vào nhau.