Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 561
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 562(*Ta hy vọng chúng như những cành chồi đâm lộc, đợi một ngày ta thu hoạch.)Từng dòng thơ được viết ra, các Nho gia càng nhìn càng hoảng hốt. Đây là do Lâm Tiêu người đứng đầu bảng Chân Long viết ra thật sao?Một chiến thần cũng có thể viết ra một bài thơ như vậy sao? Đừng đùa chứ, hay là chép ở đâu ra, hoặc là lấy trộm của một vị đại năng Nho đạo nào đó?Ngay lúc này những đám mây ngũ sắc xuất hiện phía trên Thiên Địa Văn Cung, từng tầng mây rực rỡ ánh hào quang chiếu xuống.Chuyện này làm Lâm Tiêu cũng phải bối rối.“Thiên cổ, thiên cổ!!”“Mây ngũ sắc báo điềm may, đúng là bài thơ thiên cổ.”“Có thể tạo ra dị tượng thiên địa, có thể nói đây là bài thơ đầu tiên.”“Đúng là do Lâm Tiêu viết thật, thật khó tin.”“Dùng một bài thơ thiên cổ làm chứng ngôn, đúng là làm người khác ngưỡng mộ vô cùng.”Các Nho gia đứng xung quanh đều ngỡ ngàng, họ không ngờ Lâm Tiêu lần đầu làm thơ lại là một bài thơ thiên cổ.Hai mắt Lâm Tiêu phát sáng, tay vẫn mua bút không ngừng.”“Tuy uỷ tuyệt kỳ diệc hà thương hề, ai chúng phương chi vu uế.”(*Điều đau đớn nhất không phải do chúng suy tàn, mà điều khiến ta buồn nhất chính là do sự thay đổi.)“Chí điểu chi bất quân hề, tự tiền thế nhi cố nhiên.”(*Đại bàng không bay theo đàn như chim sẻ, đó là điều tự nhiên từ ngàn xưa.)“Hà phương viên chi năng chu hề, phù thục dị đạo nhi tương yên!”(*Hình vuông và hình tròn không thể tương thích với nhau, những khát vọng khác nhau cũng chả thể hoà hợp với nhau!)Lâm Tiêu vẫn không nói gì, biểu cảm cũng rất bình thường. Nhưng những Nho gia đọc xong hai câu thơ này thì lại cảm nhận được một ý chí kiên cường bất khuất.“Hay!!”“Thơ hay, hay lắm!”“Không hổ là bài thơ thiên cổ, không thể không công nhận, Lâm Tiêu đại tài!”Ấn tượng về Lâm Tiêu của các Nho gia bắt đầu thay đổi. Có thể là một bài thơ như vậy thì không chỉ đơn giản là thiên phú. Đến lão Đằng còn phải nắm chặt nắm tay lại.Ông được mọi người hô hào là đại năng, vậy mà từ vài câu thơ kia ông lại có thể hiểu được nhiều tầng ý nghĩa.Kế trị nước!Trong mấy câu thơ này có mấy phần ý nghĩa về kế trị nước. Tiểu hữu này, thật sự không đơn giản.“Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngôn thương thượng hạ năng cầu tác.”(*Đường phía trước vừa dài vừa xa, ta sẽ kiên trì không buông.)“ m dư mã vu hàm trì hề, tổng dư bí hồ phù tang.”(*Sáng sớm uống rượu bên bờ ao, buộc ngựa chỗ có mặt trời mọc.)Lâm Tiêu vẫn tiếp tục viết thơ, bầu không khí đã đạt tới đỉnh điểm, vậy có nghĩa cũng sắp tới lúc kết thúc.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 562(*Ta hy vọng chúng như những cành chồi đâm lộc, đợi một ngày ta thu hoạch.)Từng dòng thơ được viết ra, các Nho gia càng nhìn càng hoảng hốt. Đây là do Lâm Tiêu người đứng đầu bảng Chân Long viết ra thật sao?Một chiến thần cũng có thể viết ra một bài thơ như vậy sao? Đừng đùa chứ, hay là chép ở đâu ra, hoặc là lấy trộm của một vị đại năng Nho đạo nào đó?Ngay lúc này những đám mây ngũ sắc xuất hiện phía trên Thiên Địa Văn Cung, từng tầng mây rực rỡ ánh hào quang chiếu xuống.Chuyện này làm Lâm Tiêu cũng phải bối rối.“Thiên cổ, thiên cổ!!”“Mây ngũ sắc báo điềm may, đúng là bài thơ thiên cổ.”“Có thể tạo ra dị tượng thiên địa, có thể nói đây là bài thơ đầu tiên.”“Đúng là do Lâm Tiêu viết thật, thật khó tin.”“Dùng một bài thơ thiên cổ làm chứng ngôn, đúng là làm người khác ngưỡng mộ vô cùng.”Các Nho gia đứng xung quanh đều ngỡ ngàng, họ không ngờ Lâm Tiêu lần đầu làm thơ lại là một bài thơ thiên cổ.Hai mắt Lâm Tiêu phát sáng, tay vẫn mua bút không ngừng.”“Tuy uỷ tuyệt kỳ diệc hà thương hề, ai chúng phương chi vu uế.”(*Điều đau đớn nhất không phải do chúng suy tàn, mà điều khiến ta buồn nhất chính là do sự thay đổi.)“Chí điểu chi bất quân hề, tự tiền thế nhi cố nhiên.”(*Đại bàng không bay theo đàn như chim sẻ, đó là điều tự nhiên từ ngàn xưa.)“Hà phương viên chi năng chu hề, phù thục dị đạo nhi tương yên!”(*Hình vuông và hình tròn không thể tương thích với nhau, những khát vọng khác nhau cũng chả thể hoà hợp với nhau!)Lâm Tiêu vẫn không nói gì, biểu cảm cũng rất bình thường. Nhưng những Nho gia đọc xong hai câu thơ này thì lại cảm nhận được một ý chí kiên cường bất khuất.“Hay!!”“Thơ hay, hay lắm!”“Không hổ là bài thơ thiên cổ, không thể không công nhận, Lâm Tiêu đại tài!”Ấn tượng về Lâm Tiêu của các Nho gia bắt đầu thay đổi. Có thể là một bài thơ như vậy thì không chỉ đơn giản là thiên phú. Đến lão Đằng còn phải nắm chặt nắm tay lại.Ông được mọi người hô hào là đại năng, vậy mà từ vài câu thơ kia ông lại có thể hiểu được nhiều tầng ý nghĩa.Kế trị nước!Trong mấy câu thơ này có mấy phần ý nghĩa về kế trị nước. Tiểu hữu này, thật sự không đơn giản.“Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngôn thương thượng hạ năng cầu tác.”(*Đường phía trước vừa dài vừa xa, ta sẽ kiên trì không buông.)“ m dư mã vu hàm trì hề, tổng dư bí hồ phù tang.”(*Sáng sớm uống rượu bên bờ ao, buộc ngựa chỗ có mặt trời mọc.)Lâm Tiêu vẫn tiếp tục viết thơ, bầu không khí đã đạt tới đỉnh điểm, vậy có nghĩa cũng sắp tới lúc kết thúc.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 562(*Ta hy vọng chúng như những cành chồi đâm lộc, đợi một ngày ta thu hoạch.)Từng dòng thơ được viết ra, các Nho gia càng nhìn càng hoảng hốt. Đây là do Lâm Tiêu người đứng đầu bảng Chân Long viết ra thật sao?Một chiến thần cũng có thể viết ra một bài thơ như vậy sao? Đừng đùa chứ, hay là chép ở đâu ra, hoặc là lấy trộm của một vị đại năng Nho đạo nào đó?Ngay lúc này những đám mây ngũ sắc xuất hiện phía trên Thiên Địa Văn Cung, từng tầng mây rực rỡ ánh hào quang chiếu xuống.Chuyện này làm Lâm Tiêu cũng phải bối rối.“Thiên cổ, thiên cổ!!”“Mây ngũ sắc báo điềm may, đúng là bài thơ thiên cổ.”“Có thể tạo ra dị tượng thiên địa, có thể nói đây là bài thơ đầu tiên.”“Đúng là do Lâm Tiêu viết thật, thật khó tin.”“Dùng một bài thơ thiên cổ làm chứng ngôn, đúng là làm người khác ngưỡng mộ vô cùng.”Các Nho gia đứng xung quanh đều ngỡ ngàng, họ không ngờ Lâm Tiêu lần đầu làm thơ lại là một bài thơ thiên cổ.Hai mắt Lâm Tiêu phát sáng, tay vẫn mua bút không ngừng.”“Tuy uỷ tuyệt kỳ diệc hà thương hề, ai chúng phương chi vu uế.”(*Điều đau đớn nhất không phải do chúng suy tàn, mà điều khiến ta buồn nhất chính là do sự thay đổi.)“Chí điểu chi bất quân hề, tự tiền thế nhi cố nhiên.”(*Đại bàng không bay theo đàn như chim sẻ, đó là điều tự nhiên từ ngàn xưa.)“Hà phương viên chi năng chu hề, phù thục dị đạo nhi tương yên!”(*Hình vuông và hình tròn không thể tương thích với nhau, những khát vọng khác nhau cũng chả thể hoà hợp với nhau!)Lâm Tiêu vẫn không nói gì, biểu cảm cũng rất bình thường. Nhưng những Nho gia đọc xong hai câu thơ này thì lại cảm nhận được một ý chí kiên cường bất khuất.“Hay!!”“Thơ hay, hay lắm!”“Không hổ là bài thơ thiên cổ, không thể không công nhận, Lâm Tiêu đại tài!”Ấn tượng về Lâm Tiêu của các Nho gia bắt đầu thay đổi. Có thể là một bài thơ như vậy thì không chỉ đơn giản là thiên phú. Đến lão Đằng còn phải nắm chặt nắm tay lại.Ông được mọi người hô hào là đại năng, vậy mà từ vài câu thơ kia ông lại có thể hiểu được nhiều tầng ý nghĩa.Kế trị nước!Trong mấy câu thơ này có mấy phần ý nghĩa về kế trị nước. Tiểu hữu này, thật sự không đơn giản.“Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngôn thương thượng hạ năng cầu tác.”(*Đường phía trước vừa dài vừa xa, ta sẽ kiên trì không buông.)“ m dư mã vu hàm trì hề, tổng dư bí hồ phù tang.”(*Sáng sớm uống rượu bên bờ ao, buộc ngựa chỗ có mặt trời mọc.)Lâm Tiêu vẫn tiếp tục viết thơ, bầu không khí đã đạt tới đỉnh điểm, vậy có nghĩa cũng sắp tới lúc kết thúc.