Tác giả:

Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…

Chương 564

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 565Những người khác cũng rất kinh ngạc, đừng nói đến các Nho gia của Thiên Địa Văn Cung.Mà Đằng lão và những nho gia khác cũng mở to mắt, há hốc mồm, nước miếng chảy xuống cũng không có phản ứng.Mọi người đều chết lặng tại chỗ.Thiên cổ! !Sau khi Lâm Tiêu viết thơ thiên cổ, lại còn có thể viết ra thiên cổ tuyệt cú. Hơn nữa, còn là tuyệt cú tình yêu.Trời ơi! !Có lý không chứ.Tình tình ái ái, cũng có thể được Nho đạo thừa nhận ư?Họ thực sự chưa từng nghe thấy cũng chưa từng thấy.“Đằng lão, Lâm Tiêu này. . . thật là không thể tin nổi.”“Yêu nghiệt, hắn thật sự là yêu nghiệt thiên tài.”“Ta hình như đã hiểu ra điều gì đó, không phải Nho đạo khiến chúng ta giữ khư khư cái cũ, mà là kiên trì với ý định ban đầu.”“Đúng vậy, tình yêu vốn là lẽ thường của con người, sao chúng ta phải cố tình trốn tránh.”“Thật không ngờ, Lâm Tiêu này còn là một người dùng tình cảm.”“Đại tài, đại tài!” Các nho gia cảm thán.Thiếu nữ hồng y bên cạnh nhìn chằm chằm hàng chữ trên bầu trời, trong lòng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.Nàng ta lại nhìn thiếu niên đã viết câu này với ánh mắt dịu dàng, cảm xúc lẫn lộn.Đại Tiêu Tiêu, trước đây đã từng bị tổn thương bởi tình yêu sao?Tại sao câu nói này lại khiến nàng ta cảm thương như vậy.Người đã làm tổn thương hắn là ai? Thiếu nữ hồng y vắt óc suy nghĩ.Còn Lâm Tiêu sau khi viết xong câu này, đầu bút của hắn di chuyển qua lại và tiếp tục viết.Câu này của hắn mới bắt đầu và vẫn chưa viết xong.Hắn không có khả năng viết tất cả Ly tao nhưng câu này, hắn nhất định phải hoàn thành.** Chú Thích : Ly tao” là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thời Chiến Quốc.“ Bay nam bay bắc, ngắn dài đông hạ ta đều cùng nhau”.“Cùng nhau là hạnh phúc, biệt ly là đau khổ, đã tương tư từ lâu.”“Quân ứng hữu ngộ, mây bay vạn dặm, thiên sơn mộ tuyết, chỉ còn bóng hình ai?”Sau khi nhấp vào nét cuối cùng, Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.Ý cảnh chi lực Nho đạo vài tài khí trong cơ thể vừa dùng hết nhưng cuối cùng cũng đã viết xong.Bùm! !Nhiều đám tường vân tụ trên bầu trời hoàng cung Đại Can lan rộng khắp bầu trời và trải dài hàng vạn dặm.Những tia sáng đâm xuyên qua hoàng hôn, vẩy lên hoàng thành, gột rửa cho mọi người xung quanh.Sau đó, một ánh cầu vồng đặc biệt từ trong đám tường vân đột nhiên chiếu vào cơ thể Lâm Tiêu.Đột nhiên, tài năng và chính khí bắt đầu tràn vào cơ thể Lâm Tiêu như một cơn hồng thuỷ.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 565Những người khác cũng rất kinh ngạc, đừng nói đến các Nho gia của Thiên Địa Văn Cung.Mà Đằng lão và những nho gia khác cũng mở to mắt, há hốc mồm, nước miếng chảy xuống cũng không có phản ứng.Mọi người đều chết lặng tại chỗ.Thiên cổ! !Sau khi Lâm Tiêu viết thơ thiên cổ, lại còn có thể viết ra thiên cổ tuyệt cú. Hơn nữa, còn là tuyệt cú tình yêu.Trời ơi! !Có lý không chứ.Tình tình ái ái, cũng có thể được Nho đạo thừa nhận ư?Họ thực sự chưa từng nghe thấy cũng chưa từng thấy.“Đằng lão, Lâm Tiêu này. . . thật là không thể tin nổi.”“Yêu nghiệt, hắn thật sự là yêu nghiệt thiên tài.”“Ta hình như đã hiểu ra điều gì đó, không phải Nho đạo khiến chúng ta giữ khư khư cái cũ, mà là kiên trì với ý định ban đầu.”“Đúng vậy, tình yêu vốn là lẽ thường của con người, sao chúng ta phải cố tình trốn tránh.”“Thật không ngờ, Lâm Tiêu này còn là một người dùng tình cảm.”“Đại tài, đại tài!” Các nho gia cảm thán.Thiếu nữ hồng y bên cạnh nhìn chằm chằm hàng chữ trên bầu trời, trong lòng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.Nàng ta lại nhìn thiếu niên đã viết câu này với ánh mắt dịu dàng, cảm xúc lẫn lộn.Đại Tiêu Tiêu, trước đây đã từng bị tổn thương bởi tình yêu sao?Tại sao câu nói này lại khiến nàng ta cảm thương như vậy.Người đã làm tổn thương hắn là ai? Thiếu nữ hồng y vắt óc suy nghĩ.Còn Lâm Tiêu sau khi viết xong câu này, đầu bút của hắn di chuyển qua lại và tiếp tục viết.Câu này của hắn mới bắt đầu và vẫn chưa viết xong.Hắn không có khả năng viết tất cả Ly tao nhưng câu này, hắn nhất định phải hoàn thành.** Chú Thích : Ly tao” là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thời Chiến Quốc.“ Bay nam bay bắc, ngắn dài đông hạ ta đều cùng nhau”.“Cùng nhau là hạnh phúc, biệt ly là đau khổ, đã tương tư từ lâu.”“Quân ứng hữu ngộ, mây bay vạn dặm, thiên sơn mộ tuyết, chỉ còn bóng hình ai?”Sau khi nhấp vào nét cuối cùng, Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.Ý cảnh chi lực Nho đạo vài tài khí trong cơ thể vừa dùng hết nhưng cuối cùng cũng đã viết xong.Bùm! !Nhiều đám tường vân tụ trên bầu trời hoàng cung Đại Can lan rộng khắp bầu trời và trải dài hàng vạn dặm.Những tia sáng đâm xuyên qua hoàng hôn, vẩy lên hoàng thành, gột rửa cho mọi người xung quanh.Sau đó, một ánh cầu vồng đặc biệt từ trong đám tường vân đột nhiên chiếu vào cơ thể Lâm Tiêu.Đột nhiên, tài năng và chính khí bắt đầu tràn vào cơ thể Lâm Tiêu như một cơn hồng thuỷ.

Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 565Những người khác cũng rất kinh ngạc, đừng nói đến các Nho gia của Thiên Địa Văn Cung.Mà Đằng lão và những nho gia khác cũng mở to mắt, há hốc mồm, nước miếng chảy xuống cũng không có phản ứng.Mọi người đều chết lặng tại chỗ.Thiên cổ! !Sau khi Lâm Tiêu viết thơ thiên cổ, lại còn có thể viết ra thiên cổ tuyệt cú. Hơn nữa, còn là tuyệt cú tình yêu.Trời ơi! !Có lý không chứ.Tình tình ái ái, cũng có thể được Nho đạo thừa nhận ư?Họ thực sự chưa từng nghe thấy cũng chưa từng thấy.“Đằng lão, Lâm Tiêu này. . . thật là không thể tin nổi.”“Yêu nghiệt, hắn thật sự là yêu nghiệt thiên tài.”“Ta hình như đã hiểu ra điều gì đó, không phải Nho đạo khiến chúng ta giữ khư khư cái cũ, mà là kiên trì với ý định ban đầu.”“Đúng vậy, tình yêu vốn là lẽ thường của con người, sao chúng ta phải cố tình trốn tránh.”“Thật không ngờ, Lâm Tiêu này còn là một người dùng tình cảm.”“Đại tài, đại tài!” Các nho gia cảm thán.Thiếu nữ hồng y bên cạnh nhìn chằm chằm hàng chữ trên bầu trời, trong lòng đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.Nàng ta lại nhìn thiếu niên đã viết câu này với ánh mắt dịu dàng, cảm xúc lẫn lộn.Đại Tiêu Tiêu, trước đây đã từng bị tổn thương bởi tình yêu sao?Tại sao câu nói này lại khiến nàng ta cảm thương như vậy.Người đã làm tổn thương hắn là ai? Thiếu nữ hồng y vắt óc suy nghĩ.Còn Lâm Tiêu sau khi viết xong câu này, đầu bút của hắn di chuyển qua lại và tiếp tục viết.Câu này của hắn mới bắt đầu và vẫn chưa viết xong.Hắn không có khả năng viết tất cả Ly tao nhưng câu này, hắn nhất định phải hoàn thành.** Chú Thích : Ly tao” là một bài thơ nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc thuộc thể loại phú do chính trị gia, thi nhân nước Sở là Khuất Nguyên sáng tác vào thời Chiến Quốc.“ Bay nam bay bắc, ngắn dài đông hạ ta đều cùng nhau”.“Cùng nhau là hạnh phúc, biệt ly là đau khổ, đã tương tư từ lâu.”“Quân ứng hữu ngộ, mây bay vạn dặm, thiên sơn mộ tuyết, chỉ còn bóng hình ai?”Sau khi nhấp vào nét cuối cùng, Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.Ý cảnh chi lực Nho đạo vài tài khí trong cơ thể vừa dùng hết nhưng cuối cùng cũng đã viết xong.Bùm! !Nhiều đám tường vân tụ trên bầu trời hoàng cung Đại Can lan rộng khắp bầu trời và trải dài hàng vạn dặm.Những tia sáng đâm xuyên qua hoàng hôn, vẩy lên hoàng thành, gột rửa cho mọi người xung quanh.Sau đó, một ánh cầu vồng đặc biệt từ trong đám tường vân đột nhiên chiếu vào cơ thể Lâm Tiêu.Đột nhiên, tài năng và chính khí bắt đầu tràn vào cơ thể Lâm Tiêu như một cơn hồng thuỷ.

Chương 564