Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 605
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 607“Tà ma có phải cái gì ngươi cũng làm giống được đúng không?” Lâm Tiêu hỏi.Mặt Lâm Tiêu khắc lại rất tự tin đáp: “Ta phải hỏi ngươi mới đúng, bắt chước đủ chưa?”“Haha, được được, lão Đằng ra tay đi. Con yêu ma này tự cao tự đại thật thú bị.” Lâm Tiêu nhìn Lão Đằng.Lão Đằng chớp chớp mắt nhưng vẫn đứng yên không động thủ. Trên mặt ông ta còn mang một nụ cười khổ.Tiểu hữu đâu là ngươi thật thì ra tín hiệu đi, đến ta còn không phân được thật giả.Lâm Tiêu còn lại cũng làm bộ dạng cười cười nhìn lão Đằng nói: “Đằng lão, con yêu ma này đang tính kế phải mau bắt nó thôi.”Lão Đằng vẫn đứng yên, ông đợi tiểu hữu ra tín hiệu.Đúng lúc này.Lâm Tiêu giơ tay lên, Lâm Tiêu kia cũng giơ tay lên.“Này con tà ma, biết ta làm gì không?” Lâm Tiêu nhịn cười hỏi.“Chả cần biết ngươi làm gì, ta sẽ vạch trần bộ mặt tà ma của ngươi.” Lâm Tiêu kia rất tự tin nói.“Được, vậy ngươi nhìn cho kỹ.”“Ngươi mới cần nhìn kỹ.”Hai người thiếu niên cứ ta một câu ngươi một câu.Xoẹt! người thiếu niên này giơ ta lên.Xoẹt! người thiếu niên kia giơ tay lên.“Bút đâu!!”Đúng lúc này, một trong hai người thiếu niên hô to.“Hả…?” Người thiếu niên còn đang chuẩn bị bắt chước.Hắn ngơ ngác, bởi vì……Ầm!Một cỗ chính khí cường đại từ người thiếu niên kia bốc lên cuồn cuộn, một cây bút tím xuất hiện trên tay hắn.“Nào, tiếp tục đi!” Người thiếu niên kia mặt mũi hớn hở nhìn con tà ma bằng ánh mắt mong chờ.Lâm Tiêu giả mặt ngơ ngác, nó tính trời tính đất cũng chả tính nổi cảnh này. Cái bút tím kia nó có thể dùng huyễn thuật biến ra được. Nhưng cái chính khí kia là thứ quỷ gì? Kẻ trước mặt không phải là võ tu sao? Sao lại có chính khí của Nho đạo.Thứ trong thiên hạ mà bọn chúng không thể bắt chước được chính là chính khí của Nho đạo và Phật quang.“Ngươi mau lên!” Lâm Tiêu thật cầm cái bút tím hua hua.Nhóm nhân loài kia, nhất là những Nho gia cũng phải trợn tròn cả mắt.Nho đạo? Vị thiếu niên này còn là một Nho gia.Hơn nữa nhìn khí tức quanh thân của hắn, cũng phải là một đại Nho gia có thể sắp đạt tới cấp đại năng.Trời ạ, đây là thật hay giả vậy? Trên thế gian có một đại Nho gia trẻ tuổi như thế sao? Nho gia đại năng?Cái này chắc chắn tà ma không thể dùng huyễn thuật biến ra được, chính khí là thứ dù tà ma có lợi hại tới đâu cũng không thể thi triển ra.
Chương 607
“Tà ma có phải cái gì ngươi cũng làm giống được đúng không?” Lâm Tiêu hỏi.
Mặt Lâm Tiêu khắc lại rất tự tin đáp: “Ta phải hỏi ngươi mới đúng, bắt chước đủ chưa?”
“Haha, được được, lão Đằng ra tay đi. Con yêu ma này tự cao tự đại thật thú bị.” Lâm Tiêu nhìn Lão Đằng.
Lão Đằng chớp chớp mắt nhưng vẫn đứng yên không động thủ. Trên mặt ông ta còn mang một nụ cười khổ.
Tiểu hữu đâu là ngươi thật thì ra tín hiệu đi, đến ta còn không phân được thật giả.
Lâm Tiêu còn lại cũng làm bộ dạng cười cười nhìn lão Đằng nói: “Đằng lão, con yêu ma này đang tính kế phải mau bắt nó thôi.”
Lão Đằng vẫn đứng yên, ông đợi tiểu hữu ra tín hiệu.
Đúng lúc này.
Lâm Tiêu giơ tay lên, Lâm Tiêu kia cũng giơ tay lên.
“Này con tà ma, biết ta làm gì không?” Lâm Tiêu nhịn cười hỏi.
“Chả cần biết ngươi làm gì, ta sẽ vạch trần bộ mặt tà ma của ngươi.” Lâm Tiêu kia rất tự tin nói.
“Được, vậy ngươi nhìn cho kỹ.”
“Ngươi mới cần nhìn kỹ.”
Hai người thiếu niên cứ ta một câu ngươi một câu.
Xoẹt! người thiếu niên này giơ ta lên.
Xoẹt! người thiếu niên kia giơ tay lên.
“Bút đâu!!”
Đúng lúc này, một trong hai người thiếu niên hô to.
“Hả…?” Người thiếu niên còn đang chuẩn bị bắt chước.
Hắn ngơ ngác, bởi vì……
Ầm!
Một cỗ chính khí cường đại từ người thiếu niên kia bốc lên cuồn cuộn, một cây bút tím xuất hiện trên tay hắn.
“Nào, tiếp tục đi!” Người thiếu niên kia mặt mũi hớn hở nhìn con tà ma bằng ánh mắt mong chờ.
Lâm Tiêu giả mặt ngơ ngác, nó tính trời tính đất cũng chả tính nổi cảnh này. Cái bút tím kia nó có thể dùng huyễn thuật biến ra được. Nhưng cái chính khí kia là thứ quỷ gì? Kẻ trước mặt không phải là võ tu sao? Sao lại có chính khí của Nho đạo.
Thứ trong thiên hạ mà bọn chúng không thể bắt chước được chính là chính khí của Nho đạo và Phật quang.
“Ngươi mau lên!” Lâm Tiêu thật cầm cái bút tím hua hua.
Nhóm nhân loài kia, nhất là những Nho gia cũng phải trợn tròn cả mắt.
Nho đạo? Vị thiếu niên này còn là một Nho gia.
Hơn nữa nhìn khí tức quanh thân của hắn, cũng phải là một đại Nho gia có thể sắp đạt tới cấp đại năng.
Trời ạ, đây là thật hay giả vậy? Trên thế gian có một đại Nho gia trẻ tuổi như thế sao? Nho gia đại năng?
Cái này chắc chắn tà ma không thể dùng huyễn thuật biến ra được, chính khí là thứ dù tà ma có lợi hại tới đâu cũng không thể thi triển ra.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Chương 607“Tà ma có phải cái gì ngươi cũng làm giống được đúng không?” Lâm Tiêu hỏi.Mặt Lâm Tiêu khắc lại rất tự tin đáp: “Ta phải hỏi ngươi mới đúng, bắt chước đủ chưa?”“Haha, được được, lão Đằng ra tay đi. Con yêu ma này tự cao tự đại thật thú bị.” Lâm Tiêu nhìn Lão Đằng.Lão Đằng chớp chớp mắt nhưng vẫn đứng yên không động thủ. Trên mặt ông ta còn mang một nụ cười khổ.Tiểu hữu đâu là ngươi thật thì ra tín hiệu đi, đến ta còn không phân được thật giả.Lâm Tiêu còn lại cũng làm bộ dạng cười cười nhìn lão Đằng nói: “Đằng lão, con yêu ma này đang tính kế phải mau bắt nó thôi.”Lão Đằng vẫn đứng yên, ông đợi tiểu hữu ra tín hiệu.Đúng lúc này.Lâm Tiêu giơ tay lên, Lâm Tiêu kia cũng giơ tay lên.“Này con tà ma, biết ta làm gì không?” Lâm Tiêu nhịn cười hỏi.“Chả cần biết ngươi làm gì, ta sẽ vạch trần bộ mặt tà ma của ngươi.” Lâm Tiêu kia rất tự tin nói.“Được, vậy ngươi nhìn cho kỹ.”“Ngươi mới cần nhìn kỹ.”Hai người thiếu niên cứ ta một câu ngươi một câu.Xoẹt! người thiếu niên này giơ ta lên.Xoẹt! người thiếu niên kia giơ tay lên.“Bút đâu!!”Đúng lúc này, một trong hai người thiếu niên hô to.“Hả…?” Người thiếu niên còn đang chuẩn bị bắt chước.Hắn ngơ ngác, bởi vì……Ầm!Một cỗ chính khí cường đại từ người thiếu niên kia bốc lên cuồn cuộn, một cây bút tím xuất hiện trên tay hắn.“Nào, tiếp tục đi!” Người thiếu niên kia mặt mũi hớn hở nhìn con tà ma bằng ánh mắt mong chờ.Lâm Tiêu giả mặt ngơ ngác, nó tính trời tính đất cũng chả tính nổi cảnh này. Cái bút tím kia nó có thể dùng huyễn thuật biến ra được. Nhưng cái chính khí kia là thứ quỷ gì? Kẻ trước mặt không phải là võ tu sao? Sao lại có chính khí của Nho đạo.Thứ trong thiên hạ mà bọn chúng không thể bắt chước được chính là chính khí của Nho đạo và Phật quang.“Ngươi mau lên!” Lâm Tiêu thật cầm cái bút tím hua hua.Nhóm nhân loài kia, nhất là những Nho gia cũng phải trợn tròn cả mắt.Nho đạo? Vị thiếu niên này còn là một Nho gia.Hơn nữa nhìn khí tức quanh thân của hắn, cũng phải là một đại Nho gia có thể sắp đạt tới cấp đại năng.Trời ạ, đây là thật hay giả vậy? Trên thế gian có một đại Nho gia trẻ tuổi như thế sao? Nho gia đại năng?Cái này chắc chắn tà ma không thể dùng huyễn thuật biến ra được, chính khí là thứ dù tà ma có lợi hại tới đâu cũng không thể thi triển ra.