Tuy đêm đã khuya dần nhưng đèn đuốc trong thành phố thì vẫn thắp sáng cả bầu trời như ban ngày.Trong một quán bar nằm phía sau con đường Tây Môn Đình, giữa sàn nhảy nơi những cô vũ công múa cột nhiệt tình lắc lư cơ thể, dấy lên từng đợt tiếng  hò hét tung hô, âm thanh huýt sáo chói tai của những người xung quanh. Bên cạnh đó có không ít người vỗ tay theo nhịp, vừa theo dõi tiết mục trên sàn nhảy vừa lắc lư theo.Có hai ba nhóm người ngồi uống rượu, vui chơi trong một góc riêng.Cố Tĩnh Đình ngồi trên sô pha, trên người cô là một chiếc váy cổ chữ V màu bạc. Đường may bó sát tôn lên dáng người nóng bỏng của cô. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn thành gợn sóng, giờ phút này đang để xõa trên vai, có vài lọn tóc rũ xuống vừa vặn phủ trước ngực cô, khiến cô trông càng thêm quyến rũ.Làn da của cô đàn hồi săn chắc, đường nét gương mặt tinh tế yêu kiều. Khí chất cao quý toát lên trong từng cử chỉ, khiến cho trong mắt của những người đàn ông ngồi đối diện cô đều lần lượt xuất hiện ý muốn săn mồi…

Chương 32: 32: Cô Đang Tiếc Nuối

Người Tình Bí ẤnTác giả: Thiền Tâm NguyệtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTuy đêm đã khuya dần nhưng đèn đuốc trong thành phố thì vẫn thắp sáng cả bầu trời như ban ngày.Trong một quán bar nằm phía sau con đường Tây Môn Đình, giữa sàn nhảy nơi những cô vũ công múa cột nhiệt tình lắc lư cơ thể, dấy lên từng đợt tiếng  hò hét tung hô, âm thanh huýt sáo chói tai của những người xung quanh. Bên cạnh đó có không ít người vỗ tay theo nhịp, vừa theo dõi tiết mục trên sàn nhảy vừa lắc lư theo.Có hai ba nhóm người ngồi uống rượu, vui chơi trong một góc riêng.Cố Tĩnh Đình ngồi trên sô pha, trên người cô là một chiếc váy cổ chữ V màu bạc. Đường may bó sát tôn lên dáng người nóng bỏng của cô. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn thành gợn sóng, giờ phút này đang để xõa trên vai, có vài lọn tóc rũ xuống vừa vặn phủ trước ngực cô, khiến cô trông càng thêm quyến rũ.Làn da của cô đàn hồi săn chắc, đường nét gương mặt tinh tế yêu kiều. Khí chất cao quý toát lên trong từng cử chỉ, khiến cho trong mắt của những người đàn ông ngồi đối diện cô đều lần lượt xuất hiện ý muốn săn mồi… "Két..." Sau tiếng phanh xe chói tai, cô bước xuống xe, nhìn về phía Phác Tương Vũ về đích chậm hơn cô một giây, hai người chỉ cách nhau nửa thân xe, thoáng chốc mọi buồn bực vừa rồi đều tan biến hết."Em thắng rồi."Chiếc AstonMartinOne - 77 sẽ là của cô rồi.Phác Tương Vũ nghe vậy cũng chỉ nhún vai.Chiếc xe này vốn là anh ấy định tặng cho Cố Tĩnh Đình.Nhưng bây giờ đã như thế thì càng tốt.Cố Tĩnh Đình thắng được xe đẹp nên tâm trạng cũng vui vẻ hơn không ít, lúc bình tĩnh lại mới thấy quả thật vừa rồi mình đã chuyện bé xé ra to.Cô rất tin tưởng bản lĩnh của mấy người Tiểu Lâm đưa đến, khóe miệng nhếch lên, bước vào xe với Phác Tương Vũ rồi cùng nhau rời đi, trở về khách sạn.Đàn em của Phác Tương Vũ vẫn đang đi tìm anh ấy ở khắp nơi, mà mấy người đang đứng trong phòng khách sạn thế mà lại là mấy người Tiểu Lâm.Mới đó mà đã xong việc rồi sao? Ánh mắt Cố Tĩnh Đình ánh lên một tia hài lòng."Cô chủ." Nhìn thấy Cố Tĩnh Đình trở về, Tiểu Lâm nhìn Cố Tĩnh Đình muốn nói rồi lại thôi, lúc nhìn Phác Tương Vũ đi vào lại càng không biết có nên nói hay không."Nói đi." Chắc hẳn vừa rồi Phác Tương Vũ đã đoán được hành động của cô.Cố Tĩnh Đình cũng không định giấu anh ấy, cô cởϊ áσ khoác ra, đi đến ghế sofa trong phòng rồi ngồi xuống."Chúng tôi không làm được việc." Hai tay của Tiểu Lâm nắm chặt, anh ta cứ nghĩ rằng người đàn ông kia biết có người bám theo sẽ nghĩ cách cắt đuôi mới đúng.Ai mà biết được, thế mà người đàn ông đó lại...Không làm được việc? Cố Tĩnh Đình không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không đợi cô phản ứng lại thì suy nghĩ đã bị người ta cắt ngang."Cô Cố đang tiếc nuối vì không thủ tiêu được tôi sao?" Bỗng giọng nói vốn không thuộc về nơi này vang lên.Cố Tĩnh Đình và Phác Tương Vũ cùng nhìn về phía ban công phòng khách.Không biết từ khi nào mà Tang đã xuất hiện ở đó, anh dựa vào cửa sổ sát đất, áo gió trên người đã cởi ra, để lộ áo len màu đen bên trong, thoạt nhìn mang theo vài phần nhàn rỗi.Mấy người Tiểu Lâm giật mình kinh ngạc, nhanh chóng rút súng ra, nhắm về phía Tang.Sắc mặt Cố Tĩnh Đình cực kỳ khó coi, mà vẻ mặt của Phác Tương Vũ cũng không khá hơn bao nhiêu.Thế mà vừa rồi bọn họ lại không để ý ở ban công có người!Sắc mặt Tiểu Lâm tái xanh, vừa rồi anh ta vẫn chưa nói xong, chuyện là..."Tôi nghĩ thế lực của Kỳ Lân Đường có lớn thế nào cũng không dám động tay gϊếŧ người ở nơi công cộng chứ nhỉ?" Tang đút hai tay vào túi quần, thái độ vô cùng bình thản đi vào trong phòng, nhìn sự bất mãn, phòng bị và sát ý hiện lên rõ mồn một trong ánh mắt Cố Tĩnh Đình, cuối cùng những cảm xúc lộn xộn đó nhanh chóng biến mất, trở thành vẻ bình tĩnh như thường.Ánh mắt cô lẳng lặng như mặt nước, bình tĩnh nhìn anh."Thật ngại quá.Có lẽ đàn em của cô nghĩ rằng tôi sẽ tìm cách cắt đuôi anh ta nhưng đáng tiếc là...!tôi ở ngay phòng bên cạnh."Tang ở phòng bên cạnh, nên trực tiếp dẫn mấy người Tiểu Lâm trở về khách sạn, dưới ánh mắt của nhân viên phục vụ, anh ngang nhiên vào cửa, lên lầu.Quả thật, mấy người Kỳ Lân Đường này có to gan lớn mật đến đâu cũng không thể ra tay ở chỗ công cộng.Quan trọng hơn là, người trước mắt rất có khả năng là người của Long Đường nên Tiểu Lâm cũng có hơi kiêng dè."Anh ở phòng bên cạnh thì làm sao? Đây là phòng của tôi, mời anh cút về." Phác Tương Vũ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, anh ấy cực kỳ khó chịu với nụ cười thờ ơ và thái độ dửng dưng như không của người này.Tang không thèm để ý đến lời anh ấy nói, đi thẳng tới đứng trước mặt Cố Tĩnh Đình rồi nói: "Cô Cố đây có bản lĩnh thật đấy, chân trước hứa với tôi một điều kiện, chân sau lại muốn lấy mạng của tôi.Tôi chết rồi thì cô cũng không cần thực hiện lời hứa của mình nữa.Chậc chậc, đúng là...!mãi hôm nay tôi mới biết, thì ra chữ tín của Kỳ Lân Đường là như vậy!"Sự trào phúng được thể hiện rõ rành rành, nhưng ý tứ trong lời nói lại mập mờ không rõ..

Người Tình Bí ẤnTác giả: Thiền Tâm NguyệtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTuy đêm đã khuya dần nhưng đèn đuốc trong thành phố thì vẫn thắp sáng cả bầu trời như ban ngày.Trong một quán bar nằm phía sau con đường Tây Môn Đình, giữa sàn nhảy nơi những cô vũ công múa cột nhiệt tình lắc lư cơ thể, dấy lên từng đợt tiếng  hò hét tung hô, âm thanh huýt sáo chói tai của những người xung quanh. Bên cạnh đó có không ít người vỗ tay theo nhịp, vừa theo dõi tiết mục trên sàn nhảy vừa lắc lư theo.Có hai ba nhóm người ngồi uống rượu, vui chơi trong một góc riêng.Cố Tĩnh Đình ngồi trên sô pha, trên người cô là một chiếc váy cổ chữ V màu bạc. Đường may bó sát tôn lên dáng người nóng bỏng của cô. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn thành gợn sóng, giờ phút này đang để xõa trên vai, có vài lọn tóc rũ xuống vừa vặn phủ trước ngực cô, khiến cô trông càng thêm quyến rũ.Làn da của cô đàn hồi săn chắc, đường nét gương mặt tinh tế yêu kiều. Khí chất cao quý toát lên trong từng cử chỉ, khiến cho trong mắt của những người đàn ông ngồi đối diện cô đều lần lượt xuất hiện ý muốn săn mồi… "Két..." Sau tiếng phanh xe chói tai, cô bước xuống xe, nhìn về phía Phác Tương Vũ về đích chậm hơn cô một giây, hai người chỉ cách nhau nửa thân xe, thoáng chốc mọi buồn bực vừa rồi đều tan biến hết."Em thắng rồi."Chiếc AstonMartinOne - 77 sẽ là của cô rồi.Phác Tương Vũ nghe vậy cũng chỉ nhún vai.Chiếc xe này vốn là anh ấy định tặng cho Cố Tĩnh Đình.Nhưng bây giờ đã như thế thì càng tốt.Cố Tĩnh Đình thắng được xe đẹp nên tâm trạng cũng vui vẻ hơn không ít, lúc bình tĩnh lại mới thấy quả thật vừa rồi mình đã chuyện bé xé ra to.Cô rất tin tưởng bản lĩnh của mấy người Tiểu Lâm đưa đến, khóe miệng nhếch lên, bước vào xe với Phác Tương Vũ rồi cùng nhau rời đi, trở về khách sạn.Đàn em của Phác Tương Vũ vẫn đang đi tìm anh ấy ở khắp nơi, mà mấy người đang đứng trong phòng khách sạn thế mà lại là mấy người Tiểu Lâm.Mới đó mà đã xong việc rồi sao? Ánh mắt Cố Tĩnh Đình ánh lên một tia hài lòng."Cô chủ." Nhìn thấy Cố Tĩnh Đình trở về, Tiểu Lâm nhìn Cố Tĩnh Đình muốn nói rồi lại thôi, lúc nhìn Phác Tương Vũ đi vào lại càng không biết có nên nói hay không."Nói đi." Chắc hẳn vừa rồi Phác Tương Vũ đã đoán được hành động của cô.Cố Tĩnh Đình cũng không định giấu anh ấy, cô cởϊ áσ khoác ra, đi đến ghế sofa trong phòng rồi ngồi xuống."Chúng tôi không làm được việc." Hai tay của Tiểu Lâm nắm chặt, anh ta cứ nghĩ rằng người đàn ông kia biết có người bám theo sẽ nghĩ cách cắt đuôi mới đúng.Ai mà biết được, thế mà người đàn ông đó lại...Không làm được việc? Cố Tĩnh Đình không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không đợi cô phản ứng lại thì suy nghĩ đã bị người ta cắt ngang."Cô Cố đang tiếc nuối vì không thủ tiêu được tôi sao?" Bỗng giọng nói vốn không thuộc về nơi này vang lên.Cố Tĩnh Đình và Phác Tương Vũ cùng nhìn về phía ban công phòng khách.Không biết từ khi nào mà Tang đã xuất hiện ở đó, anh dựa vào cửa sổ sát đất, áo gió trên người đã cởi ra, để lộ áo len màu đen bên trong, thoạt nhìn mang theo vài phần nhàn rỗi.Mấy người Tiểu Lâm giật mình kinh ngạc, nhanh chóng rút súng ra, nhắm về phía Tang.Sắc mặt Cố Tĩnh Đình cực kỳ khó coi, mà vẻ mặt của Phác Tương Vũ cũng không khá hơn bao nhiêu.Thế mà vừa rồi bọn họ lại không để ý ở ban công có người!Sắc mặt Tiểu Lâm tái xanh, vừa rồi anh ta vẫn chưa nói xong, chuyện là..."Tôi nghĩ thế lực của Kỳ Lân Đường có lớn thế nào cũng không dám động tay gϊếŧ người ở nơi công cộng chứ nhỉ?" Tang đút hai tay vào túi quần, thái độ vô cùng bình thản đi vào trong phòng, nhìn sự bất mãn, phòng bị và sát ý hiện lên rõ mồn một trong ánh mắt Cố Tĩnh Đình, cuối cùng những cảm xúc lộn xộn đó nhanh chóng biến mất, trở thành vẻ bình tĩnh như thường.Ánh mắt cô lẳng lặng như mặt nước, bình tĩnh nhìn anh."Thật ngại quá.Có lẽ đàn em của cô nghĩ rằng tôi sẽ tìm cách cắt đuôi anh ta nhưng đáng tiếc là...!tôi ở ngay phòng bên cạnh."Tang ở phòng bên cạnh, nên trực tiếp dẫn mấy người Tiểu Lâm trở về khách sạn, dưới ánh mắt của nhân viên phục vụ, anh ngang nhiên vào cửa, lên lầu.Quả thật, mấy người Kỳ Lân Đường này có to gan lớn mật đến đâu cũng không thể ra tay ở chỗ công cộng.Quan trọng hơn là, người trước mắt rất có khả năng là người của Long Đường nên Tiểu Lâm cũng có hơi kiêng dè."Anh ở phòng bên cạnh thì làm sao? Đây là phòng của tôi, mời anh cút về." Phác Tương Vũ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, anh ấy cực kỳ khó chịu với nụ cười thờ ơ và thái độ dửng dưng như không của người này.Tang không thèm để ý đến lời anh ấy nói, đi thẳng tới đứng trước mặt Cố Tĩnh Đình rồi nói: "Cô Cố đây có bản lĩnh thật đấy, chân trước hứa với tôi một điều kiện, chân sau lại muốn lấy mạng của tôi.Tôi chết rồi thì cô cũng không cần thực hiện lời hứa của mình nữa.Chậc chậc, đúng là...!mãi hôm nay tôi mới biết, thì ra chữ tín của Kỳ Lân Đường là như vậy!"Sự trào phúng được thể hiện rõ rành rành, nhưng ý tứ trong lời nói lại mập mờ không rõ..

Người Tình Bí ẤnTác giả: Thiền Tâm NguyệtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTuy đêm đã khuya dần nhưng đèn đuốc trong thành phố thì vẫn thắp sáng cả bầu trời như ban ngày.Trong một quán bar nằm phía sau con đường Tây Môn Đình, giữa sàn nhảy nơi những cô vũ công múa cột nhiệt tình lắc lư cơ thể, dấy lên từng đợt tiếng  hò hét tung hô, âm thanh huýt sáo chói tai của những người xung quanh. Bên cạnh đó có không ít người vỗ tay theo nhịp, vừa theo dõi tiết mục trên sàn nhảy vừa lắc lư theo.Có hai ba nhóm người ngồi uống rượu, vui chơi trong một góc riêng.Cố Tĩnh Đình ngồi trên sô pha, trên người cô là một chiếc váy cổ chữ V màu bạc. Đường may bó sát tôn lên dáng người nóng bỏng của cô. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn thành gợn sóng, giờ phút này đang để xõa trên vai, có vài lọn tóc rũ xuống vừa vặn phủ trước ngực cô, khiến cô trông càng thêm quyến rũ.Làn da của cô đàn hồi săn chắc, đường nét gương mặt tinh tế yêu kiều. Khí chất cao quý toát lên trong từng cử chỉ, khiến cho trong mắt của những người đàn ông ngồi đối diện cô đều lần lượt xuất hiện ý muốn săn mồi… "Két..." Sau tiếng phanh xe chói tai, cô bước xuống xe, nhìn về phía Phác Tương Vũ về đích chậm hơn cô một giây, hai người chỉ cách nhau nửa thân xe, thoáng chốc mọi buồn bực vừa rồi đều tan biến hết."Em thắng rồi."Chiếc AstonMartinOne - 77 sẽ là của cô rồi.Phác Tương Vũ nghe vậy cũng chỉ nhún vai.Chiếc xe này vốn là anh ấy định tặng cho Cố Tĩnh Đình.Nhưng bây giờ đã như thế thì càng tốt.Cố Tĩnh Đình thắng được xe đẹp nên tâm trạng cũng vui vẻ hơn không ít, lúc bình tĩnh lại mới thấy quả thật vừa rồi mình đã chuyện bé xé ra to.Cô rất tin tưởng bản lĩnh của mấy người Tiểu Lâm đưa đến, khóe miệng nhếch lên, bước vào xe với Phác Tương Vũ rồi cùng nhau rời đi, trở về khách sạn.Đàn em của Phác Tương Vũ vẫn đang đi tìm anh ấy ở khắp nơi, mà mấy người đang đứng trong phòng khách sạn thế mà lại là mấy người Tiểu Lâm.Mới đó mà đã xong việc rồi sao? Ánh mắt Cố Tĩnh Đình ánh lên một tia hài lòng."Cô chủ." Nhìn thấy Cố Tĩnh Đình trở về, Tiểu Lâm nhìn Cố Tĩnh Đình muốn nói rồi lại thôi, lúc nhìn Phác Tương Vũ đi vào lại càng không biết có nên nói hay không."Nói đi." Chắc hẳn vừa rồi Phác Tương Vũ đã đoán được hành động của cô.Cố Tĩnh Đình cũng không định giấu anh ấy, cô cởϊ áσ khoác ra, đi đến ghế sofa trong phòng rồi ngồi xuống."Chúng tôi không làm được việc." Hai tay của Tiểu Lâm nắm chặt, anh ta cứ nghĩ rằng người đàn ông kia biết có người bám theo sẽ nghĩ cách cắt đuôi mới đúng.Ai mà biết được, thế mà người đàn ông đó lại...Không làm được việc? Cố Tĩnh Đình không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không đợi cô phản ứng lại thì suy nghĩ đã bị người ta cắt ngang."Cô Cố đang tiếc nuối vì không thủ tiêu được tôi sao?" Bỗng giọng nói vốn không thuộc về nơi này vang lên.Cố Tĩnh Đình và Phác Tương Vũ cùng nhìn về phía ban công phòng khách.Không biết từ khi nào mà Tang đã xuất hiện ở đó, anh dựa vào cửa sổ sát đất, áo gió trên người đã cởi ra, để lộ áo len màu đen bên trong, thoạt nhìn mang theo vài phần nhàn rỗi.Mấy người Tiểu Lâm giật mình kinh ngạc, nhanh chóng rút súng ra, nhắm về phía Tang.Sắc mặt Cố Tĩnh Đình cực kỳ khó coi, mà vẻ mặt của Phác Tương Vũ cũng không khá hơn bao nhiêu.Thế mà vừa rồi bọn họ lại không để ý ở ban công có người!Sắc mặt Tiểu Lâm tái xanh, vừa rồi anh ta vẫn chưa nói xong, chuyện là..."Tôi nghĩ thế lực của Kỳ Lân Đường có lớn thế nào cũng không dám động tay gϊếŧ người ở nơi công cộng chứ nhỉ?" Tang đút hai tay vào túi quần, thái độ vô cùng bình thản đi vào trong phòng, nhìn sự bất mãn, phòng bị và sát ý hiện lên rõ mồn một trong ánh mắt Cố Tĩnh Đình, cuối cùng những cảm xúc lộn xộn đó nhanh chóng biến mất, trở thành vẻ bình tĩnh như thường.Ánh mắt cô lẳng lặng như mặt nước, bình tĩnh nhìn anh."Thật ngại quá.Có lẽ đàn em của cô nghĩ rằng tôi sẽ tìm cách cắt đuôi anh ta nhưng đáng tiếc là...!tôi ở ngay phòng bên cạnh."Tang ở phòng bên cạnh, nên trực tiếp dẫn mấy người Tiểu Lâm trở về khách sạn, dưới ánh mắt của nhân viên phục vụ, anh ngang nhiên vào cửa, lên lầu.Quả thật, mấy người Kỳ Lân Đường này có to gan lớn mật đến đâu cũng không thể ra tay ở chỗ công cộng.Quan trọng hơn là, người trước mắt rất có khả năng là người của Long Đường nên Tiểu Lâm cũng có hơi kiêng dè."Anh ở phòng bên cạnh thì làm sao? Đây là phòng của tôi, mời anh cút về." Phác Tương Vũ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, anh ấy cực kỳ khó chịu với nụ cười thờ ơ và thái độ dửng dưng như không của người này.Tang không thèm để ý đến lời anh ấy nói, đi thẳng tới đứng trước mặt Cố Tĩnh Đình rồi nói: "Cô Cố đây có bản lĩnh thật đấy, chân trước hứa với tôi một điều kiện, chân sau lại muốn lấy mạng của tôi.Tôi chết rồi thì cô cũng không cần thực hiện lời hứa của mình nữa.Chậc chậc, đúng là...!mãi hôm nay tôi mới biết, thì ra chữ tín của Kỳ Lân Đường là như vậy!"Sự trào phúng được thể hiện rõ rành rành, nhưng ý tứ trong lời nói lại mập mờ không rõ..

Chương 32: 32: Cô Đang Tiếc Nuối