Tuy đêm đã khuya dần nhưng đèn đuốc trong thành phố thì vẫn thắp sáng cả bầu trời như ban ngày.Trong một quán bar nằm phía sau con đường Tây Môn Đình, giữa sàn nhảy nơi những cô vũ công múa cột nhiệt tình lắc lư cơ thể, dấy lên từng đợt tiếng hò hét tung hô, âm thanh huýt sáo chói tai của những người xung quanh. Bên cạnh đó có không ít người vỗ tay theo nhịp, vừa theo dõi tiết mục trên sàn nhảy vừa lắc lư theo.Có hai ba nhóm người ngồi uống rượu, vui chơi trong một góc riêng.Cố Tĩnh Đình ngồi trên sô pha, trên người cô là một chiếc váy cổ chữ V màu bạc. Đường may bó sát tôn lên dáng người nóng bỏng của cô. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn thành gợn sóng, giờ phút này đang để xõa trên vai, có vài lọn tóc rũ xuống vừa vặn phủ trước ngực cô, khiến cô trông càng thêm quyến rũ.Làn da của cô đàn hồi săn chắc, đường nét gương mặt tinh tế yêu kiều. Khí chất cao quý toát lên trong từng cử chỉ, khiến cho trong mắt của những người đàn ông ngồi đối diện cô đều lần lượt xuất hiện ý muốn săn mồi…
Chương 74: 74: Lựa Chọn 7
Người Tình Bí ẤnTác giả: Thiền Tâm NguyệtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTuy đêm đã khuya dần nhưng đèn đuốc trong thành phố thì vẫn thắp sáng cả bầu trời như ban ngày.Trong một quán bar nằm phía sau con đường Tây Môn Đình, giữa sàn nhảy nơi những cô vũ công múa cột nhiệt tình lắc lư cơ thể, dấy lên từng đợt tiếng hò hét tung hô, âm thanh huýt sáo chói tai của những người xung quanh. Bên cạnh đó có không ít người vỗ tay theo nhịp, vừa theo dõi tiết mục trên sàn nhảy vừa lắc lư theo.Có hai ba nhóm người ngồi uống rượu, vui chơi trong một góc riêng.Cố Tĩnh Đình ngồi trên sô pha, trên người cô là một chiếc váy cổ chữ V màu bạc. Đường may bó sát tôn lên dáng người nóng bỏng của cô. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn thành gợn sóng, giờ phút này đang để xõa trên vai, có vài lọn tóc rũ xuống vừa vặn phủ trước ngực cô, khiến cô trông càng thêm quyến rũ.Làn da của cô đàn hồi săn chắc, đường nét gương mặt tinh tế yêu kiều. Khí chất cao quý toát lên trong từng cử chỉ, khiến cho trong mắt của những người đàn ông ngồi đối diện cô đều lần lượt xuất hiện ý muốn săn mồi… Chính là nơi lúc trước Cố Tĩnh Đình đã sắp xếp trước.Vẻ mặt cô nghiêm túc, đôi mắt Cố Tĩnh Đình chợt loé lên ánh nhìn khát máu.Rất tốt, thế cục bây giờ dường như lại có lợi cho cô.Vậy thì cứ để cô lợi dụng cho tốt vậy.Mau chóng ra lệnh cho đầu bên kia điện thoại, chỉ thị hết cái này đến cái khác mà không hề lo lắng Tiểu Lâm sẽ không thích ứng kịp.Bọn họ hẳn là phải quen những việc như vậy lâu rồi.Cúp điện thoại, Cố Tĩnh Đình ngồi xuống ghế sô pha trong phòng.Người nhà họ Phác tạm thời sẽ không đến làm phiền.Mà bọn họ nghĩ là bản thân cô đang nằm trong tay họ, đã có lợi thế, tin chắc bọn họ cũng sẽ lơi lỏng hơn.Việc bây giờ cô cần phải làm đó chính là chờ đợi.Đợi mấy người Tiểu Lâm, Hàng Kỳ với cả Chí Trạch làm xong hết chuyện mà cô đã giao.Cúp điện thoại thì lại đối diện với ánh mắt Đường Diệc Sâm nãy giờ vẫn luôn nhìn cô chăm chú.Đôi mắt đó, cho dùng đã nhìn thẳng vào mắt anh biết bao nhiêu lần nhưng vẫn cảm giác như một dòng suối sâu thẳm.Nhìn không thấy đáy.Nhìn thẳng vào mắt anh, Cố Tĩnh Đình không tránh cũng không né.Đáy mắt lại có chút đề phòng.Mọi thứ trong hai ngày qua đều nằm ngoài kế hoạch nhưng vẫn hợp lý.Chỉ duy nhất một chuyện vượt ngoài tính toán của cô chính là người đàn ông trước mặt cô đây.Đường Diệc Sâm…“Anh còn chưa đi?” Anh còn ở đây, sao cô nghỉ ngơi được? Huống chi cô còn rất nhiều rất nhiều nghi ngờ đối với Đường Diệc Sâm.Như là anh là ai? Mục đích anh đến Hàn Quốc là gì? Hay ví dụ như anh vẫn luôn mơ hồ tỏ ra tốt với cô, nhưng cô lại không biết anh là người thế nào?Bên này là địa bàn của Phác Chính Nguyên, trước khi đến cô đã thấy được nó rất bí mật cũng rất khó tìm được.Thậm chí đối phương còn không che lại mắt cô bởi vị rẽ ngoặt rất nhiều mà xe chạy lại nhanh.Mà Đường Diệc Sâm có thể tìm ra được chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ngay lần đầu tiên đã tìm được chính mình.Chứng tỏ không thể xem thường bản lĩnh đối phương, vậy thì thân phận của anh quả thật rất đáng nghi.Đường Diệc Sâm không trả lời câu hỏi của cô.Ánh mắt sâu thẳm vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, cuối cùng lại quay mặt chỗ khác, nhìn ra bên ngoài: “Trời còn lâu nữa mới sáng, cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?”Cố Tĩnh Đình lặng người chốc lát.Mấy năm nay, nhờ có Kỳ Lân Đường làm chỗ dựa sau lưng, đa phần những lúc ở bên ngoài cô đều rất thuận lợi.Nhưng cũng có những lúc ngẫu nhiên gặp nguy hiểm, thế nhưng chuyện mấy ngày mấy đêm không ngủ đối với cô thì cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm lắm.Lúc này đột nhiên nghe thấy lời Đường Diệc Sâm quan tâm như vậy, trong lòng không hiểu sao lại có chút cảm giác khó nói.Rõ ràng vừa nãy cô vừa mới đẩy anh ra.Trước đó nữa cô cũng chưa từng vui vẻ thoải mái với anh dù chỉ một chút, mà anh bây giờ lại…Hình như bây giờ nhìn thấy anh, cô cũng không có ghét anh đến như vậy? Khụ.Bây giờ cô đang nghĩ cái gì vậy chứ.Anh đáng ghét hay không, là người thế nào thì cũng có liên quá tí gì đến bản thân đâu?Bỏ qua những suy nghĩ không cần thiết, lại nghe thấy Đường Diệc Sâm lại mở lời.“Vào phòng nghỉ ngơi đi, nếu cô không an tâm thì tôi sẽ ở lại đây.”Lần này Cố Tĩnh Đình thiếu chút là sặc cả nước miếng chính mình, cô trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, vẻ mặt không đồng tình.Làm ơn đi, chính là vì anh ở đây nên cô mới không an tâm đấy có được không?Cô cũng không quên ghi nhớ điều tốt của người đàn ông trước mặt mình này.Chỉ là giằng co cả một đêm nên cô thật sự có hơi buồn ngủ, nhưng Đường Diệc Sâm ở đây cô tuyệt đối không thể ngủ được.Kiềm chế ý muốn được ngủ trong lòng, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài..
Người Tình Bí ẤnTác giả: Thiền Tâm NguyệtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTuy đêm đã khuya dần nhưng đèn đuốc trong thành phố thì vẫn thắp sáng cả bầu trời như ban ngày.Trong một quán bar nằm phía sau con đường Tây Môn Đình, giữa sàn nhảy nơi những cô vũ công múa cột nhiệt tình lắc lư cơ thể, dấy lên từng đợt tiếng hò hét tung hô, âm thanh huýt sáo chói tai của những người xung quanh. Bên cạnh đó có không ít người vỗ tay theo nhịp, vừa theo dõi tiết mục trên sàn nhảy vừa lắc lư theo.Có hai ba nhóm người ngồi uống rượu, vui chơi trong một góc riêng.Cố Tĩnh Đình ngồi trên sô pha, trên người cô là một chiếc váy cổ chữ V màu bạc. Đường may bó sát tôn lên dáng người nóng bỏng của cô. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn thành gợn sóng, giờ phút này đang để xõa trên vai, có vài lọn tóc rũ xuống vừa vặn phủ trước ngực cô, khiến cô trông càng thêm quyến rũ.Làn da của cô đàn hồi săn chắc, đường nét gương mặt tinh tế yêu kiều. Khí chất cao quý toát lên trong từng cử chỉ, khiến cho trong mắt của những người đàn ông ngồi đối diện cô đều lần lượt xuất hiện ý muốn săn mồi… Chính là nơi lúc trước Cố Tĩnh Đình đã sắp xếp trước.Vẻ mặt cô nghiêm túc, đôi mắt Cố Tĩnh Đình chợt loé lên ánh nhìn khát máu.Rất tốt, thế cục bây giờ dường như lại có lợi cho cô.Vậy thì cứ để cô lợi dụng cho tốt vậy.Mau chóng ra lệnh cho đầu bên kia điện thoại, chỉ thị hết cái này đến cái khác mà không hề lo lắng Tiểu Lâm sẽ không thích ứng kịp.Bọn họ hẳn là phải quen những việc như vậy lâu rồi.Cúp điện thoại, Cố Tĩnh Đình ngồi xuống ghế sô pha trong phòng.Người nhà họ Phác tạm thời sẽ không đến làm phiền.Mà bọn họ nghĩ là bản thân cô đang nằm trong tay họ, đã có lợi thế, tin chắc bọn họ cũng sẽ lơi lỏng hơn.Việc bây giờ cô cần phải làm đó chính là chờ đợi.Đợi mấy người Tiểu Lâm, Hàng Kỳ với cả Chí Trạch làm xong hết chuyện mà cô đã giao.Cúp điện thoại thì lại đối diện với ánh mắt Đường Diệc Sâm nãy giờ vẫn luôn nhìn cô chăm chú.Đôi mắt đó, cho dùng đã nhìn thẳng vào mắt anh biết bao nhiêu lần nhưng vẫn cảm giác như một dòng suối sâu thẳm.Nhìn không thấy đáy.Nhìn thẳng vào mắt anh, Cố Tĩnh Đình không tránh cũng không né.Đáy mắt lại có chút đề phòng.Mọi thứ trong hai ngày qua đều nằm ngoài kế hoạch nhưng vẫn hợp lý.Chỉ duy nhất một chuyện vượt ngoài tính toán của cô chính là người đàn ông trước mặt cô đây.Đường Diệc Sâm…“Anh còn chưa đi?” Anh còn ở đây, sao cô nghỉ ngơi được? Huống chi cô còn rất nhiều rất nhiều nghi ngờ đối với Đường Diệc Sâm.Như là anh là ai? Mục đích anh đến Hàn Quốc là gì? Hay ví dụ như anh vẫn luôn mơ hồ tỏ ra tốt với cô, nhưng cô lại không biết anh là người thế nào?Bên này là địa bàn của Phác Chính Nguyên, trước khi đến cô đã thấy được nó rất bí mật cũng rất khó tìm được.Thậm chí đối phương còn không che lại mắt cô bởi vị rẽ ngoặt rất nhiều mà xe chạy lại nhanh.Mà Đường Diệc Sâm có thể tìm ra được chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ngay lần đầu tiên đã tìm được chính mình.Chứng tỏ không thể xem thường bản lĩnh đối phương, vậy thì thân phận của anh quả thật rất đáng nghi.Đường Diệc Sâm không trả lời câu hỏi của cô.Ánh mắt sâu thẳm vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, cuối cùng lại quay mặt chỗ khác, nhìn ra bên ngoài: “Trời còn lâu nữa mới sáng, cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?”Cố Tĩnh Đình lặng người chốc lát.Mấy năm nay, nhờ có Kỳ Lân Đường làm chỗ dựa sau lưng, đa phần những lúc ở bên ngoài cô đều rất thuận lợi.Nhưng cũng có những lúc ngẫu nhiên gặp nguy hiểm, thế nhưng chuyện mấy ngày mấy đêm không ngủ đối với cô thì cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm lắm.Lúc này đột nhiên nghe thấy lời Đường Diệc Sâm quan tâm như vậy, trong lòng không hiểu sao lại có chút cảm giác khó nói.Rõ ràng vừa nãy cô vừa mới đẩy anh ra.Trước đó nữa cô cũng chưa từng vui vẻ thoải mái với anh dù chỉ một chút, mà anh bây giờ lại…Hình như bây giờ nhìn thấy anh, cô cũng không có ghét anh đến như vậy? Khụ.Bây giờ cô đang nghĩ cái gì vậy chứ.Anh đáng ghét hay không, là người thế nào thì cũng có liên quá tí gì đến bản thân đâu?Bỏ qua những suy nghĩ không cần thiết, lại nghe thấy Đường Diệc Sâm lại mở lời.“Vào phòng nghỉ ngơi đi, nếu cô không an tâm thì tôi sẽ ở lại đây.”Lần này Cố Tĩnh Đình thiếu chút là sặc cả nước miếng chính mình, cô trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, vẻ mặt không đồng tình.Làm ơn đi, chính là vì anh ở đây nên cô mới không an tâm đấy có được không?Cô cũng không quên ghi nhớ điều tốt của người đàn ông trước mặt mình này.Chỉ là giằng co cả một đêm nên cô thật sự có hơi buồn ngủ, nhưng Đường Diệc Sâm ở đây cô tuyệt đối không thể ngủ được.Kiềm chế ý muốn được ngủ trong lòng, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài..
Người Tình Bí ẤnTác giả: Thiền Tâm NguyệtTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SủngTuy đêm đã khuya dần nhưng đèn đuốc trong thành phố thì vẫn thắp sáng cả bầu trời như ban ngày.Trong một quán bar nằm phía sau con đường Tây Môn Đình, giữa sàn nhảy nơi những cô vũ công múa cột nhiệt tình lắc lư cơ thể, dấy lên từng đợt tiếng hò hét tung hô, âm thanh huýt sáo chói tai của những người xung quanh. Bên cạnh đó có không ít người vỗ tay theo nhịp, vừa theo dõi tiết mục trên sàn nhảy vừa lắc lư theo.Có hai ba nhóm người ngồi uống rượu, vui chơi trong một góc riêng.Cố Tĩnh Đình ngồi trên sô pha, trên người cô là một chiếc váy cổ chữ V màu bạc. Đường may bó sát tôn lên dáng người nóng bỏng của cô. Mái tóc màu nâu hạt dẻ được uốn thành gợn sóng, giờ phút này đang để xõa trên vai, có vài lọn tóc rũ xuống vừa vặn phủ trước ngực cô, khiến cô trông càng thêm quyến rũ.Làn da của cô đàn hồi săn chắc, đường nét gương mặt tinh tế yêu kiều. Khí chất cao quý toát lên trong từng cử chỉ, khiến cho trong mắt của những người đàn ông ngồi đối diện cô đều lần lượt xuất hiện ý muốn săn mồi… Chính là nơi lúc trước Cố Tĩnh Đình đã sắp xếp trước.Vẻ mặt cô nghiêm túc, đôi mắt Cố Tĩnh Đình chợt loé lên ánh nhìn khát máu.Rất tốt, thế cục bây giờ dường như lại có lợi cho cô.Vậy thì cứ để cô lợi dụng cho tốt vậy.Mau chóng ra lệnh cho đầu bên kia điện thoại, chỉ thị hết cái này đến cái khác mà không hề lo lắng Tiểu Lâm sẽ không thích ứng kịp.Bọn họ hẳn là phải quen những việc như vậy lâu rồi.Cúp điện thoại, Cố Tĩnh Đình ngồi xuống ghế sô pha trong phòng.Người nhà họ Phác tạm thời sẽ không đến làm phiền.Mà bọn họ nghĩ là bản thân cô đang nằm trong tay họ, đã có lợi thế, tin chắc bọn họ cũng sẽ lơi lỏng hơn.Việc bây giờ cô cần phải làm đó chính là chờ đợi.Đợi mấy người Tiểu Lâm, Hàng Kỳ với cả Chí Trạch làm xong hết chuyện mà cô đã giao.Cúp điện thoại thì lại đối diện với ánh mắt Đường Diệc Sâm nãy giờ vẫn luôn nhìn cô chăm chú.Đôi mắt đó, cho dùng đã nhìn thẳng vào mắt anh biết bao nhiêu lần nhưng vẫn cảm giác như một dòng suối sâu thẳm.Nhìn không thấy đáy.Nhìn thẳng vào mắt anh, Cố Tĩnh Đình không tránh cũng không né.Đáy mắt lại có chút đề phòng.Mọi thứ trong hai ngày qua đều nằm ngoài kế hoạch nhưng vẫn hợp lý.Chỉ duy nhất một chuyện vượt ngoài tính toán của cô chính là người đàn ông trước mặt cô đây.Đường Diệc Sâm…“Anh còn chưa đi?” Anh còn ở đây, sao cô nghỉ ngơi được? Huống chi cô còn rất nhiều rất nhiều nghi ngờ đối với Đường Diệc Sâm.Như là anh là ai? Mục đích anh đến Hàn Quốc là gì? Hay ví dụ như anh vẫn luôn mơ hồ tỏ ra tốt với cô, nhưng cô lại không biết anh là người thế nào?Bên này là địa bàn của Phác Chính Nguyên, trước khi đến cô đã thấy được nó rất bí mật cũng rất khó tìm được.Thậm chí đối phương còn không che lại mắt cô bởi vị rẽ ngoặt rất nhiều mà xe chạy lại nhanh.Mà Đường Diệc Sâm có thể tìm ra được chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ngay lần đầu tiên đã tìm được chính mình.Chứng tỏ không thể xem thường bản lĩnh đối phương, vậy thì thân phận của anh quả thật rất đáng nghi.Đường Diệc Sâm không trả lời câu hỏi của cô.Ánh mắt sâu thẳm vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, cuối cùng lại quay mặt chỗ khác, nhìn ra bên ngoài: “Trời còn lâu nữa mới sáng, cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?”Cố Tĩnh Đình lặng người chốc lát.Mấy năm nay, nhờ có Kỳ Lân Đường làm chỗ dựa sau lưng, đa phần những lúc ở bên ngoài cô đều rất thuận lợi.Nhưng cũng có những lúc ngẫu nhiên gặp nguy hiểm, thế nhưng chuyện mấy ngày mấy đêm không ngủ đối với cô thì cũng chẳng phải là chuyện gì ghê gớm lắm.Lúc này đột nhiên nghe thấy lời Đường Diệc Sâm quan tâm như vậy, trong lòng không hiểu sao lại có chút cảm giác khó nói.Rõ ràng vừa nãy cô vừa mới đẩy anh ra.Trước đó nữa cô cũng chưa từng vui vẻ thoải mái với anh dù chỉ một chút, mà anh bây giờ lại…Hình như bây giờ nhìn thấy anh, cô cũng không có ghét anh đến như vậy? Khụ.Bây giờ cô đang nghĩ cái gì vậy chứ.Anh đáng ghét hay không, là người thế nào thì cũng có liên quá tí gì đến bản thân đâu?Bỏ qua những suy nghĩ không cần thiết, lại nghe thấy Đường Diệc Sâm lại mở lời.“Vào phòng nghỉ ngơi đi, nếu cô không an tâm thì tôi sẽ ở lại đây.”Lần này Cố Tĩnh Đình thiếu chút là sặc cả nước miếng chính mình, cô trừng mắt nhìn Đường Diệc Sâm, vẻ mặt không đồng tình.Làm ơn đi, chính là vì anh ở đây nên cô mới không an tâm đấy có được không?Cô cũng không quên ghi nhớ điều tốt của người đàn ông trước mặt mình này.Chỉ là giằng co cả một đêm nên cô thật sự có hơi buồn ngủ, nhưng Đường Diệc Sâm ở đây cô tuyệt đối không thể ngủ được.Kiềm chế ý muốn được ngủ trong lòng, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài..