Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 2307
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2307Đường Thất không ngừng bước, tiến vào đám vệ sĩ không hề chậm trễ, quyền cước tung ra như bão táp mưa sa. Quần áo tung bay, không ai có thể địch lại, . Trong nháy mắt, mười mấy tên vệ sĩ đều đã ngã xuống đất, xương sườn bị bẻ gãy, đã mất đi năng lực chiến đấu.Dương Phá Cục thấy thế bèn giật nảy cả mình. Chẳng thể nào ngờ được rằng tên mập chết bầm này lại lợi hại như vậy.“Không tệ!”Diệp Phi (Phàm) khen ngợi Đường Thất không ngớt. Có một vị mãnh tướng như vậy đi theo Đường Nhược Tuyết thì an toàn cũng được đảm bảo.Sau đó, anh lại nhìn chăm chú về phía Dương Phá Cục đang tái mét mặt mày mà nói: “Còn muốn nói cho tao biết chúng tao gây ra họa gì nữa không?”Dương Phá Cục đằng đằng sát khí, gã không nói gì mà cầm điện thoại gọi một cuộc.“Diệp Phi (Phàm), chúng ta đi!”Mặc dù chiếm ưu thế, nhưng đây vẫn là địa bàn của người ta. Đường Nhược Tuyết vẫn muốn nhanh chóng lôi Diệp Phi (Phàm) đi.“Rầm…” Ngay khi Đường Thất đang che chắn cho Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết ra cửa, một bóng người màu đỏ đột nhiên từ phía cửa vọt vào.Đối phương không nói hai lời, tung một đấm về phía Diệp Phi (Phàm).Quyền phong gào thét.Đường Thất biến sắc mặt, chân đảo một bước, xông ra chắn phía trước, đồng thời xoay lưng lại.Cơ bắp cuồn cuộn đỡ lấy nắm đấm của đối thủ.“Phụt.”Nắm đấm đập vào lưng ông, khiến ông phun ra một bãi máu tươi, thế nhưng ông vẫn không hề sợ hãi hay nhụt chí.Trong nháy mắt lúc đỡ lấy nắm đấm, Đường Thất đẩy người về sau, đụng bay tên mặc comle màu đỏ ra ngoài, sau đó co hai chân lên đạp một đạp.“Ầm.” Kẻ đánh lén đập vào vách tường phòng khách, gạch tráng men ốp trên tường vỡ ra răng rắc.Diệp Phi (Phàm) ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy kẻ đánh lén là một gã đàn ông trung niên.Không râu, đầu trọc, mặc comle màu đỏ, hai mắt như muốn lồi ra ngoài, trông hâm hâm dở dở nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất nguy hiểm.“Hồng Phật. lui ra!”“Không tệ, có thể đỡ được một đòn của Hồng Phật, quả thật là có vốn để kiêu ngạo.”“Chỉ là các ngươi không nên làm Dương thiếu gia bị thương.”Khi gã đầu trọc lau vết máu trên khóe miệng, muốn đánh tiếp, lại có một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ phía ngoài cửa.Sau đó, một đám trai gái mặc trang phục lộng lẫy tiến vào.Mỗi một tên đều khoác áo bào lấp lánh, tinh quang nội liễm, khí chất hơn người.Trong đó có một thanh niên tóc dài trông rất đẹp trai và nho nhã, chẳng khác gì ngôi sao điện ảnh, cao hơn Dương Phá Cục một cấp bậc.Dương Phá Cục cũng chủ động đi tới đón gã: “anh Phi Dương, mọi người đến thật đúng lúc! Chính là mấy tên gian lận này đang quấy rối…”“Chẳng những cướp của em mấy tỷ, lại còn đánh bọn em…”“Bọn em không cản được nó…”“Em nói ra thân phận đại ca em là Thiếu chủ Diệp đường mà bọn nó cũng tỏ vẻ khinh thường…”“Đây quả thực là coi khinh Diệp thiếu mà!”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2307Đường Thất không ngừng bước, tiến vào đám vệ sĩ không hề chậm trễ, quyền cước tung ra như bão táp mưa sa. Quần áo tung bay, không ai có thể địch lại, . Trong nháy mắt, mười mấy tên vệ sĩ đều đã ngã xuống đất, xương sườn bị bẻ gãy, đã mất đi năng lực chiến đấu.Dương Phá Cục thấy thế bèn giật nảy cả mình. Chẳng thể nào ngờ được rằng tên mập chết bầm này lại lợi hại như vậy.“Không tệ!”Diệp Phi (Phàm) khen ngợi Đường Thất không ngớt. Có một vị mãnh tướng như vậy đi theo Đường Nhược Tuyết thì an toàn cũng được đảm bảo.Sau đó, anh lại nhìn chăm chú về phía Dương Phá Cục đang tái mét mặt mày mà nói: “Còn muốn nói cho tao biết chúng tao gây ra họa gì nữa không?”Dương Phá Cục đằng đằng sát khí, gã không nói gì mà cầm điện thoại gọi một cuộc.“Diệp Phi (Phàm), chúng ta đi!”Mặc dù chiếm ưu thế, nhưng đây vẫn là địa bàn của người ta. Đường Nhược Tuyết vẫn muốn nhanh chóng lôi Diệp Phi (Phàm) đi.“Rầm…” Ngay khi Đường Thất đang che chắn cho Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết ra cửa, một bóng người màu đỏ đột nhiên từ phía cửa vọt vào.Đối phương không nói hai lời, tung một đấm về phía Diệp Phi (Phàm).Quyền phong gào thét.Đường Thất biến sắc mặt, chân đảo một bước, xông ra chắn phía trước, đồng thời xoay lưng lại.Cơ bắp cuồn cuộn đỡ lấy nắm đấm của đối thủ.“Phụt.”Nắm đấm đập vào lưng ông, khiến ông phun ra một bãi máu tươi, thế nhưng ông vẫn không hề sợ hãi hay nhụt chí.Trong nháy mắt lúc đỡ lấy nắm đấm, Đường Thất đẩy người về sau, đụng bay tên mặc comle màu đỏ ra ngoài, sau đó co hai chân lên đạp một đạp.“Ầm.” Kẻ đánh lén đập vào vách tường phòng khách, gạch tráng men ốp trên tường vỡ ra răng rắc.Diệp Phi (Phàm) ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy kẻ đánh lén là một gã đàn ông trung niên.Không râu, đầu trọc, mặc comle màu đỏ, hai mắt như muốn lồi ra ngoài, trông hâm hâm dở dở nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất nguy hiểm.“Hồng Phật. lui ra!”“Không tệ, có thể đỡ được một đòn của Hồng Phật, quả thật là có vốn để kiêu ngạo.”“Chỉ là các ngươi không nên làm Dương thiếu gia bị thương.”Khi gã đầu trọc lau vết máu trên khóe miệng, muốn đánh tiếp, lại có một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ phía ngoài cửa.Sau đó, một đám trai gái mặc trang phục lộng lẫy tiến vào.Mỗi một tên đều khoác áo bào lấp lánh, tinh quang nội liễm, khí chất hơn người.Trong đó có một thanh niên tóc dài trông rất đẹp trai và nho nhã, chẳng khác gì ngôi sao điện ảnh, cao hơn Dương Phá Cục một cấp bậc.Dương Phá Cục cũng chủ động đi tới đón gã: “anh Phi Dương, mọi người đến thật đúng lúc! Chính là mấy tên gian lận này đang quấy rối…”“Chẳng những cướp của em mấy tỷ, lại còn đánh bọn em…”“Bọn em không cản được nó…”“Em nói ra thân phận đại ca em là Thiếu chủ Diệp đường mà bọn nó cũng tỏ vẻ khinh thường…”“Đây quả thực là coi khinh Diệp thiếu mà!”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2307Đường Thất không ngừng bước, tiến vào đám vệ sĩ không hề chậm trễ, quyền cước tung ra như bão táp mưa sa. Quần áo tung bay, không ai có thể địch lại, . Trong nháy mắt, mười mấy tên vệ sĩ đều đã ngã xuống đất, xương sườn bị bẻ gãy, đã mất đi năng lực chiến đấu.Dương Phá Cục thấy thế bèn giật nảy cả mình. Chẳng thể nào ngờ được rằng tên mập chết bầm này lại lợi hại như vậy.“Không tệ!”Diệp Phi (Phàm) khen ngợi Đường Thất không ngớt. Có một vị mãnh tướng như vậy đi theo Đường Nhược Tuyết thì an toàn cũng được đảm bảo.Sau đó, anh lại nhìn chăm chú về phía Dương Phá Cục đang tái mét mặt mày mà nói: “Còn muốn nói cho tao biết chúng tao gây ra họa gì nữa không?”Dương Phá Cục đằng đằng sát khí, gã không nói gì mà cầm điện thoại gọi một cuộc.“Diệp Phi (Phàm), chúng ta đi!”Mặc dù chiếm ưu thế, nhưng đây vẫn là địa bàn của người ta. Đường Nhược Tuyết vẫn muốn nhanh chóng lôi Diệp Phi (Phàm) đi.“Rầm…” Ngay khi Đường Thất đang che chắn cho Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết ra cửa, một bóng người màu đỏ đột nhiên từ phía cửa vọt vào.Đối phương không nói hai lời, tung một đấm về phía Diệp Phi (Phàm).Quyền phong gào thét.Đường Thất biến sắc mặt, chân đảo một bước, xông ra chắn phía trước, đồng thời xoay lưng lại.Cơ bắp cuồn cuộn đỡ lấy nắm đấm của đối thủ.“Phụt.”Nắm đấm đập vào lưng ông, khiến ông phun ra một bãi máu tươi, thế nhưng ông vẫn không hề sợ hãi hay nhụt chí.Trong nháy mắt lúc đỡ lấy nắm đấm, Đường Thất đẩy người về sau, đụng bay tên mặc comle màu đỏ ra ngoài, sau đó co hai chân lên đạp một đạp.“Ầm.” Kẻ đánh lén đập vào vách tường phòng khách, gạch tráng men ốp trên tường vỡ ra răng rắc.Diệp Phi (Phàm) ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy kẻ đánh lén là một gã đàn ông trung niên.Không râu, đầu trọc, mặc comle màu đỏ, hai mắt như muốn lồi ra ngoài, trông hâm hâm dở dở nhưng lại khiến người khác cảm thấy rất nguy hiểm.“Hồng Phật. lui ra!”“Không tệ, có thể đỡ được một đòn của Hồng Phật, quả thật là có vốn để kiêu ngạo.”“Chỉ là các ngươi không nên làm Dương thiếu gia bị thương.”Khi gã đầu trọc lau vết máu trên khóe miệng, muốn đánh tiếp, lại có một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ phía ngoài cửa.Sau đó, một đám trai gái mặc trang phục lộng lẫy tiến vào.Mỗi một tên đều khoác áo bào lấp lánh, tinh quang nội liễm, khí chất hơn người.Trong đó có một thanh niên tóc dài trông rất đẹp trai và nho nhã, chẳng khác gì ngôi sao điện ảnh, cao hơn Dương Phá Cục một cấp bậc.Dương Phá Cục cũng chủ động đi tới đón gã: “anh Phi Dương, mọi người đến thật đúng lúc! Chính là mấy tên gian lận này đang quấy rối…”“Chẳng những cướp của em mấy tỷ, lại còn đánh bọn em…”“Bọn em không cản được nó…”“Em nói ra thân phận đại ca em là Thiếu chủ Diệp đường mà bọn nó cũng tỏ vẻ khinh thường…”“Đây quả thực là coi khinh Diệp thiếu mà!”