Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 2336
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2336“Vù!”Diệp Phi (Phàm) vừa mới đá mở cửa sắt rách nát, một họng súng lập tức chĩa về phía anh.Thân thể Diệp Phi (Phàm) trượt xuống, thoáng chốc đã thoát khỏi sự khống chế của họng súng, đối phương không kịp phản ứng nữa, ngón tay đã bóp cò, một viên đạn bay ra ngoài.“Oành!”Cửa sắt bị phá nát, không khí vẫn còn dày đặc khói thuốc súng.Một người đàn ông đeo khẩu trang xuất hiện.Phát súng đầu tiên chưa trúng, đối phương ngay lập tức ngắm súng về hướng Diệp Phi (Phàm), sau đó rút ra một con dao găm ra rồi xông ra.Anh ta nhân lúc Diệp Phi (Phàm) đang ngăn chặn tên súng bắn tỉa, nhẹ nhàng không tiếng động tập kích vào tim của Diệp Phi (Phàm).Vừa nhanh, vừa tàn nhẫn, còn vô cùng độc ác.Diệp Phi (Phàm) kịp thời dừng bước chân lại, nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, sau khi tránh được một kích này của đối phương thì không chút khách khí mà bổ xuống một búa.Đầu búa trực tiếp cắm về phía phần ngực của người đàn ông đeo khẩu trang.Khóe miệng người đàn ông đeo khẩu trang kéo lên, trỏ tay vung con dao găm lên.“Coong!”Một tiếng giòn tan vang lên, anh ta hung hăng đánh bay một búa vừa nhanh vừa mạnh của Diệp Phi (Phàm).Diệp Phi (Phàm) nhanh chân di chuyển sang bên cạnh, thân thể di chuyển thêm vài bước theo quán tính.Người đàn ông đeo khẩu trang cũng vì thế mà lui hai bước, chỉ là động tác quá dư dội, khiến cho khẩu trang của anh ra rơi xuống.Diệp Phi (Phàm) lạp tức nhận ra thân phận của đối phương.Thì ra là vệ sĩ bên cạnh Diệp Phi (Phàm) Dương, cũng là người đã từng đấu tay đôi với Đường Thất, Hồng Phật: “Tôi còn cho rằng Diệp Phi (Phàm) Dương sẽ âm thầm hành động, chứ sẽ không lỗ mãng xúc động như thế này”.Diệp Phi (Phàm) cười nhạt: “Không nghĩ đến, anh ta nhỏ mọn đến vậy, kết cục tự mình hết kiên nhẫn, xem ra mười mấy bạt tai đó đã đánh phí công rồi.”Hồng Phật không nói chuyện, cũng không đeo lại khẩu trang, chỉ nhìn tròng trọc Diệp Phi (Phàm).Anh ta đã cố gắng đánh giá cao Diệp Phi (Phàm) rồi, không ngờ cuối cùng vẫn đánh giá thấp anh.Va li thuốc nổ, mười mấy người vây giết, lại thêm tay bắn tỉa là mình, mà Diệp Phi (Phàm) còn phải dẫn theo một cai đuôi phiền phức, nhìn thế nào cũng thấy chắc chắn anh sẽ phải chết, không thể nghi ngờ.Kết quả, không chỉ bị Diệp Phi (Phàm) phá vỡ lớp lớp vòng vây, mà còn để anh tìm được vị trí của chính mình.Anh ta có chút hối hận khi phát súng đầu tiên không trúng lại không rút lui kịp thời.Chỉ là giờ phút này dù có buồn phiền hơn nữa cũng không có tác dụng gì, anh ta chỉ có thể hét lên một tiếng: “Giết!”Hồng Phật vung dao liên tiếp về phía Diệp Phi (Phàm).Diệp Phi (Phàm) ung dung không sợ mà ngăn chặn.“Coong coong coong!”Mười hai tiếng dao búa ca chạm nhau vang lên, tia lửa bắn tứ phía!“Coong!”Sau khi ngăn chặn mười ba dao, Diệp Phi (Phàm) đột nhiên quát to một tiếng, bắt đầu chủ động phản kích.
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2336“Vù!”Diệp Phi (Phàm) vừa mới đá mở cửa sắt rách nát, một họng súng lập tức chĩa về phía anh.Thân thể Diệp Phi (Phàm) trượt xuống, thoáng chốc đã thoát khỏi sự khống chế của họng súng, đối phương không kịp phản ứng nữa, ngón tay đã bóp cò, một viên đạn bay ra ngoài.“Oành!”Cửa sắt bị phá nát, không khí vẫn còn dày đặc khói thuốc súng.Một người đàn ông đeo khẩu trang xuất hiện.Phát súng đầu tiên chưa trúng, đối phương ngay lập tức ngắm súng về hướng Diệp Phi (Phàm), sau đó rút ra một con dao găm ra rồi xông ra.Anh ta nhân lúc Diệp Phi (Phàm) đang ngăn chặn tên súng bắn tỉa, nhẹ nhàng không tiếng động tập kích vào tim của Diệp Phi (Phàm).Vừa nhanh, vừa tàn nhẫn, còn vô cùng độc ác.Diệp Phi (Phàm) kịp thời dừng bước chân lại, nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, sau khi tránh được một kích này của đối phương thì không chút khách khí mà bổ xuống một búa.Đầu búa trực tiếp cắm về phía phần ngực của người đàn ông đeo khẩu trang.Khóe miệng người đàn ông đeo khẩu trang kéo lên, trỏ tay vung con dao găm lên.“Coong!”Một tiếng giòn tan vang lên, anh ta hung hăng đánh bay một búa vừa nhanh vừa mạnh của Diệp Phi (Phàm).Diệp Phi (Phàm) nhanh chân di chuyển sang bên cạnh, thân thể di chuyển thêm vài bước theo quán tính.Người đàn ông đeo khẩu trang cũng vì thế mà lui hai bước, chỉ là động tác quá dư dội, khiến cho khẩu trang của anh ra rơi xuống.Diệp Phi (Phàm) lạp tức nhận ra thân phận của đối phương.Thì ra là vệ sĩ bên cạnh Diệp Phi (Phàm) Dương, cũng là người đã từng đấu tay đôi với Đường Thất, Hồng Phật: “Tôi còn cho rằng Diệp Phi (Phàm) Dương sẽ âm thầm hành động, chứ sẽ không lỗ mãng xúc động như thế này”.Diệp Phi (Phàm) cười nhạt: “Không nghĩ đến, anh ta nhỏ mọn đến vậy, kết cục tự mình hết kiên nhẫn, xem ra mười mấy bạt tai đó đã đánh phí công rồi.”Hồng Phật không nói chuyện, cũng không đeo lại khẩu trang, chỉ nhìn tròng trọc Diệp Phi (Phàm).Anh ta đã cố gắng đánh giá cao Diệp Phi (Phàm) rồi, không ngờ cuối cùng vẫn đánh giá thấp anh.Va li thuốc nổ, mười mấy người vây giết, lại thêm tay bắn tỉa là mình, mà Diệp Phi (Phàm) còn phải dẫn theo một cai đuôi phiền phức, nhìn thế nào cũng thấy chắc chắn anh sẽ phải chết, không thể nghi ngờ.Kết quả, không chỉ bị Diệp Phi (Phàm) phá vỡ lớp lớp vòng vây, mà còn để anh tìm được vị trí của chính mình.Anh ta có chút hối hận khi phát súng đầu tiên không trúng lại không rút lui kịp thời.Chỉ là giờ phút này dù có buồn phiền hơn nữa cũng không có tác dụng gì, anh ta chỉ có thể hét lên một tiếng: “Giết!”Hồng Phật vung dao liên tiếp về phía Diệp Phi (Phàm).Diệp Phi (Phàm) ung dung không sợ mà ngăn chặn.“Coong coong coong!”Mười hai tiếng dao búa ca chạm nhau vang lên, tia lửa bắn tứ phía!“Coong!”Sau khi ngăn chặn mười ba dao, Diệp Phi (Phàm) đột nhiên quát to một tiếng, bắt đầu chủ động phản kích.
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2336“Vù!”Diệp Phi (Phàm) vừa mới đá mở cửa sắt rách nát, một họng súng lập tức chĩa về phía anh.Thân thể Diệp Phi (Phàm) trượt xuống, thoáng chốc đã thoát khỏi sự khống chế của họng súng, đối phương không kịp phản ứng nữa, ngón tay đã bóp cò, một viên đạn bay ra ngoài.“Oành!”Cửa sắt bị phá nát, không khí vẫn còn dày đặc khói thuốc súng.Một người đàn ông đeo khẩu trang xuất hiện.Phát súng đầu tiên chưa trúng, đối phương ngay lập tức ngắm súng về hướng Diệp Phi (Phàm), sau đó rút ra một con dao găm ra rồi xông ra.Anh ta nhân lúc Diệp Phi (Phàm) đang ngăn chặn tên súng bắn tỉa, nhẹ nhàng không tiếng động tập kích vào tim của Diệp Phi (Phàm).Vừa nhanh, vừa tàn nhẫn, còn vô cùng độc ác.Diệp Phi (Phàm) kịp thời dừng bước chân lại, nhanh chóng nhảy sang bên cạnh, sau khi tránh được một kích này của đối phương thì không chút khách khí mà bổ xuống một búa.Đầu búa trực tiếp cắm về phía phần ngực của người đàn ông đeo khẩu trang.Khóe miệng người đàn ông đeo khẩu trang kéo lên, trỏ tay vung con dao găm lên.“Coong!”Một tiếng giòn tan vang lên, anh ta hung hăng đánh bay một búa vừa nhanh vừa mạnh của Diệp Phi (Phàm).Diệp Phi (Phàm) nhanh chân di chuyển sang bên cạnh, thân thể di chuyển thêm vài bước theo quán tính.Người đàn ông đeo khẩu trang cũng vì thế mà lui hai bước, chỉ là động tác quá dư dội, khiến cho khẩu trang của anh ra rơi xuống.Diệp Phi (Phàm) lạp tức nhận ra thân phận của đối phương.Thì ra là vệ sĩ bên cạnh Diệp Phi (Phàm) Dương, cũng là người đã từng đấu tay đôi với Đường Thất, Hồng Phật: “Tôi còn cho rằng Diệp Phi (Phàm) Dương sẽ âm thầm hành động, chứ sẽ không lỗ mãng xúc động như thế này”.Diệp Phi (Phàm) cười nhạt: “Không nghĩ đến, anh ta nhỏ mọn đến vậy, kết cục tự mình hết kiên nhẫn, xem ra mười mấy bạt tai đó đã đánh phí công rồi.”Hồng Phật không nói chuyện, cũng không đeo lại khẩu trang, chỉ nhìn tròng trọc Diệp Phi (Phàm).Anh ta đã cố gắng đánh giá cao Diệp Phi (Phàm) rồi, không ngờ cuối cùng vẫn đánh giá thấp anh.Va li thuốc nổ, mười mấy người vây giết, lại thêm tay bắn tỉa là mình, mà Diệp Phi (Phàm) còn phải dẫn theo một cai đuôi phiền phức, nhìn thế nào cũng thấy chắc chắn anh sẽ phải chết, không thể nghi ngờ.Kết quả, không chỉ bị Diệp Phi (Phàm) phá vỡ lớp lớp vòng vây, mà còn để anh tìm được vị trí của chính mình.Anh ta có chút hối hận khi phát súng đầu tiên không trúng lại không rút lui kịp thời.Chỉ là giờ phút này dù có buồn phiền hơn nữa cũng không có tác dụng gì, anh ta chỉ có thể hét lên một tiếng: “Giết!”Hồng Phật vung dao liên tiếp về phía Diệp Phi (Phàm).Diệp Phi (Phàm) ung dung không sợ mà ngăn chặn.“Coong coong coong!”Mười hai tiếng dao búa ca chạm nhau vang lên, tia lửa bắn tứ phía!“Coong!”Sau khi ngăn chặn mười ba dao, Diệp Phi (Phàm) đột nhiên quát to một tiếng, bắt đầu chủ động phản kích.