Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.
Chương 2343
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. CHương 2343“Đương nhiên, người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện chính là Uông Kiều Sở, chính anh ta là người ở đứng đằng sau tính kế, khiến cho tôi cùng Dương Phá Cục cùng rơi vào nguy hiểm.”“Trần Tiểu Nguyệt cũng đã thừa nhận Uông Kiều Sở chính là người đứng sau mọi chuyện.”“Cô ta nói lúc trước khi tôi đánh Uông Kiều Sở ở Trung Hải, thêm vào đó là chuyện Nhược Tuyết bạch dược nữa, vậy nên cho dù có nằm mơ thì anh ta cũng muốn hại chết tôi mà.”“Uông Kiều Sở vốn dĩ muốn mượn tay Miêu Kim Qua và Huyết Y Môn để giết chết tôi, nhưng kết quả tôi mạng lớn nên không chỉ may mắn thoát chết mà còn giành được vinh quang về cho đất nước.”“Uông Kiều Sở càng thêm hận tôi, sau đó châm ngòi gây mâu thuẩn giữa tôi với người nhà họ Diệp.”“Vốn dĩ tôi vô cùng hận nhà họ Dương và nhà họ Diệp, nhưng sau khi tôi biết được những chuyện Uông Kiều Sở muốn làm, ngược lại tôi cũng không thấy hận bọn họ như vậy nữa, dù sao thì họ cũng bị người khác lợi dụng mà.”Diệp Phi (Phàm) cố gắng đẩy hết mọi chuyện lên đầu Uông Kiều Sở, dù sao thì Trần Tiểu Nguyệt cũng đã chết, muốn đối chiếu lời khai cũng không được nữa.“À, đúng rồi, ở chỗ tôi còn có vài câu lời khai của Trần Tiểu Nguyệt.”“Tuy không có thời gian để khai ra toàn bộ nhưng cũng đủ để chứng minh Uông Kiều Sở có tội rồi.”Diệp Phi (Phàm) lấy điện thoại ra, bật một đoạn ghi âm cho Triệu Quốc Nhân nghe, đúng là bằng chứng của Trần Tiểu Nguyệt trong lúc hoảng loạn để lại đã chứng minh được Uông Kiều Sở có tội.Sau khi Triệu Quốc Nhân nghe xong thì hơi híp mắt, sau đó cười thành tiếng: “Cảm ơn cậu Diệp đã cung cấp chứng cớ cho chúng tôi.”“Không cần khách sáo, nhiệm vụ của tôi là bắt người xấu, trừng trị bọn họ trước pháp luật mà.”Diệp Phi (Phàm) khẽ cười, sau đó hỏi: “Đúng rồi, tôi giết nhiều người ở quán cafe như vậy, có sao không?”“Với cả Hồng Phật gì đấy với những người thân cận của bọn bọ, khi đánh nhau với tôi thì không cẩn thận bị té chết, bọn họ có đến trả thù tôi không?”Diệp Phi (Phàm) lo lắng nhìn Triệu Quốc Nhân, giống như một con cừu non đáng thương.“Cậu Diệp yên tâm, cậu làm như vậy là phòng vệ chính đáng, sẽ không có việc gì đâu.”Triệu Quốc Nhân còn nói thêm: “Hơn nữa nhà họ Dương và nhà họ Diệp cũng sẽ không trả thì cậu, chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cậu.”“Tôi còn nói cho cậu biết, Dương Phá Cục, Diệp Phi (Phàm) Dương, Hùng Tử và Uông Kiều Sở đã bị chúng tôi bắt lại rồi.”Ông ta còn an ủi Diệp Phi (Phàm): “Bọn họ sẽ bị nhốt trong vài năm tới.”“Các ông đã bắt bọn họ lại rồi? Vậy thì tốt quá rồi.”Diệp Phi (Phàm) đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui vẻ, tiếp đến lại do dự: “Nhưng bọn họ đều là những người có bối cảnh rất sâu, tôi sợ rằng bọn họ sẽ mang gia tộc ra khiến cho mọi chuyện trở nên không thể giải quyết được.”Diệp Phi (Phàm) nhìn bọn Triệu Quốc Nhân: “Đến lúc đó bọn Uông Sơ Kiệt không những không bị gì hết mà còn càng ngày càng càng quấy hơn mà đối phó với tôi.”“Dựa vào sức của bọn họ thì không thể làm được nhiều việc như vậy đâu.”Vẻ mặt của Triệu Quốc Nhân bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Nhưng ở trước mặt mọi người mà ra tay giết cậu Diệp, chuyện này nhất định phải trả giá đắt rồi.”“Vậy là tốt rồi.”Trong lòng Diệp Phi (Phàm) rất vui, có thể nhốt Uông Kiều Sở và Diệp Phi (Phàm) Dương vài năm, xem ra chuyện bị sát hại lần này cũng thật đáng giá.Sau đó, anh lại hỏi một câu: “Tổ trưởng Triệu, hiện tại tôi cũng là một trong những người quan trọng của đất nước, không phải các ông cũng nên cử người đến bảo vệ tôi hay sao?”“Vì sao lần này tôi gặp nguy hiểm như vậy nhưng lại không có ai đến cứu tôi?”“Hay là chức vị của tôi vẫn còn chưa được thông qua, hay do không được công khai trao tặng huân chương cho nên mọi người mới tạm thời không cử người đến bảo vệ tôi?”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. CHương 2343“Đương nhiên, người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện chính là Uông Kiều Sở, chính anh ta là người ở đứng đằng sau tính kế, khiến cho tôi cùng Dương Phá Cục cùng rơi vào nguy hiểm.”“Trần Tiểu Nguyệt cũng đã thừa nhận Uông Kiều Sở chính là người đứng sau mọi chuyện.”“Cô ta nói lúc trước khi tôi đánh Uông Kiều Sở ở Trung Hải, thêm vào đó là chuyện Nhược Tuyết bạch dược nữa, vậy nên cho dù có nằm mơ thì anh ta cũng muốn hại chết tôi mà.”“Uông Kiều Sở vốn dĩ muốn mượn tay Miêu Kim Qua và Huyết Y Môn để giết chết tôi, nhưng kết quả tôi mạng lớn nên không chỉ may mắn thoát chết mà còn giành được vinh quang về cho đất nước.”“Uông Kiều Sở càng thêm hận tôi, sau đó châm ngòi gây mâu thuẩn giữa tôi với người nhà họ Diệp.”“Vốn dĩ tôi vô cùng hận nhà họ Dương và nhà họ Diệp, nhưng sau khi tôi biết được những chuyện Uông Kiều Sở muốn làm, ngược lại tôi cũng không thấy hận bọn họ như vậy nữa, dù sao thì họ cũng bị người khác lợi dụng mà.”Diệp Phi (Phàm) cố gắng đẩy hết mọi chuyện lên đầu Uông Kiều Sở, dù sao thì Trần Tiểu Nguyệt cũng đã chết, muốn đối chiếu lời khai cũng không được nữa.“À, đúng rồi, ở chỗ tôi còn có vài câu lời khai của Trần Tiểu Nguyệt.”“Tuy không có thời gian để khai ra toàn bộ nhưng cũng đủ để chứng minh Uông Kiều Sở có tội rồi.”Diệp Phi (Phàm) lấy điện thoại ra, bật một đoạn ghi âm cho Triệu Quốc Nhân nghe, đúng là bằng chứng của Trần Tiểu Nguyệt trong lúc hoảng loạn để lại đã chứng minh được Uông Kiều Sở có tội.Sau khi Triệu Quốc Nhân nghe xong thì hơi híp mắt, sau đó cười thành tiếng: “Cảm ơn cậu Diệp đã cung cấp chứng cớ cho chúng tôi.”“Không cần khách sáo, nhiệm vụ của tôi là bắt người xấu, trừng trị bọn họ trước pháp luật mà.”Diệp Phi (Phàm) khẽ cười, sau đó hỏi: “Đúng rồi, tôi giết nhiều người ở quán cafe như vậy, có sao không?”“Với cả Hồng Phật gì đấy với những người thân cận của bọn bọ, khi đánh nhau với tôi thì không cẩn thận bị té chết, bọn họ có đến trả thù tôi không?”Diệp Phi (Phàm) lo lắng nhìn Triệu Quốc Nhân, giống như một con cừu non đáng thương.“Cậu Diệp yên tâm, cậu làm như vậy là phòng vệ chính đáng, sẽ không có việc gì đâu.”Triệu Quốc Nhân còn nói thêm: “Hơn nữa nhà họ Dương và nhà họ Diệp cũng sẽ không trả thì cậu, chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cậu.”“Tôi còn nói cho cậu biết, Dương Phá Cục, Diệp Phi (Phàm) Dương, Hùng Tử và Uông Kiều Sở đã bị chúng tôi bắt lại rồi.”Ông ta còn an ủi Diệp Phi (Phàm): “Bọn họ sẽ bị nhốt trong vài năm tới.”“Các ông đã bắt bọn họ lại rồi? Vậy thì tốt quá rồi.”Diệp Phi (Phàm) đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui vẻ, tiếp đến lại do dự: “Nhưng bọn họ đều là những người có bối cảnh rất sâu, tôi sợ rằng bọn họ sẽ mang gia tộc ra khiến cho mọi chuyện trở nên không thể giải quyết được.”Diệp Phi (Phàm) nhìn bọn Triệu Quốc Nhân: “Đến lúc đó bọn Uông Sơ Kiệt không những không bị gì hết mà còn càng ngày càng càng quấy hơn mà đối phó với tôi.”“Dựa vào sức của bọn họ thì không thể làm được nhiều việc như vậy đâu.”Vẻ mặt của Triệu Quốc Nhân bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Nhưng ở trước mặt mọi người mà ra tay giết cậu Diệp, chuyện này nhất định phải trả giá đắt rồi.”“Vậy là tốt rồi.”Trong lòng Diệp Phi (Phàm) rất vui, có thể nhốt Uông Kiều Sở và Diệp Phi (Phàm) Dương vài năm, xem ra chuyện bị sát hại lần này cũng thật đáng giá.Sau đó, anh lại hỏi một câu: “Tổ trưởng Triệu, hiện tại tôi cũng là một trong những người quan trọng của đất nước, không phải các ông cũng nên cử người đến bảo vệ tôi hay sao?”“Vì sao lần này tôi gặp nguy hiểm như vậy nhưng lại không có ai đến cứu tôi?”“Hay là chức vị của tôi vẫn còn chưa được thông qua, hay do không được công khai trao tặng huân chương cho nên mọi người mới tạm thời không cử người đến bảo vệ tôi?”
Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. CHương 2343“Đương nhiên, người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện chính là Uông Kiều Sở, chính anh ta là người ở đứng đằng sau tính kế, khiến cho tôi cùng Dương Phá Cục cùng rơi vào nguy hiểm.”“Trần Tiểu Nguyệt cũng đã thừa nhận Uông Kiều Sở chính là người đứng sau mọi chuyện.”“Cô ta nói lúc trước khi tôi đánh Uông Kiều Sở ở Trung Hải, thêm vào đó là chuyện Nhược Tuyết bạch dược nữa, vậy nên cho dù có nằm mơ thì anh ta cũng muốn hại chết tôi mà.”“Uông Kiều Sở vốn dĩ muốn mượn tay Miêu Kim Qua và Huyết Y Môn để giết chết tôi, nhưng kết quả tôi mạng lớn nên không chỉ may mắn thoát chết mà còn giành được vinh quang về cho đất nước.”“Uông Kiều Sở càng thêm hận tôi, sau đó châm ngòi gây mâu thuẩn giữa tôi với người nhà họ Diệp.”“Vốn dĩ tôi vô cùng hận nhà họ Dương và nhà họ Diệp, nhưng sau khi tôi biết được những chuyện Uông Kiều Sở muốn làm, ngược lại tôi cũng không thấy hận bọn họ như vậy nữa, dù sao thì họ cũng bị người khác lợi dụng mà.”Diệp Phi (Phàm) cố gắng đẩy hết mọi chuyện lên đầu Uông Kiều Sở, dù sao thì Trần Tiểu Nguyệt cũng đã chết, muốn đối chiếu lời khai cũng không được nữa.“À, đúng rồi, ở chỗ tôi còn có vài câu lời khai của Trần Tiểu Nguyệt.”“Tuy không có thời gian để khai ra toàn bộ nhưng cũng đủ để chứng minh Uông Kiều Sở có tội rồi.”Diệp Phi (Phàm) lấy điện thoại ra, bật một đoạn ghi âm cho Triệu Quốc Nhân nghe, đúng là bằng chứng của Trần Tiểu Nguyệt trong lúc hoảng loạn để lại đã chứng minh được Uông Kiều Sở có tội.Sau khi Triệu Quốc Nhân nghe xong thì hơi híp mắt, sau đó cười thành tiếng: “Cảm ơn cậu Diệp đã cung cấp chứng cớ cho chúng tôi.”“Không cần khách sáo, nhiệm vụ của tôi là bắt người xấu, trừng trị bọn họ trước pháp luật mà.”Diệp Phi (Phàm) khẽ cười, sau đó hỏi: “Đúng rồi, tôi giết nhiều người ở quán cafe như vậy, có sao không?”“Với cả Hồng Phật gì đấy với những người thân cận của bọn bọ, khi đánh nhau với tôi thì không cẩn thận bị té chết, bọn họ có đến trả thù tôi không?”Diệp Phi (Phàm) lo lắng nhìn Triệu Quốc Nhân, giống như một con cừu non đáng thương.“Cậu Diệp yên tâm, cậu làm như vậy là phòng vệ chính đáng, sẽ không có việc gì đâu.”Triệu Quốc Nhân còn nói thêm: “Hơn nữa nhà họ Dương và nhà họ Diệp cũng sẽ không trả thì cậu, chúng tôi sẽ bảo đảm an toàn cho cậu.”“Tôi còn nói cho cậu biết, Dương Phá Cục, Diệp Phi (Phàm) Dương, Hùng Tử và Uông Kiều Sở đã bị chúng tôi bắt lại rồi.”Ông ta còn an ủi Diệp Phi (Phàm): “Bọn họ sẽ bị nhốt trong vài năm tới.”“Các ông đã bắt bọn họ lại rồi? Vậy thì tốt quá rồi.”Diệp Phi (Phàm) đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui vẻ, tiếp đến lại do dự: “Nhưng bọn họ đều là những người có bối cảnh rất sâu, tôi sợ rằng bọn họ sẽ mang gia tộc ra khiến cho mọi chuyện trở nên không thể giải quyết được.”Diệp Phi (Phàm) nhìn bọn Triệu Quốc Nhân: “Đến lúc đó bọn Uông Sơ Kiệt không những không bị gì hết mà còn càng ngày càng càng quấy hơn mà đối phó với tôi.”“Dựa vào sức của bọn họ thì không thể làm được nhiều việc như vậy đâu.”Vẻ mặt của Triệu Quốc Nhân bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Nhưng ở trước mặt mọi người mà ra tay giết cậu Diệp, chuyện này nhất định phải trả giá đắt rồi.”“Vậy là tốt rồi.”Trong lòng Diệp Phi (Phàm) rất vui, có thể nhốt Uông Kiều Sở và Diệp Phi (Phàm) Dương vài năm, xem ra chuyện bị sát hại lần này cũng thật đáng giá.Sau đó, anh lại hỏi một câu: “Tổ trưởng Triệu, hiện tại tôi cũng là một trong những người quan trọng của đất nước, không phải các ông cũng nên cử người đến bảo vệ tôi hay sao?”“Vì sao lần này tôi gặp nguy hiểm như vậy nhưng lại không có ai đến cứu tôi?”“Hay là chức vị của tôi vẫn còn chưa được thông qua, hay do không được công khai trao tặng huân chương cho nên mọi người mới tạm thời không cử người đến bảo vệ tôi?”