Tác giả:

Trên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn.

Chương 2366-2367

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2366Diệp Phi (Phàm) ngồi thẳng người nói: “Hơn nữa phải thật nhanh chóng.”“Nếu không anh sợ rằng Đường Hải Long biết được suy nghĩ của chúng ta, sẽ đưa thêm người đến nơi của nhóm bệnh nhân đó, thậm chí giết họ, hoàn toàn đổ vấy cho Nhược Tuyết trách nhiệm này.Anh liếc thấy Đường Nhược Tuyết uống trà, muốn cầm lại chén trà nhưng lại thấy hơi đường đột, vì vậy nên giả vờ như không nhìn thấy gì.“Nhưng hai đứa cũng tìm suốt mười mấy tiếng đồng hồ rồi mà.”Đường Kỳ Kỳ mím môi nói: “Nếu sau bốn mươi tám giờ mà vẫn không tìm được họ, sợ là mọi chuyện sẽ phức tạp hơn.”“Không dễ dàng cũng phải tìm, đây là cơ hội duy nhất, nếu không Nhược Tuyết sẽ gặp rắc rối lớn.”Diệp Phi (Phàm) thẳng thắn nói: “Nếu những người bệnh này đem bệnh lây ra bên ngoài, đừng nói là mười ba chi nhánh, đến chính phủ, xuất phát từ cân nhắc ảnh hưởng đến xã hội, cũng sẽ làm cho tập đoàn Nhược Tuyết phải đổi chủ.”Lúc nói chuyện, Diệp Phi (Phàm) cúi xuống cầm lấy tập hồ sơ ở trên bàn trà, xem kĩ tài liệu về những bệnh nhân kia.Cũng không thể không nhắc đến tài năng của Đường Hải Long quả thật rất giỏi, anh ta nắm tình hình của tất cả các bệnh nhân, còn ghi chép được lại cả nơi ở của người nhà họ.Đây mới làm cho Diệp Phi (Phàm) cảm nhận được rõ ràng người sống sờ sờ.Điều làm Diệp Phi (Phàm) bất ngờ nhất là, ngoài tài liệu về những bệnh nhân nặng, họ còn có cả tài liệu về tên tuổi và địa chỉ của những bệnh nhân nhẹ.Điều này không chỉ cho thấy Đường Hải Long bất cứ lúc nào cũng có thể xúi giục họ nổi dậy làm loạn, còn có thấyĐường Hải Long đã nắm trong tay bí mật kia.“Nếu có thể chữa được bệnh cho những người đó, tôi thế chỗ đó cũng không sao cả.”Trong con ngươi của Đường Nhược Tuyết thoáng lên một tia tự trách: “Dẫu sao chuyện này em quả thực phải có trách nhiệm, cô Lâm và dì Lâm đều là do em cố ý…” Cô vẫn luôn áy này với nhóm bệnh nhân đó, nếu không phải là do cô quá dung túng, thỏa hiệp cho nhóm người cô Lâm, thì sao có thể làm hại đến bao nhiêu người vô tội như vậy?”“Cô Lâm?”Diệp Phi (Phàm) đột nhiên cả kinh, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Sau khi bệnh nhân xảy ra chuyện, mọi việc là do ai làm?”Đường Nhược Tuyết tiếp lời: “Là do cô lâm và Dì Lâm.”“Đường Kỳ Kỳ vì em mới thông cảm cho họ, em ấy đã bảo lãnh cô Lâm và dì Lâm ra ngoài.”“Sau đó bảo bọn họ lấy số tiền thu lợi bất chính đó ra an ủi các bệnh nhân.”“Một là vì họ đã quen thuộc với thông tin của các bệnh nhân, hai là cho họ cơ hồi bù đắp cho các bệnh nhân, dù sao phạm sai lầm thì phải chịu trách nhiệm.”“Phần lớn tiền bồi thường cho các bệnh nhân, là do bọn họ chật vật gom góp.”“Em còn bảo họ mỗi tháng đến thăm bệnh nhân một chuyến, thể hiện trách nhiệm của tập đoàn Nhược Tuyết và họ.”Nói đến đây, Đường Nhược Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phi (Phàm): “Diệp Phi (Phàm), anh muốn nói gì?”“Đường Hải Long cầm được tài liệu có thể uy hiếp em, không chỉ có những bệnh nhân nặng, còn có cả những bệnh nhân nhẹ, đến cả trăm nghìn người, không hề bỏ sót một ai.”Diệp Phi (Phàm) chỉ vào cái rương màu đen trên bàn trà nói: “Đối với Đường Hải Long, ba mươi sáu bệnh nhân này đã đủ để uy hiếp em, căn bản không cần lãng phí thời gian đi thu thập thông tin của những bệnh nhân khác.”“Nhưng ở đây có toàn bộ thông tin của các bệnh nhân.”Chương 2367Nguồn thiếu chương.

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2366Diệp Phi (Phàm) ngồi thẳng người nói: “Hơn nữa phải thật nhanh chóng.”“Nếu không anh sợ rằng Đường Hải Long biết được suy nghĩ của chúng ta, sẽ đưa thêm người đến nơi của nhóm bệnh nhân đó, thậm chí giết họ, hoàn toàn đổ vấy cho Nhược Tuyết trách nhiệm này.Anh liếc thấy Đường Nhược Tuyết uống trà, muốn cầm lại chén trà nhưng lại thấy hơi đường đột, vì vậy nên giả vờ như không nhìn thấy gì.“Nhưng hai đứa cũng tìm suốt mười mấy tiếng đồng hồ rồi mà.”Đường Kỳ Kỳ mím môi nói: “Nếu sau bốn mươi tám giờ mà vẫn không tìm được họ, sợ là mọi chuyện sẽ phức tạp hơn.”“Không dễ dàng cũng phải tìm, đây là cơ hội duy nhất, nếu không Nhược Tuyết sẽ gặp rắc rối lớn.”Diệp Phi (Phàm) thẳng thắn nói: “Nếu những người bệnh này đem bệnh lây ra bên ngoài, đừng nói là mười ba chi nhánh, đến chính phủ, xuất phát từ cân nhắc ảnh hưởng đến xã hội, cũng sẽ làm cho tập đoàn Nhược Tuyết phải đổi chủ.”Lúc nói chuyện, Diệp Phi (Phàm) cúi xuống cầm lấy tập hồ sơ ở trên bàn trà, xem kĩ tài liệu về những bệnh nhân kia.Cũng không thể không nhắc đến tài năng của Đường Hải Long quả thật rất giỏi, anh ta nắm tình hình của tất cả các bệnh nhân, còn ghi chép được lại cả nơi ở của người nhà họ.Đây mới làm cho Diệp Phi (Phàm) cảm nhận được rõ ràng người sống sờ sờ.Điều làm Diệp Phi (Phàm) bất ngờ nhất là, ngoài tài liệu về những bệnh nhân nặng, họ còn có cả tài liệu về tên tuổi và địa chỉ của những bệnh nhân nhẹ.Điều này không chỉ cho thấy Đường Hải Long bất cứ lúc nào cũng có thể xúi giục họ nổi dậy làm loạn, còn có thấyĐường Hải Long đã nắm trong tay bí mật kia.“Nếu có thể chữa được bệnh cho những người đó, tôi thế chỗ đó cũng không sao cả.”Trong con ngươi của Đường Nhược Tuyết thoáng lên một tia tự trách: “Dẫu sao chuyện này em quả thực phải có trách nhiệm, cô Lâm và dì Lâm đều là do em cố ý…” Cô vẫn luôn áy này với nhóm bệnh nhân đó, nếu không phải là do cô quá dung túng, thỏa hiệp cho nhóm người cô Lâm, thì sao có thể làm hại đến bao nhiêu người vô tội như vậy?”“Cô Lâm?”Diệp Phi (Phàm) đột nhiên cả kinh, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Sau khi bệnh nhân xảy ra chuyện, mọi việc là do ai làm?”Đường Nhược Tuyết tiếp lời: “Là do cô lâm và Dì Lâm.”“Đường Kỳ Kỳ vì em mới thông cảm cho họ, em ấy đã bảo lãnh cô Lâm và dì Lâm ra ngoài.”“Sau đó bảo bọn họ lấy số tiền thu lợi bất chính đó ra an ủi các bệnh nhân.”“Một là vì họ đã quen thuộc với thông tin của các bệnh nhân, hai là cho họ cơ hồi bù đắp cho các bệnh nhân, dù sao phạm sai lầm thì phải chịu trách nhiệm.”“Phần lớn tiền bồi thường cho các bệnh nhân, là do bọn họ chật vật gom góp.”“Em còn bảo họ mỗi tháng đến thăm bệnh nhân một chuyến, thể hiện trách nhiệm của tập đoàn Nhược Tuyết và họ.”Nói đến đây, Đường Nhược Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phi (Phàm): “Diệp Phi (Phàm), anh muốn nói gì?”“Đường Hải Long cầm được tài liệu có thể uy hiếp em, không chỉ có những bệnh nhân nặng, còn có cả những bệnh nhân nhẹ, đến cả trăm nghìn người, không hề bỏ sót một ai.”Diệp Phi (Phàm) chỉ vào cái rương màu đen trên bàn trà nói: “Đối với Đường Hải Long, ba mươi sáu bệnh nhân này đã đủ để uy hiếp em, căn bản không cần lãng phí thời gian đi thu thập thông tin của những bệnh nhân khác.”“Nhưng ở đây có toàn bộ thông tin của các bệnh nhân.”Chương 2367Nguồn thiếu chương.

Chàng Rể Bác SĩTác giả: Diệp PhàmTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhTrên hành lang bệnh viện kẻ đến người đi không dứt. Nhưng Diệp Phi lại chẳng màng mọi thứ, ngồi xổm trong khóc gào khóc. “Khối u dạ dày của mẹ cậu là u ác tính. Nếu không có mười vạn làm phẫu thuật thì mẹ cậu chỉ có thể sống được một tháng nữa.” Giọng nói lạnh như băng của bác sĩ như mũi kim nhọn đâm vào lòng anh. Nhưng Diệp Phi không có tiền lo cho chi phí phẫu thuật đắt đỏ như vậy. Một năm trước ba nuôi của anh – Diệp Thiên Cửu đi thuyền mất tích, mẹ nuôi Thẩm Bích Cầm ngất xỉu vì khối u dạ dày phải nhập viện, Diệp Phi vừa tốt nghiệp đại học đã trở thành trụ cột của gia đình. Một năm nay để chữa bệnh cho mẹ nuôi, Diệp Phi không những dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, mà còn dùng hết các khoản vay trên mạng, đã vậy còn đi đến nhà họ Đường làm con rể xung hỉ. Anh làm trâu làm ngựa cho nhà họ Đường, mất sạch lòng tự mới đổi được năm mươi vạn. Chương 2366Diệp Phi (Phàm) ngồi thẳng người nói: “Hơn nữa phải thật nhanh chóng.”“Nếu không anh sợ rằng Đường Hải Long biết được suy nghĩ của chúng ta, sẽ đưa thêm người đến nơi của nhóm bệnh nhân đó, thậm chí giết họ, hoàn toàn đổ vấy cho Nhược Tuyết trách nhiệm này.Anh liếc thấy Đường Nhược Tuyết uống trà, muốn cầm lại chén trà nhưng lại thấy hơi đường đột, vì vậy nên giả vờ như không nhìn thấy gì.“Nhưng hai đứa cũng tìm suốt mười mấy tiếng đồng hồ rồi mà.”Đường Kỳ Kỳ mím môi nói: “Nếu sau bốn mươi tám giờ mà vẫn không tìm được họ, sợ là mọi chuyện sẽ phức tạp hơn.”“Không dễ dàng cũng phải tìm, đây là cơ hội duy nhất, nếu không Nhược Tuyết sẽ gặp rắc rối lớn.”Diệp Phi (Phàm) thẳng thắn nói: “Nếu những người bệnh này đem bệnh lây ra bên ngoài, đừng nói là mười ba chi nhánh, đến chính phủ, xuất phát từ cân nhắc ảnh hưởng đến xã hội, cũng sẽ làm cho tập đoàn Nhược Tuyết phải đổi chủ.”Lúc nói chuyện, Diệp Phi (Phàm) cúi xuống cầm lấy tập hồ sơ ở trên bàn trà, xem kĩ tài liệu về những bệnh nhân kia.Cũng không thể không nhắc đến tài năng của Đường Hải Long quả thật rất giỏi, anh ta nắm tình hình của tất cả các bệnh nhân, còn ghi chép được lại cả nơi ở của người nhà họ.Đây mới làm cho Diệp Phi (Phàm) cảm nhận được rõ ràng người sống sờ sờ.Điều làm Diệp Phi (Phàm) bất ngờ nhất là, ngoài tài liệu về những bệnh nhân nặng, họ còn có cả tài liệu về tên tuổi và địa chỉ của những bệnh nhân nhẹ.Điều này không chỉ cho thấy Đường Hải Long bất cứ lúc nào cũng có thể xúi giục họ nổi dậy làm loạn, còn có thấyĐường Hải Long đã nắm trong tay bí mật kia.“Nếu có thể chữa được bệnh cho những người đó, tôi thế chỗ đó cũng không sao cả.”Trong con ngươi của Đường Nhược Tuyết thoáng lên một tia tự trách: “Dẫu sao chuyện này em quả thực phải có trách nhiệm, cô Lâm và dì Lâm đều là do em cố ý…” Cô vẫn luôn áy này với nhóm bệnh nhân đó, nếu không phải là do cô quá dung túng, thỏa hiệp cho nhóm người cô Lâm, thì sao có thể làm hại đến bao nhiêu người vô tội như vậy?”“Cô Lâm?”Diệp Phi (Phàm) đột nhiên cả kinh, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Sau khi bệnh nhân xảy ra chuyện, mọi việc là do ai làm?”Đường Nhược Tuyết tiếp lời: “Là do cô lâm và Dì Lâm.”“Đường Kỳ Kỳ vì em mới thông cảm cho họ, em ấy đã bảo lãnh cô Lâm và dì Lâm ra ngoài.”“Sau đó bảo bọn họ lấy số tiền thu lợi bất chính đó ra an ủi các bệnh nhân.”“Một là vì họ đã quen thuộc với thông tin của các bệnh nhân, hai là cho họ cơ hồi bù đắp cho các bệnh nhân, dù sao phạm sai lầm thì phải chịu trách nhiệm.”“Phần lớn tiền bồi thường cho các bệnh nhân, là do bọn họ chật vật gom góp.”“Em còn bảo họ mỗi tháng đến thăm bệnh nhân một chuyến, thể hiện trách nhiệm của tập đoàn Nhược Tuyết và họ.”Nói đến đây, Đường Nhược Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phi (Phàm): “Diệp Phi (Phàm), anh muốn nói gì?”“Đường Hải Long cầm được tài liệu có thể uy hiếp em, không chỉ có những bệnh nhân nặng, còn có cả những bệnh nhân nhẹ, đến cả trăm nghìn người, không hề bỏ sót một ai.”Diệp Phi (Phàm) chỉ vào cái rương màu đen trên bàn trà nói: “Đối với Đường Hải Long, ba mươi sáu bệnh nhân này đã đủ để uy hiếp em, căn bản không cần lãng phí thời gian đi thu thập thông tin của những bệnh nhân khác.”“Nhưng ở đây có toàn bộ thông tin của các bệnh nhân.”Chương 2367Nguồn thiếu chương.

Chương 2366-2367