Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 736: Chiến thần đệ nhất!
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Hình ảnh của Lâm Tiêu trong lòng mọi người ở Lăng Tiêu Các đã được nâng cấp rất nhiều.Sau khi cùng ba người Lâm Tiêu đi vào, phi thuyền khẽ lắc lư, cảnh tưởng quanh bắt đầu nhau chóng bị bỏ lại, hóa thành từng đạo ánh sáng. Tốc độ bay khủng khiếp này một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.Về phần cha vẫn đang hấp thu thông tin thần niệm, Lâm Tiêu cũng mang ông ấy theo, bố trí một phòng tu luyện đơn.“Tiểu Tiêu, còn bao lâu nữa thì đến tiền tuyến duyên hải?” Mẹ nhìn về phía xa xăm, ánh mắt lo lắng hỏi.Bà ấy đã nói với con trai mình vị trí cụ thể. Nếu như là trước đây, bọn họ hoặc là ngồi máy bay chiến đấu siêu thanh qua đó, hoặc là thi triển toàn bộ tu vi thực lực bay qua.Từ đại bản doanh của Lăng Tiêu Các sẽ mất ít nhất ba giờ đến tiền tuyến duyên hải. Phi thuyền của Tiểu Tiêu trông thực sự tốt, có lẽ thời gian sẽ ngắn hơn."Có lẽ là mười phút, mẹ đừng quá nóng lòng."Lâm Tiêu vốn định nói năm phút, nhưng sau khi nói xong hắn vẫn dành lại cho mình một khoảng trống."Có thể không nóng lòng sau! Bác của con đang ở tiền tuyến, thậm chí bác ấy còn liều lĩnh hơn nhiều với người bác trong trí nhớ của con." Mẹ tức giận nói.Lâm Tiêu mở to mắt."Bác?! Bác còn sống sao? Còn đang ở chiến trường?" Lâm Tiêu kinh ngạc.Tất cả chuyện này là sao chứ! Hắn không biết đây là lần ngạc nhiên thứ mấy trong ngày hôm nay rồi. Sự chấn động sắp bằng ba năm ở Huyền Thiên Giới rồi."Phì, phì, phì! Cái gì mà bác của con còn sống sao? Năm đó bác con yêu chiều con nhất." Mẹ vừa vỗ vào lưng Lâm Tiêu một cái, vừa nói vừa lườm hắn.“He he, con chỉ đang cảm thán thôi mà!” Lâm Tiêu mỉm cười nói.Cảm giác bị mẹ đánh thật tốt, thật ấm lòng.Mẹ nói đúng, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha mẹ, người đối xử tốt nhất với hắn chính là bác.Đặc biệt là khi còn đi học, nếu mẹ muốn đánh hắn, bác sẽ ngăn cản, những lúc mà mẹ không mua đồ chơi cho thì bác lại mua cho hắn. Cho đến khi lớn lên, mối quan hệ của hắn và bác mình luôn rất tốt."A hèm, mẹ, cha và mẹ đều là các chủ và phó các chủ của Lăng Tiêu Các, còn bác thì sao, bác cũng là người của Lăng Tiêu Các sao?" Lâm Tiêu tò mò hỏi.Mẹ lắc đầu."Không, tài năng mà bác của con đánh thức chính là càng chiến đấu càng mạnh lên. Mẹ đã mời bác ấy gia nhập Lăng Tiêu Các, nhưng bác ấy đã từ chối." Mẹ nói.“Vậy thì bác làm gì?” Lâm Tiêu tiếp tục hỏi."Bác ấy à! Chúng ta gọi bác ấy là người liều lĩnh nhất Hoa Hạ, còn những người khác, gọi bác ấy là chiến thần đệ nhất Hoa Hạ!"Mẹ bất lực lắc đầu nói.Mắt của Lâm Tiêu lại mở to.Hay lắm!! Chiến thần đệ nhất!Chỉ cần nghe thấy những từ này, Lâm Tiêu cảm thấy linh hồn đã im lặng hơn mười năm của mình sắp bị đốt cháy.Ngay lập tức, một tay Lâm Tiêu vung pháp quyết lên.Ầm ầm!!Tất cả mọi người trong phi thuyền đều cảm thấy bị đẩy lùi một cách mạnh mẽ.Hả!?Tại sao bọn họ lại cảm thấy tốc độ của phi thuyền đột nhiên tăng lên gấp mấy lần vậy?!Tuyến phòng thủ ven biển phía bắc Hoa Hạ.Phía ngoài xa có vô số quái vật từ trong màn sương mù lao tới, bọn chúng xếp hàng trật tự hoàn toàn khác với đám quân quái thú lúc trước. Cũng may Châu Hồng Phi quả quyết dẫn binh tiến lên 20km, kịp thời cản được đại quân yêu thú này.Chỉ là quân số hai bên khác xa nhau. Châu Hồng Phi dẫn khoảng 10.000 chiến sĩ tinh anh, còn đội quân yêu thú thì phải có tới 100.000 con. Vì sự quyết đoán này mà Châu Hồng Phi xứng đáng mang danh chiến thần số một của Hoa Hạ.Nếu không sẽ là quá muộn khi đội quân yêu thú này tấn công được vào thành phố. Hai bên giao tranh cũng đã phải mười mấy hiệp, mỗi giây mỗi khắc đều có người và yêu thú chết.Trong tình thế địch đông ta ít, Châu Hồng Phi triển khai ý cảnh đao pháp, cứ thế một mình chống đỡ sức của hơn nửa đội quân yêu thú cho tới giờ. Nhưng ông ấy hiểu rõ, đoàn quân yêu thú này chỉ là đang thăm dò.Một khi biết bọn họ không có viện binh cứu trợ, vậy kết cục chắc chắn sẽ rất thảm. Chỉ là lúc phát hiện ra đội quân yêu thú khổng lồ này, ông ta đã sớm gửi tin cấp báo về cho em gái và em rể của mình.Bây giờ mục đích và nhiệm vụ chỉ có một, đó chính là kéo dài thời gian, làm cho đoàn quân yêu thúc cách xa bức tường phòng ngự Hoa Hạ nhiều nhất có thể.Xoẹt!Chỉ nhìn thấy luồng đao quang bá đạo từ trong tay Châu Hồng Phi chém mạnh vào con yêu thú Toàn Đan Cảnh đứng ở trung tâm.Ầm ầm! nơi con yêu thú đứng liền nứt ra thành một cái hố nhỏ. Sóng xung kích tràn ra tứ phía có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Một chiêu dứt khoát này giúp dọn sạch yêu thú ở một vùng nhỏ. Còn giữa trán con yêu thú Toàn Đan cảnh kia cũng xuất hiện một vết chém.Rắc rắc rắc! máu tóe ra từ vết nứt chảy ướt cả người nó. Sau cùng là một tiếng va chạm lớn do cơ thể to lớn của nó ngã xuống, sự sống của nó cũng tiêu tan hoàn toàn. Nhưng cả Châu Hồng Phi và thuộc hạ xung quanh nhìn thấy vậy đều không thể vui nổi.
Hình ảnh của Lâm Tiêu trong lòng mọi người ở Lăng Tiêu Các đã được nâng cấp rất nhiều.
Sau khi cùng ba người Lâm Tiêu đi vào, phi thuyền khẽ lắc lư, cảnh tưởng quanh bắt đầu nhau chóng bị bỏ lại, hóa thành từng đạo ánh sáng. Tốc độ bay khủng khiếp này một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.
Về phần cha vẫn đang hấp thu thông tin thần niệm, Lâm Tiêu cũng mang ông ấy theo, bố trí một phòng tu luyện đơn.
“Tiểu Tiêu, còn bao lâu nữa thì đến tiền tuyến duyên hải?” Mẹ nhìn về phía xa xăm, ánh mắt lo lắng hỏi.
Bà ấy đã nói với con trai mình vị trí cụ thể. Nếu như là trước đây, bọn họ hoặc là ngồi máy bay chiến đấu siêu thanh qua đó, hoặc là thi triển toàn bộ tu vi thực lực bay qua.
Từ đại bản doanh của Lăng Tiêu Các sẽ mất ít nhất ba giờ đến tiền tuyến duyên hải. Phi thuyền của Tiểu Tiêu trông thực sự tốt, có lẽ thời gian sẽ ngắn hơn.
"Có lẽ là mười phút, mẹ đừng quá nóng lòng."
Lâm Tiêu vốn định nói năm phút, nhưng sau khi nói xong hắn vẫn dành lại cho mình một khoảng trống.
"Có thể không nóng lòng sau! Bác của con đang ở tiền tuyến, thậm chí bác ấy còn liều lĩnh hơn nhiều với người bác trong trí nhớ của con." Mẹ tức giận nói.
Lâm Tiêu mở to mắt.
"Bác?! Bác còn sống sao? Còn đang ở chiến trường?" Lâm Tiêu kinh ngạc.
Tất cả chuyện này là sao chứ! Hắn không biết đây là lần ngạc nhiên thứ mấy trong ngày hôm nay rồi. Sự chấn động sắp bằng ba năm ở Huyền Thiên Giới rồi.
"Phì, phì, phì! Cái gì mà bác của con còn sống sao? Năm đó bác con yêu chiều con nhất." Mẹ vừa vỗ vào lưng Lâm Tiêu một cái, vừa nói vừa lườm hắn.
“He he, con chỉ đang cảm thán thôi mà!” Lâm Tiêu mỉm cười nói.
Cảm giác bị mẹ đánh thật tốt, thật ấm lòng.
Mẹ nói đúng, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha mẹ, người đối xử tốt nhất với hắn chính là bác.
Đặc biệt là khi còn đi học, nếu mẹ muốn đánh hắn, bác sẽ ngăn cản, những lúc mà mẹ không mua đồ chơi cho thì bác lại mua cho hắn. Cho đến khi lớn lên, mối quan hệ của hắn và bác mình luôn rất tốt.
"A hèm, mẹ, cha và mẹ đều là các chủ và phó các chủ của Lăng Tiêu Các, còn bác thì sao, bác cũng là người của Lăng Tiêu Các sao?" Lâm Tiêu tò mò hỏi.
Mẹ lắc đầu.
"Không, tài năng mà bác của con đánh thức chính là càng chiến đấu càng mạnh lên. Mẹ đã mời bác ấy gia nhập Lăng Tiêu Các, nhưng bác ấy đã từ chối." Mẹ nói.
“Vậy thì bác làm gì?” Lâm Tiêu tiếp tục hỏi.
"Bác ấy à! Chúng ta gọi bác ấy là người liều lĩnh nhất Hoa Hạ, còn những người khác, gọi bác ấy là chiến thần đệ nhất Hoa Hạ!"Mẹ bất lực lắc đầu nói.
Mắt của Lâm Tiêu lại mở to.
Hay lắm!! Chiến thần đệ nhất!
Chỉ cần nghe thấy những từ này, Lâm Tiêu cảm thấy linh hồn đã im lặng hơn mười năm của mình sắp bị đốt cháy.
Ngay lập tức, một tay Lâm Tiêu vung pháp quyết lên.
Ầm ầm!!
Tất cả mọi người trong phi thuyền đều cảm thấy bị đẩy lùi một cách mạnh mẽ.
Hả!?
Tại sao bọn họ lại cảm thấy tốc độ của phi thuyền đột nhiên tăng lên gấp mấy lần vậy?!
Tuyến phòng thủ ven biển phía bắc Hoa Hạ.
Phía ngoài xa có vô số quái vật từ trong màn sương mù lao tới, bọn chúng xếp hàng trật tự hoàn toàn khác với đám quân quái thú lúc trước. Cũng may Châu Hồng Phi quả quyết dẫn binh tiến lên 20km, kịp thời cản được đại quân yêu thú này.
Chỉ là quân số hai bên khác xa nhau. Châu Hồng Phi dẫn khoảng 10.000 chiến sĩ tinh anh, còn đội quân yêu thú thì phải có tới 100.000 con. Vì sự quyết đoán này mà Châu Hồng Phi xứng đáng mang danh chiến thần số một của Hoa Hạ.
Nếu không sẽ là quá muộn khi đội quân yêu thú này tấn công được vào thành phố. Hai bên giao tranh cũng đã phải mười mấy hiệp, mỗi giây mỗi khắc đều có người và yêu thú chết.
Trong tình thế địch đông ta ít, Châu Hồng Phi triển khai ý cảnh đao pháp, cứ thế một mình chống đỡ sức của hơn nửa đội quân yêu thú cho tới giờ. Nhưng ông ấy hiểu rõ, đoàn quân yêu thú này chỉ là đang thăm dò.
Một khi biết bọn họ không có viện binh cứu trợ, vậy kết cục chắc chắn sẽ rất thảm. Chỉ là lúc phát hiện ra đội quân yêu thú khổng lồ này, ông ta đã sớm gửi tin cấp báo về cho em gái và em rể của mình.
Bây giờ mục đích và nhiệm vụ chỉ có một, đó chính là kéo dài thời gian, làm cho đoàn quân yêu thúc cách xa bức tường phòng ngự Hoa Hạ nhiều nhất có thể.
Xoẹt!
Chỉ nhìn thấy luồng đao quang bá đạo từ trong tay Châu Hồng Phi chém mạnh vào con yêu thú Toàn Đan Cảnh đứng ở trung tâm.
Ầm ầm! nơi con yêu thú đứng liền nứt ra thành một cái hố nhỏ. Sóng xung kích tràn ra tứ phía có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Một chiêu dứt khoát này giúp dọn sạch yêu thú ở một vùng nhỏ. Còn giữa trán con yêu thú Toàn Đan cảnh kia cũng xuất hiện một vết chém.
Rắc rắc rắc! máu tóe ra từ vết nứt chảy ướt cả người nó. Sau cùng là một tiếng va chạm lớn do cơ thể to lớn của nó ngã xuống, sự sống của nó cũng tiêu tan hoàn toàn. Nhưng cả Châu Hồng Phi và thuộc hạ xung quanh nhìn thấy vậy đều không thể vui nổi.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Hình ảnh của Lâm Tiêu trong lòng mọi người ở Lăng Tiêu Các đã được nâng cấp rất nhiều.Sau khi cùng ba người Lâm Tiêu đi vào, phi thuyền khẽ lắc lư, cảnh tưởng quanh bắt đầu nhau chóng bị bỏ lại, hóa thành từng đạo ánh sáng. Tốc độ bay khủng khiếp này một lần nữa khiến mọi người kinh ngạc.Về phần cha vẫn đang hấp thu thông tin thần niệm, Lâm Tiêu cũng mang ông ấy theo, bố trí một phòng tu luyện đơn.“Tiểu Tiêu, còn bao lâu nữa thì đến tiền tuyến duyên hải?” Mẹ nhìn về phía xa xăm, ánh mắt lo lắng hỏi.Bà ấy đã nói với con trai mình vị trí cụ thể. Nếu như là trước đây, bọn họ hoặc là ngồi máy bay chiến đấu siêu thanh qua đó, hoặc là thi triển toàn bộ tu vi thực lực bay qua.Từ đại bản doanh của Lăng Tiêu Các sẽ mất ít nhất ba giờ đến tiền tuyến duyên hải. Phi thuyền của Tiểu Tiêu trông thực sự tốt, có lẽ thời gian sẽ ngắn hơn."Có lẽ là mười phút, mẹ đừng quá nóng lòng."Lâm Tiêu vốn định nói năm phút, nhưng sau khi nói xong hắn vẫn dành lại cho mình một khoảng trống."Có thể không nóng lòng sau! Bác của con đang ở tiền tuyến, thậm chí bác ấy còn liều lĩnh hơn nhiều với người bác trong trí nhớ của con." Mẹ tức giận nói.Lâm Tiêu mở to mắt."Bác?! Bác còn sống sao? Còn đang ở chiến trường?" Lâm Tiêu kinh ngạc.Tất cả chuyện này là sao chứ! Hắn không biết đây là lần ngạc nhiên thứ mấy trong ngày hôm nay rồi. Sự chấn động sắp bằng ba năm ở Huyền Thiên Giới rồi."Phì, phì, phì! Cái gì mà bác của con còn sống sao? Năm đó bác con yêu chiều con nhất." Mẹ vừa vỗ vào lưng Lâm Tiêu một cái, vừa nói vừa lườm hắn.“He he, con chỉ đang cảm thán thôi mà!” Lâm Tiêu mỉm cười nói.Cảm giác bị mẹ đánh thật tốt, thật ấm lòng.Mẹ nói đúng, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ cha mẹ, người đối xử tốt nhất với hắn chính là bác.Đặc biệt là khi còn đi học, nếu mẹ muốn đánh hắn, bác sẽ ngăn cản, những lúc mà mẹ không mua đồ chơi cho thì bác lại mua cho hắn. Cho đến khi lớn lên, mối quan hệ của hắn và bác mình luôn rất tốt."A hèm, mẹ, cha và mẹ đều là các chủ và phó các chủ của Lăng Tiêu Các, còn bác thì sao, bác cũng là người của Lăng Tiêu Các sao?" Lâm Tiêu tò mò hỏi.Mẹ lắc đầu."Không, tài năng mà bác của con đánh thức chính là càng chiến đấu càng mạnh lên. Mẹ đã mời bác ấy gia nhập Lăng Tiêu Các, nhưng bác ấy đã từ chối." Mẹ nói.“Vậy thì bác làm gì?” Lâm Tiêu tiếp tục hỏi."Bác ấy à! Chúng ta gọi bác ấy là người liều lĩnh nhất Hoa Hạ, còn những người khác, gọi bác ấy là chiến thần đệ nhất Hoa Hạ!"Mẹ bất lực lắc đầu nói.Mắt của Lâm Tiêu lại mở to.Hay lắm!! Chiến thần đệ nhất!Chỉ cần nghe thấy những từ này, Lâm Tiêu cảm thấy linh hồn đã im lặng hơn mười năm của mình sắp bị đốt cháy.Ngay lập tức, một tay Lâm Tiêu vung pháp quyết lên.Ầm ầm!!Tất cả mọi người trong phi thuyền đều cảm thấy bị đẩy lùi một cách mạnh mẽ.Hả!?Tại sao bọn họ lại cảm thấy tốc độ của phi thuyền đột nhiên tăng lên gấp mấy lần vậy?!Tuyến phòng thủ ven biển phía bắc Hoa Hạ.Phía ngoài xa có vô số quái vật từ trong màn sương mù lao tới, bọn chúng xếp hàng trật tự hoàn toàn khác với đám quân quái thú lúc trước. Cũng may Châu Hồng Phi quả quyết dẫn binh tiến lên 20km, kịp thời cản được đại quân yêu thú này.Chỉ là quân số hai bên khác xa nhau. Châu Hồng Phi dẫn khoảng 10.000 chiến sĩ tinh anh, còn đội quân yêu thú thì phải có tới 100.000 con. Vì sự quyết đoán này mà Châu Hồng Phi xứng đáng mang danh chiến thần số một của Hoa Hạ.Nếu không sẽ là quá muộn khi đội quân yêu thú này tấn công được vào thành phố. Hai bên giao tranh cũng đã phải mười mấy hiệp, mỗi giây mỗi khắc đều có người và yêu thú chết.Trong tình thế địch đông ta ít, Châu Hồng Phi triển khai ý cảnh đao pháp, cứ thế một mình chống đỡ sức của hơn nửa đội quân yêu thú cho tới giờ. Nhưng ông ấy hiểu rõ, đoàn quân yêu thú này chỉ là đang thăm dò.Một khi biết bọn họ không có viện binh cứu trợ, vậy kết cục chắc chắn sẽ rất thảm. Chỉ là lúc phát hiện ra đội quân yêu thú khổng lồ này, ông ta đã sớm gửi tin cấp báo về cho em gái và em rể của mình.Bây giờ mục đích và nhiệm vụ chỉ có một, đó chính là kéo dài thời gian, làm cho đoàn quân yêu thúc cách xa bức tường phòng ngự Hoa Hạ nhiều nhất có thể.Xoẹt!Chỉ nhìn thấy luồng đao quang bá đạo từ trong tay Châu Hồng Phi chém mạnh vào con yêu thú Toàn Đan Cảnh đứng ở trung tâm.Ầm ầm! nơi con yêu thú đứng liền nứt ra thành một cái hố nhỏ. Sóng xung kích tràn ra tứ phía có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Một chiêu dứt khoát này giúp dọn sạch yêu thú ở một vùng nhỏ. Còn giữa trán con yêu thú Toàn Đan cảnh kia cũng xuất hiện một vết chém.Rắc rắc rắc! máu tóe ra từ vết nứt chảy ướt cả người nó. Sau cùng là một tiếng va chạm lớn do cơ thể to lớn của nó ngã xuống, sự sống của nó cũng tiêu tan hoàn toàn. Nhưng cả Châu Hồng Phi và thuộc hạ xung quanh nhìn thấy vậy đều không thể vui nổi.