Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…
Chương 5093
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 5093“Chẳng lẽ cô ấy thật sự không có ở nhà sao?”Tô Lam không nhịn được nhíu mày lại, trong lòng cô cũng khó hiểu.Nếu cô ấy không có ở nhà, vậy thì cô ấy sẽ đi đâu chứ?Chẳng lẽ cô ấy vẫn ở bên Chiến Lưu Thành sao?Tô Lam đứng ở cửa một lúc, dứt khoát lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Nguyễn Phương Thảo cuộc gọi cuối cùng.Nếu cuộc gọi lần này vẫn không được kết nối, vậy thì cô chỉ có thể chuyển hướng trực tiếp đi tìm Chiến Lưu Thành.Ít nhất cô cũng biết địa chỉ căn hộ nơi Chiến Lưu Thành sống, tìm anh ta cũng không thành vấn đề.Sau khi Tô Lam gọi điện thoại, nhưng kết quả vân khiến người ta thất vọng như cũ.Bởi vì mặc dù cuộc gọi đã được kết nối nhưng từ đầu đến cuối không ai trả lời.Ngay khi Tô Lam định quay người rời đi, bước chân của cô ấy đột nhiên dừng lại.Bởi vì hình như cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại bên trong cửa.Vì vậy, cô dứt khoát bò lên trên cửa, kề sát đôi tai của mình tới gần kẽ hở của khung cửa cẩn thận lắng nghe.Quả thực có tiếng chuông vang lên ở bên trong.Khi cô cúp máy, nhạc chuông liền dừng lại.Khi cô bấm máy lần nữa, chuông lại vang lên.Nguyên Phương Thảo là một nhà biên kịch, hơn nữa lại còn sống một mình.Để có thể chỉnh sửa bản thảo, thì chiếc điện thoại luôn luôn kè kè bên cạnh cô.Vì điện thoại có thể để cô ấy sửa đổi, sáng tạo ngay khi có cảm hứng ở mọi lúc, mọi nơi.Nếu điện thoại di động của cô ấy ở nhà, thì cô ấy chắc chắn là đang ở nhà.Vì bấm chuông cửa vô ích, Tô Lam bắt đầu dùng sức tông vào cửa.Vừa đập cửa, cô vừa hét lớn vào bên trong: “Phương Thảo, tôi biết cô đang ở †rong nhà, mau mở cửa cho tôi!”“Phương Thảo, cô mở cửa đi! Tôi là Tô Lam, tôi tới tìm cô ,có phải cô có chuyện gì rồi hay không?”“Cô mở cửa trước đã, có chuyện gì thì nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ giúp côi”Tô Lam đứng ở cửa và kiên trì gõ cửa.Gõ không ngừng được gần năm phút, nhưng trong phòng không vang lên bất kỳ động tĩnh gì cả.Càng như vậy, Tô Lam càng lo lắng: “Phương Thảo, nếu như cô không mở cửa, tôi sẽ trực tiếp gọi cảnh sát tới đây!”Cũng không biết là giọng của Tô Lam quá lớn, hay là tiếng động cô gõ cửa quá lớn.Đến nỗi người hàng xóm bên cạnh cũng bị động tĩnh của cô làm ồn mà phải đi ra.Sống bên cạnh Nguyễn Phương Thảo là một người dì trung niên khoảng năm mươi tuổi.Khi nghe thấy giọng nói của Tô Lam, bà ấy đẩy cánh cửa sắt ra và thò nửa đầu ra, bà ấy nghi ngờ nhìn lên nhìn xuống Tô Lam, lúc này mới cất tiếng hỏi: “Xin hỏi một chút, cô có phải là bạn của Nguyên Phương Thảo không?”Tô Lam nhanh chóng gật đầu sau khi nghe thấy câu hỏi này.
Chương 5093
“Chẳng lẽ cô ấy thật sự không có ở nhà sao?”
Tô Lam không nhịn được nhíu mày lại, trong lòng cô cũng khó hiểu.
Nếu cô ấy không có ở nhà, vậy thì cô ấy sẽ đi đâu chứ?
Chẳng lẽ cô ấy vẫn ở bên Chiến Lưu Thành sao?
Tô Lam đứng ở cửa một lúc, dứt khoát lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Nguyễn Phương Thảo cuộc gọi cuối cùng.
Nếu cuộc gọi lần này vẫn không được kết nối, vậy thì cô chỉ có thể chuyển hướng trực tiếp đi tìm Chiến Lưu Thành.
Ít nhất cô cũng biết địa chỉ căn hộ nơi Chiến Lưu Thành sống, tìm anh ta cũng không thành vấn đề.
Sau khi Tô Lam gọi điện thoại, nhưng kết quả vân khiến người ta thất vọng như cũ.
Bởi vì mặc dù cuộc gọi đã được kết nối nhưng từ đầu đến cuối không ai trả lời.
Ngay khi Tô Lam định quay người rời đi, bước chân của cô ấy đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hình như cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại bên trong cửa.
Vì vậy, cô dứt khoát bò lên trên cửa, kề sát đôi tai của mình tới gần kẽ hở của khung cửa cẩn thận lắng nghe.
Quả thực có tiếng chuông vang lên ở bên trong.
Khi cô cúp máy, nhạc chuông liền dừng lại.
Khi cô bấm máy lần nữa, chuông lại vang lên.
Nguyên Phương Thảo là một nhà biên kịch, hơn nữa lại còn sống một mình.
Để có thể chỉnh sửa bản thảo, thì chiếc điện thoại luôn luôn kè kè bên cạnh cô.
Vì điện thoại có thể để cô ấy sửa đổi, sáng tạo ngay khi có cảm hứng ở mọi lúc, mọi nơi.
Nếu điện thoại di động của cô ấy ở nhà, thì cô ấy chắc chắn là đang ở nhà.
Vì bấm chuông cửa vô ích, Tô Lam bắt đầu dùng sức tông vào cửa.
Vừa đập cửa, cô vừa hét lớn vào bên trong: “Phương Thảo, tôi biết cô đang ở †rong nhà, mau mở cửa cho tôi!”
“Phương Thảo, cô mở cửa đi! Tôi là Tô Lam, tôi tới tìm cô ,có phải cô có chuyện gì rồi hay không?”
“Cô mở cửa trước đã, có chuyện gì thì nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ giúp côi”
Tô Lam đứng ở cửa và kiên trì gõ cửa.
Gõ không ngừng được gần năm phút, nhưng trong phòng không vang lên bất kỳ động tĩnh gì cả.
Càng như vậy, Tô Lam càng lo lắng: “Phương Thảo, nếu như cô không mở cửa, tôi sẽ trực tiếp gọi cảnh sát tới đây!”
Cũng không biết là giọng của Tô Lam quá lớn, hay là tiếng động cô gõ cửa quá lớn.
Đến nỗi người hàng xóm bên cạnh cũng bị động tĩnh của cô làm ồn mà phải đi ra.
Sống bên cạnh Nguyễn Phương Thảo là một người dì trung niên khoảng năm mươi tuổi.
Khi nghe thấy giọng nói của Tô Lam, bà ấy đẩy cánh cửa sắt ra và thò nửa đầu ra, bà ấy nghi ngờ nhìn lên nhìn xuống Tô Lam, lúc này mới cất tiếng hỏi: “Xin hỏi một chút, cô có phải là bạn của Nguyên Phương Thảo không?”
Tô Lam nhanh chóng gật đầu sau khi nghe thấy câu hỏi này.
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 5093“Chẳng lẽ cô ấy thật sự không có ở nhà sao?”Tô Lam không nhịn được nhíu mày lại, trong lòng cô cũng khó hiểu.Nếu cô ấy không có ở nhà, vậy thì cô ấy sẽ đi đâu chứ?Chẳng lẽ cô ấy vẫn ở bên Chiến Lưu Thành sao?Tô Lam đứng ở cửa một lúc, dứt khoát lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Nguyễn Phương Thảo cuộc gọi cuối cùng.Nếu cuộc gọi lần này vẫn không được kết nối, vậy thì cô chỉ có thể chuyển hướng trực tiếp đi tìm Chiến Lưu Thành.Ít nhất cô cũng biết địa chỉ căn hộ nơi Chiến Lưu Thành sống, tìm anh ta cũng không thành vấn đề.Sau khi Tô Lam gọi điện thoại, nhưng kết quả vân khiến người ta thất vọng như cũ.Bởi vì mặc dù cuộc gọi đã được kết nối nhưng từ đầu đến cuối không ai trả lời.Ngay khi Tô Lam định quay người rời đi, bước chân của cô ấy đột nhiên dừng lại.Bởi vì hình như cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại bên trong cửa.Vì vậy, cô dứt khoát bò lên trên cửa, kề sát đôi tai của mình tới gần kẽ hở của khung cửa cẩn thận lắng nghe.Quả thực có tiếng chuông vang lên ở bên trong.Khi cô cúp máy, nhạc chuông liền dừng lại.Khi cô bấm máy lần nữa, chuông lại vang lên.Nguyên Phương Thảo là một nhà biên kịch, hơn nữa lại còn sống một mình.Để có thể chỉnh sửa bản thảo, thì chiếc điện thoại luôn luôn kè kè bên cạnh cô.Vì điện thoại có thể để cô ấy sửa đổi, sáng tạo ngay khi có cảm hứng ở mọi lúc, mọi nơi.Nếu điện thoại di động của cô ấy ở nhà, thì cô ấy chắc chắn là đang ở nhà.Vì bấm chuông cửa vô ích, Tô Lam bắt đầu dùng sức tông vào cửa.Vừa đập cửa, cô vừa hét lớn vào bên trong: “Phương Thảo, tôi biết cô đang ở †rong nhà, mau mở cửa cho tôi!”“Phương Thảo, cô mở cửa đi! Tôi là Tô Lam, tôi tới tìm cô ,có phải cô có chuyện gì rồi hay không?”“Cô mở cửa trước đã, có chuyện gì thì nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ giúp côi”Tô Lam đứng ở cửa và kiên trì gõ cửa.Gõ không ngừng được gần năm phút, nhưng trong phòng không vang lên bất kỳ động tĩnh gì cả.Càng như vậy, Tô Lam càng lo lắng: “Phương Thảo, nếu như cô không mở cửa, tôi sẽ trực tiếp gọi cảnh sát tới đây!”Cũng không biết là giọng của Tô Lam quá lớn, hay là tiếng động cô gõ cửa quá lớn.Đến nỗi người hàng xóm bên cạnh cũng bị động tĩnh của cô làm ồn mà phải đi ra.Sống bên cạnh Nguyễn Phương Thảo là một người dì trung niên khoảng năm mươi tuổi.Khi nghe thấy giọng nói của Tô Lam, bà ấy đẩy cánh cửa sắt ra và thò nửa đầu ra, bà ấy nghi ngờ nhìn lên nhìn xuống Tô Lam, lúc này mới cất tiếng hỏi: “Xin hỏi một chút, cô có phải là bạn của Nguyên Phương Thảo không?”Tô Lam nhanh chóng gật đầu sau khi nghe thấy câu hỏi này.