Tác giả:

Cô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi.” “À, ừm.” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vã chạy về phòng. Cô đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Triệu Mịch Thanh đã đang ngồi bàn ăn sáng trước rồi. Lương Hạnh bèn ngồi xuống đối diện anh. Bữa sáng sandwich và trứng rán người đàn ông đó làm trông rất bắt mắt, mùi hương hấp dẫn, Lương Hạnh ăn từng miếng trứng nhỏ, hai người chẳng ai nói câu gì, trên bàn ăn chỉ có tiếng dao nĩa va vào nhau. Lương Hạnh đã quen với cuộc sống như thế này rồi. Ăn sáng xong, Lương Hạnh bê đĩa vào bếp, lúc đi ra lại không cẩn thận đá…

Chương 216: ANH GHEN THẬT ĐẤY

Triền Miên Sau Ly HônTác giả: Bát Trà NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi.” “À, ừm.” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vã chạy về phòng. Cô đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Triệu Mịch Thanh đã đang ngồi bàn ăn sáng trước rồi. Lương Hạnh bèn ngồi xuống đối diện anh. Bữa sáng sandwich và trứng rán người đàn ông đó làm trông rất bắt mắt, mùi hương hấp dẫn, Lương Hạnh ăn từng miếng trứng nhỏ, hai người chẳng ai nói câu gì, trên bàn ăn chỉ có tiếng dao nĩa va vào nhau. Lương Hạnh đã quen với cuộc sống như thế này rồi. Ăn sáng xong, Lương Hạnh bê đĩa vào bếp, lúc đi ra lại không cẩn thận đá… CHƯƠNG 216: ANH GHEN THẬT ĐẤYĐúng là lúc nào người đàn ông này cũng đào hố chờ cô sẵn.Tâm trạng của cô sa sút tận cùng, Lương Hạnh đặt chén xuống thật mạnh: “Tôi no rồi, anh ăn một mình đi.”Ngươi đàn ông ấy đứng lên khỏi ghế, kéo cánh tay cô, nhẹ nhàng dùng sức kéo cô đến trước mặt mình, anh nhíu mày: “Tôi không có tính kế em, tôi nghiêm túc đấy.”Anh cũng không ngốc đến mức không biết cách cầu hôn, chỉ có điều đến bản thân anh cũng chưa chuẩn bị gì cả, giống như bầu không khí đã nóng lên, khiến cho anh cảm thấy kích động, cho dù biết rõ rằng cô sẽ không đồng ý.Đi đến ngày hôm nay, Triệu Mịch Thanh dám thừa nhận rằng anh chính là một kẻ thất bại về mặt tình cảm, giống như đồ ngốc lúng ta lúng túng, đến chiêu trò mặt dày bám đuôi cũng dùng một cách trắng trợn rồi.“Bây giờ không còn sớm nữa, tôi về nhà đây.” Lương Hạnh không phản ứng lại gì, mặt cô không đổi sắc, giọng nói dịu dàng trong trẻo.Đôi mắt người đàn ông ấy tối đi, hai giây sau, anh vẫn nói với giọng dịu dàng: “Ừm, để tôi đưa em về.”Đọc trên website Truyen hay online.com để ủng hộ nhóm dịch các bạn nhé. Cập nhật sớm nhất tại CHƯƠNG 216: ANH GHEN THẬT ĐẤY.Lương Hạnh cầm hành lý ở bên cạnh lên, không từ chối cũng không phản đối, chỉ sải chân bước ra cửa.Đi đến trước thang máy, Triệu Mịch Thanh đuổi kịp cô, anh khoác áo khoác của mình lên người cô: “Buổi tối lạnh lắm.”Lương Hạnh không phản kháng, chỉ nghiêng đầu nhìn anh, cô vẫn không nói gì.Lúc thang máy kêu ding ding rồi mở ra, cô nhấc chân đi vào trước, người đàn ông ấy nối gót theo sau, bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt.Nhưng đột nhiên điện thoại trên người Lương Hạnh rung lên, cắt ngang bầu không khí này.Cô sững sờ, một tay cầm hành lý, một tay sờ điện thoại.Triệu Mịch Thanh đứng sau lưng cô, lúc ngẩng đầu lên vừa khéo nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt anh trở nên tối sầm.2005061_1_25,60 2005061_2_25,60

CHƯƠNG 216: ANH GHEN THẬT ĐẤY

Đúng là lúc nào người đàn ông này cũng đào hố chờ cô sẵn.

Tâm trạng của cô sa sút tận cùng, Lương Hạnh đặt chén xuống thật mạnh: “Tôi no rồi, anh ăn một mình đi.”

Ngươi đàn ông ấy đứng lên khỏi ghế, kéo cánh tay cô, nhẹ nhàng dùng sức kéo cô đến trước mặt mình, anh nhíu mày: “Tôi không có tính kế em, tôi nghiêm túc đấy.”

Anh cũng không ngốc đến mức không biết cách cầu hôn, chỉ có điều đến bản thân anh cũng chưa chuẩn bị gì cả, giống như bầu không khí đã nóng lên, khiến cho anh cảm thấy kích động, cho dù biết rõ rằng cô sẽ không đồng ý.

Đi đến ngày hôm nay, Triệu Mịch Thanh dám thừa nhận rằng anh chính là một kẻ thất bại về mặt tình cảm, giống như đồ ngốc lúng ta lúng túng, đến chiêu trò mặt dày bám đuôi cũng dùng một cách trắng trợn rồi.

“Bây giờ không còn sớm nữa, tôi về nhà đây.” Lương Hạnh không phản ứng lại gì, mặt cô không đổi sắc, giọng nói dịu dàng trong trẻo.

Đôi mắt người đàn ông ấy tối đi, hai giây sau, anh vẫn nói với giọng dịu dàng: “Ừm, để tôi đưa em về.”

Đọc trên website Truyen hay online.com để ủng hộ nhóm dịch các bạn nhé. Cập nhật sớm nhất tại CHƯƠNG 216: ANH GHEN THẬT ĐẤY.

Lương Hạnh cầm hành lý ở bên cạnh lên, không từ chối cũng không phản đối, chỉ sải chân bước ra cửa.

Đi đến trước thang máy, Triệu Mịch Thanh đuổi kịp cô, anh khoác áo khoác của mình lên người cô: “Buổi tối lạnh lắm.”

Lương Hạnh không phản kháng, chỉ nghiêng đầu nhìn anh, cô vẫn không nói gì.

Lúc thang máy kêu ding ding rồi mở ra, cô nhấc chân đi vào trước, người đàn ông ấy nối gót theo sau, bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt.

Nhưng đột nhiên điện thoại trên người Lương Hạnh rung lên, cắt ngang bầu không khí này.

Cô sững sờ, một tay cầm hành lý, một tay sờ điện thoại.

Triệu Mịch Thanh đứng sau lưng cô, lúc ngẩng đầu lên vừa khéo nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt anh trở nên tối sầm.

2005061_1_25,60 2005061_2_25,60

Triền Miên Sau Ly HônTác giả: Bát Trà NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi.” “À, ừm.” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vã chạy về phòng. Cô đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Triệu Mịch Thanh đã đang ngồi bàn ăn sáng trước rồi. Lương Hạnh bèn ngồi xuống đối diện anh. Bữa sáng sandwich và trứng rán người đàn ông đó làm trông rất bắt mắt, mùi hương hấp dẫn, Lương Hạnh ăn từng miếng trứng nhỏ, hai người chẳng ai nói câu gì, trên bàn ăn chỉ có tiếng dao nĩa va vào nhau. Lương Hạnh đã quen với cuộc sống như thế này rồi. Ăn sáng xong, Lương Hạnh bê đĩa vào bếp, lúc đi ra lại không cẩn thận đá… CHƯƠNG 216: ANH GHEN THẬT ĐẤYĐúng là lúc nào người đàn ông này cũng đào hố chờ cô sẵn.Tâm trạng của cô sa sút tận cùng, Lương Hạnh đặt chén xuống thật mạnh: “Tôi no rồi, anh ăn một mình đi.”Ngươi đàn ông ấy đứng lên khỏi ghế, kéo cánh tay cô, nhẹ nhàng dùng sức kéo cô đến trước mặt mình, anh nhíu mày: “Tôi không có tính kế em, tôi nghiêm túc đấy.”Anh cũng không ngốc đến mức không biết cách cầu hôn, chỉ có điều đến bản thân anh cũng chưa chuẩn bị gì cả, giống như bầu không khí đã nóng lên, khiến cho anh cảm thấy kích động, cho dù biết rõ rằng cô sẽ không đồng ý.Đi đến ngày hôm nay, Triệu Mịch Thanh dám thừa nhận rằng anh chính là một kẻ thất bại về mặt tình cảm, giống như đồ ngốc lúng ta lúng túng, đến chiêu trò mặt dày bám đuôi cũng dùng một cách trắng trợn rồi.“Bây giờ không còn sớm nữa, tôi về nhà đây.” Lương Hạnh không phản ứng lại gì, mặt cô không đổi sắc, giọng nói dịu dàng trong trẻo.Đôi mắt người đàn ông ấy tối đi, hai giây sau, anh vẫn nói với giọng dịu dàng: “Ừm, để tôi đưa em về.”Đọc trên website Truyen hay online.com để ủng hộ nhóm dịch các bạn nhé. Cập nhật sớm nhất tại CHƯƠNG 216: ANH GHEN THẬT ĐẤY.Lương Hạnh cầm hành lý ở bên cạnh lên, không từ chối cũng không phản đối, chỉ sải chân bước ra cửa.Đi đến trước thang máy, Triệu Mịch Thanh đuổi kịp cô, anh khoác áo khoác của mình lên người cô: “Buổi tối lạnh lắm.”Lương Hạnh không phản kháng, chỉ nghiêng đầu nhìn anh, cô vẫn không nói gì.Lúc thang máy kêu ding ding rồi mở ra, cô nhấc chân đi vào trước, người đàn ông ấy nối gót theo sau, bầu không khí yên tĩnh đến mức khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt.Nhưng đột nhiên điện thoại trên người Lương Hạnh rung lên, cắt ngang bầu không khí này.Cô sững sờ, một tay cầm hành lý, một tay sờ điện thoại.Triệu Mịch Thanh đứng sau lưng cô, lúc ngẩng đầu lên vừa khéo nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt anh trở nên tối sầm.2005061_1_25,60 2005061_2_25,60

Chương 216: ANH GHEN THẬT ĐẤY