Tác giả:

Cô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi.” “À, ừm.” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vã chạy về phòng. Cô đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Triệu Mịch Thanh đã đang ngồi bàn ăn sáng trước rồi. Lương Hạnh bèn ngồi xuống đối diện anh. Bữa sáng sandwich và trứng rán người đàn ông đó làm trông rất bắt mắt, mùi hương hấp dẫn, Lương Hạnh ăn từng miếng trứng nhỏ, hai người chẳng ai nói câu gì, trên bàn ăn chỉ có tiếng dao nĩa va vào nhau. Lương Hạnh đã quen với cuộc sống như thế này rồi. Ăn sáng xong, Lương Hạnh bê đĩa vào bếp, lúc đi ra lại không cẩn thận đá…

Chương 598: Chương 598

Triền Miên Sau Ly HônTác giả: Bát Trà NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi.” “À, ừm.” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vã chạy về phòng. Cô đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Triệu Mịch Thanh đã đang ngồi bàn ăn sáng trước rồi. Lương Hạnh bèn ngồi xuống đối diện anh. Bữa sáng sandwich và trứng rán người đàn ông đó làm trông rất bắt mắt, mùi hương hấp dẫn, Lương Hạnh ăn từng miếng trứng nhỏ, hai người chẳng ai nói câu gì, trên bàn ăn chỉ có tiếng dao nĩa va vào nhau. Lương Hạnh đã quen với cuộc sống như thế này rồi. Ăn sáng xong, Lương Hạnh bê đĩa vào bếp, lúc đi ra lại không cẩn thận đá… Khi cánh cửa trước mắt đóng lại, trợ lý thấy nghi hoặc nãy giờ, lúc này mới lên tiếng: “Anh Đan muốn ăn gì đều có thể gọi.”Đan Nhiêu không tiếp tục chủ đề này nữa, ngẩng đầu lên hứng thú hỏi: “Bình thường cô Tống của các cô sẽ ăn gì lúc làm việc, có ăn cơm chiên trứng không?”Anh mím môi cười, giống như đang mong chờ đáp án.Trợ lý nhíu mày nghĩ một lúc, sau đó khẽ gật đầu: “Thỉnh thoảng cũng có.”Tống Nhiễm không kén chọn, khi ăn lúc làm việc cũng không bảo trợ lý chuẩn bị riêng, mà ăn cùng đồng nghiệp trong công ty, nên quả thực cũng có khi ăn cơm chiên trứng.Nhưng cô ta không hiểu, người đàn ông hỏi vấn đề này là có ý gì.Mà cũng thật trùng hợp, lúc này Đan Nhiêu trở về từ phòng tài liệu, trong tay đang cầm một phần cơm hộp mà đồng nghiệp phụ trách đặt cơm đã đưa cho cô khi cô đi ngang phòng tổng hợp.Đến khi trở về phòng làm việc, ngồi xuống, mở hộp cơm ra thì liền thấy một phần cơm chiên trứng đầy đặn.Như là một chuyện bình thường, cô không nói lời nào, bắt đầu ăn cơm.Ăn trưa xong, còn một chút thời gian nữa để nghỉ ngơi, lúc này trợ lý nhắn tin đến báo cáo, nói là đã đưa cậu cả nhà họ Đan đi làm quen với Kinh Đô, phía cuối còn nhấn mạnh một câu: “Hình như anh ta rất muốn gặp cô, cả đường đi cứ hỏi mãi khi nào thì cô có thời gian.”Tống Nhiễm nhíu mày, lạnh nhạt đáp hai chữ: “Từ chối.”Đặt điện thoại xuống, cô ngẩng mặt lên ngồi dựa vào ghế, vừa nhắm mắt lại thì cơn buồn ngủ liền ập tới.Toàn thân cô mệt mỏi, nào có sức mà đi ứng phó với cậu Đan không biết tự nhiên từ đâu xông ra kia.Trợ lý của cô khoảng bảy giờ tối mới về đến công ty, lúc đó Tống Nhiễm vừa họp xong, sau khi giải tán, cô có chút mệt mỏi mà xoa xoa trán, lúc chuẩn bị đứng lên thì thấy có một bóng người vội vàng xông vào, ôm mất đống tài liệu trước mặt cô.Lúc hai người trên đường đi về phòng làm việc, trợ lý còn đang báo cáo lại những trọng điểm trong lịch trình chiều nay, Tống Nhiễm không muốn nghe, lúc sắp đến cửa thang máy thì ôm về đống tài liệu kia, dặn dò: “Không có chuyện gì khác thì cô có thể về trước rồi, sáng mai cứ đi thẳng đến đón cậu Đan kia đi dạo, không cần đến công ty báo cáo nữa.”Cô nói xong, giơ cánh tay đang cầm cốc nước lên rồi chỉ về phía cửa thang máy: “Đi đi.”Sau đó có vẻ như vẫn định ở quay lại phòng làm việc, trợ lý do dự một lúc, không rời đi, mà đuổi theo hỏi: “Vậy cô thì sao, chuẩn bị tan làm rồi sao?”Tống Nhiễm nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường: “Tôi còn làm một lúc nữa, sao vậy?”Nói xong thì hơi nhíu mày lại, cảm giác người trước mặt có gì đó khác thường, bèn điều chỉnh lại tư thế đứng, quay lại đối diện với cô ta: “Có gì thì nói thẳng.”Trợ lý do dự, sắc mặt trở nên khó coi, giơ tay lên chỉ chỉ, khó xử nói: “Cậu Đan kia bảo thư ký của anh ta thuê xe rồi, bây giờ đang ở dưới tầng đợi cô đó, nói là đợi đến khi cô tan làm thì thôi, tôi có nói thế nào cũng vô dụng.”Nói xong thì không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Nhiễm nữa.Nhưng cô ta cũng bất lực lắm, dù sao đối phương cũng là người có thân phận, mấy cách như tìm bảo an đuổi đi hiển nhiên là không thực tế.Tống Nhiễm nghe vậy chỉ khẽ nhíu mày, sau đó đi về phía phòng làm việc, trước khi đi còn thờ ơ đáp: “Tôi biết rồi, chuyện này cô không cần lo nữa, về trước đi.”Thích đợi thì đợi, dù sao cũng chẳng phải mất thời gian của cô.

Khi cánh cửa trước mắt đóng lại, trợ lý thấy nghi hoặc nãy giờ, lúc này mới lên tiếng: “Anh Đan muốn ăn gì đều có thể gọi.

Đan Nhiêu không tiếp tục chủ đề này nữa, ngẩng đầu lên hứng thú hỏi: “Bình thường cô Tống của các cô sẽ ăn gì lúc làm việc, có ăn cơm chiên trứng không?”

Anh mím môi cười, giống như đang mong chờ đáp án.

Trợ lý nhíu mày nghĩ một lúc, sau đó khẽ gật đầu: “Thỉnh thoảng cũng có.

Tống Nhiễm không kén chọn, khi ăn lúc làm việc cũng không bảo trợ lý chuẩn bị riêng, mà ăn cùng đồng nghiệp trong công ty, nên quả thực cũng có khi ăn cơm chiên trứng.

Nhưng cô ta không hiểu, người đàn ông hỏi vấn đề này là có ý gì.

Mà cũng thật trùng hợp, lúc này Đan Nhiêu trở về từ phòng tài liệu, trong tay đang cầm một phần cơm hộp mà đồng nghiệp phụ trách đặt cơm đã đưa cho cô khi cô đi ngang phòng tổng hợp.

Đến khi trở về phòng làm việc, ngồi xuống, mở hộp cơm ra thì liền thấy một phần cơm chiên trứng đầy đặn.

Như là một chuyện bình thường, cô không nói lời nào, bắt đầu ăn cơm.

Ăn trưa xong, còn một chút thời gian nữa để nghỉ ngơi, lúc này trợ lý nhắn tin đến báo cáo, nói là đã đưa cậu cả nhà họ Đan đi làm quen với Kinh Đô, phía cuối còn nhấn mạnh một câu: “Hình như anh ta rất muốn gặp cô, cả đường đi cứ hỏi mãi khi nào thì cô có thời gian.

Tống Nhiễm nhíu mày, lạnh nhạt đáp hai chữ: “Từ chối.

Đặt điện thoại xuống, cô ngẩng mặt lên ngồi dựa vào ghế, vừa nhắm mắt lại thì cơn buồn ngủ liền ập tới.

Toàn thân cô mệt mỏi, nào có sức mà đi ứng phó với cậu Đan không biết tự nhiên từ đâu xông ra kia.

Trợ lý của cô khoảng bảy giờ tối mới về đến công ty, lúc đó Tống Nhiễm vừa họp xong, sau khi giải tán, cô có chút mệt mỏi mà xoa xoa trán, lúc chuẩn bị đứng lên thì thấy có một bóng người vội vàng xông vào, ôm mất đống tài liệu trước mặt cô.

Lúc hai người trên đường đi về phòng làm việc, trợ lý còn đang báo cáo lại những trọng điểm trong lịch trình chiều nay, Tống Nhiễm không muốn nghe, lúc sắp đến cửa thang máy thì ôm về đống tài liệu kia, dặn dò: “Không có chuyện gì khác thì cô có thể về trước rồi, sáng mai cứ đi thẳng đến đón cậu Đan kia đi dạo, không cần đến công ty báo cáo nữa.

Cô nói xong, giơ cánh tay đang cầm cốc nước lên rồi chỉ về phía cửa thang máy: “Đi đi.

Sau đó có vẻ như vẫn định ở quay lại phòng làm việc, trợ lý do dự một lúc, không rời đi, mà đuổi theo hỏi: “Vậy cô thì sao, chuẩn bị tan làm rồi sao?”

Tống Nhiễm nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường: “Tôi còn làm một lúc nữa, sao vậy?”

Nói xong thì hơi nhíu mày lại, cảm giác người trước mặt có gì đó khác thường, bèn điều chỉnh lại tư thế đứng, quay lại đối diện với cô ta: “Có gì thì nói thẳng.

Trợ lý do dự, sắc mặt trở nên khó coi, giơ tay lên chỉ chỉ, khó xử nói: “Cậu Đan kia bảo thư ký của anh ta thuê xe rồi, bây giờ đang ở dưới tầng đợi cô đó, nói là đợi đến khi cô tan làm thì thôi, tôi có nói thế nào cũng vô dụng.

Nói xong thì không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Nhiễm nữa.

Nhưng cô ta cũng bất lực lắm, dù sao đối phương cũng là người có thân phận, mấy cách như tìm bảo an đuổi đi hiển nhiên là không thực tế.

Tống Nhiễm nghe vậy chỉ khẽ nhíu mày, sau đó đi về phía phòng làm việc, trước khi đi còn thờ ơ đáp: “Tôi biết rồi, chuyện này cô không cần lo nữa, về trước đi.

Thích đợi thì đợi, dù sao cũng chẳng phải mất thời gian của cô.

Triền Miên Sau Ly HônTác giả: Bát Trà NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCô ôm chăn ngồi dậy, ngây người mất hồi lâu, đến khi nghe thấy tiếng động từ dưới bếp, cô mới vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, rồi nhìn thấy một bóng lưng cao gầy đang lúi húi trong bếp. Người đàn ông ấy mặc bộ đồ ở nhà, eo săn chắc, cặp chân dài, nhìn tổng thể dáng người hơi gầy. Triệu Mịch Thanh làm xong bữa sáng, vừa bước ra khỏi nhà bếp thì thấy Lương Hạnh mặc đồ ngủ đứng đó từ bao giờ, anh khẽ cau mày: “Đi thay đồ đi.” “À, ừm.” Lương Hạnh cúi đầu nhìn bộ váy ngủ lụa tơ tằm trên người, lập tức xấu hổ đỏ mặt, vội vã chạy về phòng. Cô đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Triệu Mịch Thanh đã đang ngồi bàn ăn sáng trước rồi. Lương Hạnh bèn ngồi xuống đối diện anh. Bữa sáng sandwich và trứng rán người đàn ông đó làm trông rất bắt mắt, mùi hương hấp dẫn, Lương Hạnh ăn từng miếng trứng nhỏ, hai người chẳng ai nói câu gì, trên bàn ăn chỉ có tiếng dao nĩa va vào nhau. Lương Hạnh đã quen với cuộc sống như thế này rồi. Ăn sáng xong, Lương Hạnh bê đĩa vào bếp, lúc đi ra lại không cẩn thận đá… Khi cánh cửa trước mắt đóng lại, trợ lý thấy nghi hoặc nãy giờ, lúc này mới lên tiếng: “Anh Đan muốn ăn gì đều có thể gọi.”Đan Nhiêu không tiếp tục chủ đề này nữa, ngẩng đầu lên hứng thú hỏi: “Bình thường cô Tống của các cô sẽ ăn gì lúc làm việc, có ăn cơm chiên trứng không?”Anh mím môi cười, giống như đang mong chờ đáp án.Trợ lý nhíu mày nghĩ một lúc, sau đó khẽ gật đầu: “Thỉnh thoảng cũng có.”Tống Nhiễm không kén chọn, khi ăn lúc làm việc cũng không bảo trợ lý chuẩn bị riêng, mà ăn cùng đồng nghiệp trong công ty, nên quả thực cũng có khi ăn cơm chiên trứng.Nhưng cô ta không hiểu, người đàn ông hỏi vấn đề này là có ý gì.Mà cũng thật trùng hợp, lúc này Đan Nhiêu trở về từ phòng tài liệu, trong tay đang cầm một phần cơm hộp mà đồng nghiệp phụ trách đặt cơm đã đưa cho cô khi cô đi ngang phòng tổng hợp.Đến khi trở về phòng làm việc, ngồi xuống, mở hộp cơm ra thì liền thấy một phần cơm chiên trứng đầy đặn.Như là một chuyện bình thường, cô không nói lời nào, bắt đầu ăn cơm.Ăn trưa xong, còn một chút thời gian nữa để nghỉ ngơi, lúc này trợ lý nhắn tin đến báo cáo, nói là đã đưa cậu cả nhà họ Đan đi làm quen với Kinh Đô, phía cuối còn nhấn mạnh một câu: “Hình như anh ta rất muốn gặp cô, cả đường đi cứ hỏi mãi khi nào thì cô có thời gian.”Tống Nhiễm nhíu mày, lạnh nhạt đáp hai chữ: “Từ chối.”Đặt điện thoại xuống, cô ngẩng mặt lên ngồi dựa vào ghế, vừa nhắm mắt lại thì cơn buồn ngủ liền ập tới.Toàn thân cô mệt mỏi, nào có sức mà đi ứng phó với cậu Đan không biết tự nhiên từ đâu xông ra kia.Trợ lý của cô khoảng bảy giờ tối mới về đến công ty, lúc đó Tống Nhiễm vừa họp xong, sau khi giải tán, cô có chút mệt mỏi mà xoa xoa trán, lúc chuẩn bị đứng lên thì thấy có một bóng người vội vàng xông vào, ôm mất đống tài liệu trước mặt cô.Lúc hai người trên đường đi về phòng làm việc, trợ lý còn đang báo cáo lại những trọng điểm trong lịch trình chiều nay, Tống Nhiễm không muốn nghe, lúc sắp đến cửa thang máy thì ôm về đống tài liệu kia, dặn dò: “Không có chuyện gì khác thì cô có thể về trước rồi, sáng mai cứ đi thẳng đến đón cậu Đan kia đi dạo, không cần đến công ty báo cáo nữa.”Cô nói xong, giơ cánh tay đang cầm cốc nước lên rồi chỉ về phía cửa thang máy: “Đi đi.”Sau đó có vẻ như vẫn định ở quay lại phòng làm việc, trợ lý do dự một lúc, không rời đi, mà đuổi theo hỏi: “Vậy cô thì sao, chuẩn bị tan làm rồi sao?”Tống Nhiễm nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường: “Tôi còn làm một lúc nữa, sao vậy?”Nói xong thì hơi nhíu mày lại, cảm giác người trước mặt có gì đó khác thường, bèn điều chỉnh lại tư thế đứng, quay lại đối diện với cô ta: “Có gì thì nói thẳng.”Trợ lý do dự, sắc mặt trở nên khó coi, giơ tay lên chỉ chỉ, khó xử nói: “Cậu Đan kia bảo thư ký của anh ta thuê xe rồi, bây giờ đang ở dưới tầng đợi cô đó, nói là đợi đến khi cô tan làm thì thôi, tôi có nói thế nào cũng vô dụng.”Nói xong thì không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Nhiễm nữa.Nhưng cô ta cũng bất lực lắm, dù sao đối phương cũng là người có thân phận, mấy cách như tìm bảo an đuổi đi hiển nhiên là không thực tế.Tống Nhiễm nghe vậy chỉ khẽ nhíu mày, sau đó đi về phía phòng làm việc, trước khi đi còn thờ ơ đáp: “Tôi biết rồi, chuyện này cô không cần lo nữa, về trước đi.”Thích đợi thì đợi, dù sao cũng chẳng phải mất thời gian của cô.

Chương 598: Chương 598