Đêm nay… Là buổi tiệc đính hôn của cô và một người đàn ông khác! Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng lên, Hứa Trúc Linh run rẩy. nhắm chặt mắt lại, cô sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của cô. Nghe đồng cậu ba của nhà họ Cố xấu vô cùng, hơn nữa tính tình còn quái lạ, tiếng dữ đồn xa. Nghe phong thanh hình như có khuyết tật ở phương diện kia, cho nên bên người không có lấy một người phụ nữ. Vậy nên người trong thành phố này, cho dù có ham hố cơ ngơi của nhà họ Cố, cũng không dám gả con gái cho anh ta. Nhưng nhà họ Hứa lại dám. Nhà họ Hứa thiếu tiền, tập đoàn Hứa thị đứng trước bờ vực phá sản. Cha của cô vay nặng lãi, bây giờ bên kia đã tới tận cửa để đòi nợ, lại còn muốn mạng của cha cô. Cha Hứa Trúc Linh không còn cách nào khác, lại không nỡ hy sinh chị của cô, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, cô bị đưa ra làm đá kê chân. Không biết cha của cô làm thế nào, thế mà lại có thể liên hệ được với đám người nhà họ Cố, vội vã muốn đưa cô cho…
Chương 1078
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ NhỏTác giả: Như ÝTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐêm nay… Là buổi tiệc đính hôn của cô và một người đàn ông khác! Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng lên, Hứa Trúc Linh run rẩy. nhắm chặt mắt lại, cô sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của cô. Nghe đồng cậu ba của nhà họ Cố xấu vô cùng, hơn nữa tính tình còn quái lạ, tiếng dữ đồn xa. Nghe phong thanh hình như có khuyết tật ở phương diện kia, cho nên bên người không có lấy một người phụ nữ. Vậy nên người trong thành phố này, cho dù có ham hố cơ ngơi của nhà họ Cố, cũng không dám gả con gái cho anh ta. Nhưng nhà họ Hứa lại dám. Nhà họ Hứa thiếu tiền, tập đoàn Hứa thị đứng trước bờ vực phá sản. Cha của cô vay nặng lãi, bây giờ bên kia đã tới tận cửa để đòi nợ, lại còn muốn mạng của cha cô. Cha Hứa Trúc Linh không còn cách nào khác, lại không nỡ hy sinh chị của cô, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, cô bị đưa ra làm đá kê chân. Không biết cha của cô làm thế nào, thế mà lại có thể liên hệ được với đám người nhà họ Cố, vội vã muốn đưa cô cho… Chương 1078Ôn Mạc Ngôn là Thiện Ngôn, và Thiện Ngôn là Ôn Mạc Ngôn.Rốt cuộc là cô ấy đang yêu một người hay hai người?Đầu Bạch Minh Châu ngày càng đau, cô ấy cảm thấy rằng mình sẽ phát điên nếu cứ như thế này mãi.Cô ấy nhìn mình trong gương và liên tục lặp lại một câu.“Người tôi yêu là Ôn Mạc Ngôn, người tôi yêu là Ôn Mạc Ngôn, và người tôi yêu luôn là Ôn Mạc Ngôn”Ôn Mạc Ngôn là Ôn Mạc Ngôn và Thiện Ngôn là Thiện Ngôn.Hai tâm hồn và hai nhân cách không thể lẫn lộn, mà cô ấy càng không thể bị lệch lạc hay lẫn lộn.“Không phải, đó chỉ là mơ thôi. Chắc là do mình quá khát vọng việc để Ôn Mạc Ngôn trở về nên mới có một giấc mơ quái đản như vậy” Cô lấy tay hất một ngụm nước lạnh vào mặt để đầu óc tỉnh táo: “Mơ, đây chỉ là một giấc mơ, đừng hù dọa chính mình”“Em sợ cái gì?” Lúc này, cô ấy lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.Trong gương, một người đàn ông dịu dàng mang theo kính gọng vàng hiện lên.Bạch Minh Châu đột nhiên rất sợ nhìn thấy cảnh tưởng tượng này, cô ấy nhắm chặt mắt lại, sợ rằng hành động thứ hai tiếp theo của anh là cong lên khóe miệng, lộ ra nụ cười nhếch mép đặc biệt của Thiện Ngôn.“Em không nghĩ tới anh… tại sao anh lại xuất hiện: “Em rõ ràng là đang nghĩ tới anh, Bạch Minh Châu. Không phải em rất muốn gặp anh sao? Tại sao không dám mở to mắt nhìn anh?”Những lời này như thể đang vang vọng trong ốc tai, chân thật như Vậy.Chỉ là không có nhiệt độ.Những người do cô ấy tưởng tượng ra thì luôn không có nhiệt độ.Hơi thở của người bình thường phun ra trong ốc tai thì có thể cảm nhận được nhiệt độ.Mà ảo giác thì chỉ có những từ ngữ lạnh lùng.Trước đây, cô ấy luôn coi đây là niềm an ủi, nhưng bây giờ… cô ấy rất sợ hãi.Đây là Ôn Mạc Ngôn, hay là tâm tư của mình?“Em đúng là rất nhớ anh, nhưng mà… em không thể chấp nhận việc anh chính là em. Rốt cuộc anh là Ôn Mạc Ngôn hay là… tâm tư trong lòng em?”“Em mở mắt ra chẳng phải là sẽ biết sao?”“Em..” Cô ấy run rẩy, không nói được một câu hoàn chỉnh.“Em không dám!”Ôn Mạc Ngôn cười khẽ, tiếng cười thật dịu dàng.Tuy nhiên nó lại mang theo một chút chế nhạo.“Ai nói em không dám?”Bạch Minh Châu quyết tâm năm chặt tay, mở mắt ra.Không có gì trong gương.Ảo tưởng đã biến mất, chỉ còn lại bản thân nhợt nhạt.Chính mình…Chỉ còn lại chính mình?Ảo tưởng được sinh ra từ tâm tư của cô ấy, từ trong tận đáy lòng cô ấy, đây là câu trả lời của anh ta sao?Bạch Minh Châu ngây người nhìn mình trong gương, bằng xương bằng thịt, có hiệt độ thực.Cô ấy cười khổ, cô ấy thật sự đã ngã bệnh rồi, tâm bệnh cũng là bệnh.Ngay khi cô ấy đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.“Minh Châu, em không sao chứ? Cố Gố vẫn đang đợi chúng ta đó?”“Ồ, ra ngay bây giờ đây”Cô ấy vội vàng đáp lại, sau đó thu dọn rồi đi ra ngoài.Nhìn thấy mặt mày cô ấy tái nhợt vì sợ hãi thì Thiện Ngôn không khỏi nhíu mày: “Em sao vậy? Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?”“Tôi… tôi lại nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn”
Chương 1078
Ôn Mạc Ngôn là Thiện Ngôn, và Thiện Ngôn là Ôn Mạc Ngôn.
Rốt cuộc là cô ấy đang yêu một người hay hai người?
Đầu Bạch Minh Châu ngày càng đau, cô ấy cảm thấy rằng mình sẽ phát điên nếu cứ như thế này mãi.
Cô ấy nhìn mình trong gương và liên tục lặp lại một câu.
“Người tôi yêu là Ôn Mạc Ngôn, người tôi yêu là Ôn Mạc Ngôn, và người tôi yêu luôn là Ôn Mạc Ngôn”
Ôn Mạc Ngôn là Ôn Mạc Ngôn và Thiện Ngôn là Thiện Ngôn.
Hai tâm hồn và hai nhân cách không thể lẫn lộn, mà cô ấy càng không thể bị lệch lạc hay lẫn lộn.
“Không phải, đó chỉ là mơ thôi. Chắc là do mình quá khát vọng việc để Ôn Mạc Ngôn trở về nên mới có một giấc mơ quái đản như vậy” Cô lấy tay hất một ngụm nước lạnh vào mặt để đầu óc tỉnh táo: “Mơ, đây chỉ là một giấc mơ, đừng hù dọa chính mình”
“Em sợ cái gì?” Lúc này, cô ấy lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.
Trong gương, một người đàn ông dịu dàng mang theo kính gọng vàng hiện lên.
Bạch Minh Châu đột nhiên rất sợ nhìn thấy cảnh tưởng tượng này, cô ấy nhắm chặt mắt lại, sợ rằng hành động thứ hai tiếp theo của anh là cong lên khóe miệng, lộ ra nụ cười nhếch mép đặc biệt của Thiện Ngôn.
“Em không nghĩ tới anh… tại sao anh lại xuất hiện: “Em rõ ràng là đang nghĩ tới anh, Bạch Minh Châu. Không phải em rất muốn gặp anh sao? Tại sao không dám mở to mắt nhìn anh?”
Những lời này như thể đang vang vọng trong ốc tai, chân thật như Vậy.
Chỉ là không có nhiệt độ.
Những người do cô ấy tưởng tượng ra thì luôn không có nhiệt độ.
Hơi thở của người bình thường phun ra trong ốc tai thì có thể cảm nhận được nhiệt độ.
Mà ảo giác thì chỉ có những từ ngữ lạnh lùng.
Trước đây, cô ấy luôn coi đây là niềm an ủi, nhưng bây giờ… cô ấy rất sợ hãi.
Đây là Ôn Mạc Ngôn, hay là tâm tư của mình?
“Em đúng là rất nhớ anh, nhưng mà… em không thể chấp nhận việc anh chính là em. Rốt cuộc anh là Ôn Mạc Ngôn hay là… tâm tư trong lòng em?”
“Em mở mắt ra chẳng phải là sẽ biết sao?”
“Em..” Cô ấy run rẩy, không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Em không dám!”
Ôn Mạc Ngôn cười khẽ, tiếng cười thật dịu dàng.
Tuy nhiên nó lại mang theo một chút chế nhạo.
“Ai nói em không dám?”
Bạch Minh Châu quyết tâm năm chặt tay, mở mắt ra.
Không có gì trong gương.
Ảo tưởng đã biến mất, chỉ còn lại bản thân nhợt nhạt.
Chính mình…
Chỉ còn lại chính mình?
Ảo tưởng được sinh ra từ tâm tư của cô ấy, từ trong tận đáy lòng cô ấy, đây là câu trả lời của anh ta sao?
Bạch Minh Châu ngây người nhìn mình trong gương, bằng xương bằng thịt, có hiệt độ thực.
Cô ấy cười khổ, cô ấy thật sự đã ngã bệnh rồi, tâm bệnh cũng là bệnh.
Ngay khi cô ấy đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Minh Châu, em không sao chứ? Cố Gố vẫn đang đợi chúng ta đó?”
“Ồ, ra ngay bây giờ đây”
Cô ấy vội vàng đáp lại, sau đó thu dọn rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy mặt mày cô ấy tái nhợt vì sợ hãi thì Thiện Ngôn không khỏi nhíu mày: “Em sao vậy? Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?”
“Tôi… tôi lại nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn”
Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ NhỏTác giả: Như ÝTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐêm nay… Là buổi tiệc đính hôn của cô và một người đàn ông khác! Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng lên, Hứa Trúc Linh run rẩy. nhắm chặt mắt lại, cô sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của cô. Nghe đồng cậu ba của nhà họ Cố xấu vô cùng, hơn nữa tính tình còn quái lạ, tiếng dữ đồn xa. Nghe phong thanh hình như có khuyết tật ở phương diện kia, cho nên bên người không có lấy một người phụ nữ. Vậy nên người trong thành phố này, cho dù có ham hố cơ ngơi của nhà họ Cố, cũng không dám gả con gái cho anh ta. Nhưng nhà họ Hứa lại dám. Nhà họ Hứa thiếu tiền, tập đoàn Hứa thị đứng trước bờ vực phá sản. Cha của cô vay nặng lãi, bây giờ bên kia đã tới tận cửa để đòi nợ, lại còn muốn mạng của cha cô. Cha Hứa Trúc Linh không còn cách nào khác, lại không nỡ hy sinh chị của cô, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, cô bị đưa ra làm đá kê chân. Không biết cha của cô làm thế nào, thế mà lại có thể liên hệ được với đám người nhà họ Cố, vội vã muốn đưa cô cho… Chương 1078Ôn Mạc Ngôn là Thiện Ngôn, và Thiện Ngôn là Ôn Mạc Ngôn.Rốt cuộc là cô ấy đang yêu một người hay hai người?Đầu Bạch Minh Châu ngày càng đau, cô ấy cảm thấy rằng mình sẽ phát điên nếu cứ như thế này mãi.Cô ấy nhìn mình trong gương và liên tục lặp lại một câu.“Người tôi yêu là Ôn Mạc Ngôn, người tôi yêu là Ôn Mạc Ngôn, và người tôi yêu luôn là Ôn Mạc Ngôn”Ôn Mạc Ngôn là Ôn Mạc Ngôn và Thiện Ngôn là Thiện Ngôn.Hai tâm hồn và hai nhân cách không thể lẫn lộn, mà cô ấy càng không thể bị lệch lạc hay lẫn lộn.“Không phải, đó chỉ là mơ thôi. Chắc là do mình quá khát vọng việc để Ôn Mạc Ngôn trở về nên mới có một giấc mơ quái đản như vậy” Cô lấy tay hất một ngụm nước lạnh vào mặt để đầu óc tỉnh táo: “Mơ, đây chỉ là một giấc mơ, đừng hù dọa chính mình”“Em sợ cái gì?” Lúc này, cô ấy lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.Trong gương, một người đàn ông dịu dàng mang theo kính gọng vàng hiện lên.Bạch Minh Châu đột nhiên rất sợ nhìn thấy cảnh tưởng tượng này, cô ấy nhắm chặt mắt lại, sợ rằng hành động thứ hai tiếp theo của anh là cong lên khóe miệng, lộ ra nụ cười nhếch mép đặc biệt của Thiện Ngôn.“Em không nghĩ tới anh… tại sao anh lại xuất hiện: “Em rõ ràng là đang nghĩ tới anh, Bạch Minh Châu. Không phải em rất muốn gặp anh sao? Tại sao không dám mở to mắt nhìn anh?”Những lời này như thể đang vang vọng trong ốc tai, chân thật như Vậy.Chỉ là không có nhiệt độ.Những người do cô ấy tưởng tượng ra thì luôn không có nhiệt độ.Hơi thở của người bình thường phun ra trong ốc tai thì có thể cảm nhận được nhiệt độ.Mà ảo giác thì chỉ có những từ ngữ lạnh lùng.Trước đây, cô ấy luôn coi đây là niềm an ủi, nhưng bây giờ… cô ấy rất sợ hãi.Đây là Ôn Mạc Ngôn, hay là tâm tư của mình?“Em đúng là rất nhớ anh, nhưng mà… em không thể chấp nhận việc anh chính là em. Rốt cuộc anh là Ôn Mạc Ngôn hay là… tâm tư trong lòng em?”“Em mở mắt ra chẳng phải là sẽ biết sao?”“Em..” Cô ấy run rẩy, không nói được một câu hoàn chỉnh.“Em không dám!”Ôn Mạc Ngôn cười khẽ, tiếng cười thật dịu dàng.Tuy nhiên nó lại mang theo một chút chế nhạo.“Ai nói em không dám?”Bạch Minh Châu quyết tâm năm chặt tay, mở mắt ra.Không có gì trong gương.Ảo tưởng đã biến mất, chỉ còn lại bản thân nhợt nhạt.Chính mình…Chỉ còn lại chính mình?Ảo tưởng được sinh ra từ tâm tư của cô ấy, từ trong tận đáy lòng cô ấy, đây là câu trả lời của anh ta sao?Bạch Minh Châu ngây người nhìn mình trong gương, bằng xương bằng thịt, có hiệt độ thực.Cô ấy cười khổ, cô ấy thật sự đã ngã bệnh rồi, tâm bệnh cũng là bệnh.Ngay khi cô ấy đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.“Minh Châu, em không sao chứ? Cố Gố vẫn đang đợi chúng ta đó?”“Ồ, ra ngay bây giờ đây”Cô ấy vội vàng đáp lại, sau đó thu dọn rồi đi ra ngoài.Nhìn thấy mặt mày cô ấy tái nhợt vì sợ hãi thì Thiện Ngôn không khỏi nhíu mày: “Em sao vậy? Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?”“Tôi… tôi lại nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn”