Tác giả:

Đêm nay… Là buổi tiệc đính hôn của cô và một người đàn ông khác! Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng lên, Hứa Trúc Linh run rẩy. nhắm chặt mắt lại, cô sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của cô. Nghe đồng cậu ba của nhà họ Cố xấu vô cùng, hơn nữa tính tình còn quái lạ, tiếng dữ đồn xa. Nghe phong thanh hình như có khuyết tật ở phương diện kia, cho nên bên người không có lấy một người phụ nữ. Vậy nên người trong thành phố này, cho dù có ham hố cơ ngơi của nhà họ Cố, cũng không dám gả con gái cho anh ta. Nhưng nhà họ Hứa lại dám. Nhà họ Hứa thiếu tiền, tập đoàn Hứa thị đứng trước bờ vực phá sản. Cha của cô vay nặng lãi, bây giờ bên kia đã tới tận cửa để đòi nợ, lại còn muốn mạng của cha cô. Cha Hứa Trúc Linh không còn cách nào khác, lại không nỡ hy sinh chị của cô, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, cô bị đưa ra làm đá kê chân. Không biết cha của cô làm thế nào, thế mà lại có thể liên hệ được với đám người nhà họ Cố, vội vã muốn đưa cô cho…

Chương 1686

Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ NhỏTác giả: Như ÝTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐêm nay… Là buổi tiệc đính hôn của cô và một người đàn ông khác! Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng lên, Hứa Trúc Linh run rẩy. nhắm chặt mắt lại, cô sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của cô. Nghe đồng cậu ba của nhà họ Cố xấu vô cùng, hơn nữa tính tình còn quái lạ, tiếng dữ đồn xa. Nghe phong thanh hình như có khuyết tật ở phương diện kia, cho nên bên người không có lấy một người phụ nữ. Vậy nên người trong thành phố này, cho dù có ham hố cơ ngơi của nhà họ Cố, cũng không dám gả con gái cho anh ta. Nhưng nhà họ Hứa lại dám. Nhà họ Hứa thiếu tiền, tập đoàn Hứa thị đứng trước bờ vực phá sản. Cha của cô vay nặng lãi, bây giờ bên kia đã tới tận cửa để đòi nợ, lại còn muốn mạng của cha cô. Cha Hứa Trúc Linh không còn cách nào khác, lại không nỡ hy sinh chị của cô, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, cô bị đưa ra làm đá kê chân. Không biết cha của cô làm thế nào, thế mà lại có thể liên hệ được với đám người nhà họ Cố, vội vã muốn đưa cô cho… Châu Vũ mím môi bất lực nói: “Anh ấy … anh ấy thật ra rất đáng thương, anh ấy không ghét Cố Thành Trung, mà là ghen tị với anh ấy. Anh ấy ghen tị với anh ấy vì anh ấy có anh em, có cha mẹ và người yêu, nhưng anh ấy thì cái gì cũng không có. Rõ ràng là cùng ra đời nhưng anh ấy chỉ chậm một phút thôi mà cuộc sống của hai người họ đã rất khác nhau. ˆ “Nếu anh Trung coi những năm tháng không gặp chị Trúc Linh là địa ngục thì nơi Phó Thiết Ảnh sống là gì đâu? Nó còn tệ hơn cả địa ngục! Anh ấy đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng chúng ta không thể để anh ấy tiếp tục sai nữa. Chúng ta nên thay đổi anh ấy, có phải không? ““Chúng tôi không phải là giáo viên.Chúng tôi không có kiên nhân như cô.Khi chúng tôi gặp những kẻ độc ác, chúng tôi muốn kết liễu cuộc sống của họ, đó là cách hiệu quả nhất để họ không làm tổn thương người khác!”“Vậy lúc trước anh cũng không phải là người tốt gì, anh cũng nên bị giết sao?” Châu Vũ rụt cổ, nhìn thẳng Phó Minh Tước không chút sợ hãi, nói thẳng.Phó Minh Tước nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nói: ‘Cô thật đúng là không sợ chết.”“Nếu tôi sợ, tôi sẽ không hạ độc rồi!”“Cô gái bướng bỉnh, tính tình mạnh mẽ, cũng chỉ có em mới có thể thuần phục được Phó Thiết Ảnh tôi.”“Tôi không thuần phục anh ấy, nhưng… khi anh ấy yêu tôi, anh ấy sẽ tự động thu lại nanh vuốt của mình.Ngay cả khi vô tình cũng làm tổn thương tôi, cũng không phải ý muốn của anh ấy. Thực ra, anh ấy yêu tôi, tôi biết đó, chỉ là anh ấy không biết mà thôi! “Trong đôi mắt to đen láy của cô ấy dần mất hết ánh sáng và trở nên đờ đẫn.Nó giống như một viên ngọc trai sáng, ngay lập tức bị phủ một lớp bụi.“Thật đáng tiếc … cô sắp chết rồi.”“Ừ, tôi sắp chết, nhưng … tôi muốn cầu xin anh một điều cuối cùng. Anh chỉ cần giúp tôi một chuyện thôi, sẽ không gây rắc rối cho anh đâu, cũng phần nào cứu được con gái anh, anh có thể…đồng ý với tôi một yêu cầu. ““Nể tình của Minh Diệp tôi sẽ nhớ, cô nói tôi nghe thử xem.”“Anh có thể … đừng từ bỏ anh ấy, cho anh ấy một cơ hội không. Tôi không muốn anh ấy chết, cho dù … anh ấy rất tội lỗi, đã làm tổn thương rất nhiều người. Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể đại nghĩa diệt thân, nhưng hóa ra tôi là con người, tôi cũng có khuyết điểm, tôi muốn anh ấy sống tốt ”.“Anh ấy có thể trở nên ngay thẳng và dũng cảm, anh ấy có thể trở nên tốt bụng và ưu tú. Anh ấy thiếu một người có thể nhắc nhở anh ấy rằng anh ấy làm đúng hay là sai. Xin các anh… đừng từ bỏ anh ấy.”“Sợ rằng, chỉ có cô tin tưởng cậu ta có thể là người tốt thôi, đúng không?”Phó Minh Tước khế nói.Đột nhiên anh ta không đành lòng, không đành lòng cứ như vậy để cô ấy chết.Tuổi lớn rồi, sau khi trút bỏ được những hận thù, anh ta trở nên mềm lòng hơn rất nhiều.“Anh đồng với tôi đi, được không?”“Được rồi, tôi hứa với cô.”“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, †ứ mã nan truy!”“Ừ, tôi cần gì phải nói một đăng làm một nẻo với một cô bé.”Châu Vũ nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Châu Vũ mím môi bất lực nói: “Anh ấy … anh ấy thật ra rất đáng thương, anh ấy không ghét Cố Thành Trung, mà là ghen tị với anh ấy. Anh ấy ghen tị với anh ấy vì anh ấy có anh em, có cha mẹ và người yêu, nhưng anh ấy thì cái gì cũng không có. Rõ ràng là cùng ra đời nhưng anh ấy chỉ chậm một phút thôi mà cuộc sống của hai người họ đã rất khác nhau. ˆ “Nếu anh Trung coi những năm tháng không gặp chị Trúc Linh là địa ngục thì nơi Phó Thiết Ảnh sống là gì đâu? Nó còn tệ hơn cả địa ngục! Anh ấy đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng chúng ta không thể để anh ấy tiếp tục sai nữa. Chúng ta nên thay đổi anh ấy, có phải không? “

“Chúng tôi không phải là giáo viên.

Chúng tôi không có kiên nhân như cô.

Khi chúng tôi gặp những kẻ độc ác, chúng tôi muốn kết liễu cuộc sống của họ, đó là cách hiệu quả nhất để họ không làm tổn thương người khác!”

“Vậy lúc trước anh cũng không phải là người tốt gì, anh cũng nên bị giết sao?” Châu Vũ rụt cổ, nhìn thẳng Phó Minh Tước không chút sợ hãi, nói thẳng.

Phó Minh Tước nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nói: ‘Cô thật đúng là không sợ chết.”

“Nếu tôi sợ, tôi sẽ không hạ độc rồi!”

“Cô gái bướng bỉnh, tính tình mạnh mẽ, cũng chỉ có em mới có thể thuần phục được Phó Thiết Ảnh tôi.”

“Tôi không thuần phục anh ấy, nhưng… khi anh ấy yêu tôi, anh ấy sẽ tự động thu lại nanh vuốt của mình.

Ngay cả khi vô tình cũng làm tổn thương tôi, cũng không phải ý muốn của anh ấy. Thực ra, anh ấy yêu tôi, tôi biết đó, chỉ là anh ấy không biết mà thôi! “

Trong đôi mắt to đen láy của cô ấy dần mất hết ánh sáng và trở nên đờ đẫn.

Nó giống như một viên ngọc trai sáng, ngay lập tức bị phủ một lớp bụi.

“Thật đáng tiếc … cô sắp chết rồi.”

“Ừ, tôi sắp chết, nhưng … tôi muốn cầu xin anh một điều cuối cùng. Anh chỉ cần giúp tôi một chuyện thôi, sẽ không gây rắc rối cho anh đâu, cũng phần nào cứu được con gái anh, anh có thể…đồng ý với tôi một yêu cầu. “

“Nể tình của Minh Diệp tôi sẽ nhớ, cô nói tôi nghe thử xem.”

“Anh có thể … đừng từ bỏ anh ấy, cho anh ấy một cơ hội không. Tôi không muốn anh ấy chết, cho dù … anh ấy rất tội lỗi, đã làm tổn thương rất nhiều người. Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể đại nghĩa diệt thân, nhưng hóa ra tôi là con người, tôi cũng có khuyết điểm, tôi muốn anh ấy sống tốt ”.

“Anh ấy có thể trở nên ngay thẳng và dũng cảm, anh ấy có thể trở nên tốt bụng và ưu tú. Anh ấy thiếu một người có thể nhắc nhở anh ấy rằng anh ấy làm đúng hay là sai. Xin các anh… đừng từ bỏ anh ấy.”

“Sợ rằng, chỉ có cô tin tưởng cậu ta có thể là người tốt thôi, đúng không?”

Phó Minh Tước khế nói.

Đột nhiên anh ta không đành lòng, không đành lòng cứ như vậy để cô ấy chết.

Tuổi lớn rồi, sau khi trút bỏ được những hận thù, anh ta trở nên mềm lòng hơn rất nhiều.

“Anh đồng với tôi đi, được không?”

“Được rồi, tôi hứa với cô.”

“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, †ứ mã nan truy!”

“Ừ, tôi cần gì phải nói một đăng làm một nẻo với một cô bé.”

Châu Vũ nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ NhỏTác giả: Như ÝTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐêm nay… Là buổi tiệc đính hôn của cô và một người đàn ông khác! Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng lên, Hứa Trúc Linh run rẩy. nhắm chặt mắt lại, cô sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của cô. Nghe đồng cậu ba của nhà họ Cố xấu vô cùng, hơn nữa tính tình còn quái lạ, tiếng dữ đồn xa. Nghe phong thanh hình như có khuyết tật ở phương diện kia, cho nên bên người không có lấy một người phụ nữ. Vậy nên người trong thành phố này, cho dù có ham hố cơ ngơi của nhà họ Cố, cũng không dám gả con gái cho anh ta. Nhưng nhà họ Hứa lại dám. Nhà họ Hứa thiếu tiền, tập đoàn Hứa thị đứng trước bờ vực phá sản. Cha của cô vay nặng lãi, bây giờ bên kia đã tới tận cửa để đòi nợ, lại còn muốn mạng của cha cô. Cha Hứa Trúc Linh không còn cách nào khác, lại không nỡ hy sinh chị của cô, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, cô bị đưa ra làm đá kê chân. Không biết cha của cô làm thế nào, thế mà lại có thể liên hệ được với đám người nhà họ Cố, vội vã muốn đưa cô cho… Châu Vũ mím môi bất lực nói: “Anh ấy … anh ấy thật ra rất đáng thương, anh ấy không ghét Cố Thành Trung, mà là ghen tị với anh ấy. Anh ấy ghen tị với anh ấy vì anh ấy có anh em, có cha mẹ và người yêu, nhưng anh ấy thì cái gì cũng không có. Rõ ràng là cùng ra đời nhưng anh ấy chỉ chậm một phút thôi mà cuộc sống của hai người họ đã rất khác nhau. ˆ “Nếu anh Trung coi những năm tháng không gặp chị Trúc Linh là địa ngục thì nơi Phó Thiết Ảnh sống là gì đâu? Nó còn tệ hơn cả địa ngục! Anh ấy đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng chúng ta không thể để anh ấy tiếp tục sai nữa. Chúng ta nên thay đổi anh ấy, có phải không? ““Chúng tôi không phải là giáo viên.Chúng tôi không có kiên nhân như cô.Khi chúng tôi gặp những kẻ độc ác, chúng tôi muốn kết liễu cuộc sống của họ, đó là cách hiệu quả nhất để họ không làm tổn thương người khác!”“Vậy lúc trước anh cũng không phải là người tốt gì, anh cũng nên bị giết sao?” Châu Vũ rụt cổ, nhìn thẳng Phó Minh Tước không chút sợ hãi, nói thẳng.Phó Minh Tước nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nói: ‘Cô thật đúng là không sợ chết.”“Nếu tôi sợ, tôi sẽ không hạ độc rồi!”“Cô gái bướng bỉnh, tính tình mạnh mẽ, cũng chỉ có em mới có thể thuần phục được Phó Thiết Ảnh tôi.”“Tôi không thuần phục anh ấy, nhưng… khi anh ấy yêu tôi, anh ấy sẽ tự động thu lại nanh vuốt của mình.Ngay cả khi vô tình cũng làm tổn thương tôi, cũng không phải ý muốn của anh ấy. Thực ra, anh ấy yêu tôi, tôi biết đó, chỉ là anh ấy không biết mà thôi! “Trong đôi mắt to đen láy của cô ấy dần mất hết ánh sáng và trở nên đờ đẫn.Nó giống như một viên ngọc trai sáng, ngay lập tức bị phủ một lớp bụi.“Thật đáng tiếc … cô sắp chết rồi.”“Ừ, tôi sắp chết, nhưng … tôi muốn cầu xin anh một điều cuối cùng. Anh chỉ cần giúp tôi một chuyện thôi, sẽ không gây rắc rối cho anh đâu, cũng phần nào cứu được con gái anh, anh có thể…đồng ý với tôi một yêu cầu. ““Nể tình của Minh Diệp tôi sẽ nhớ, cô nói tôi nghe thử xem.”“Anh có thể … đừng từ bỏ anh ấy, cho anh ấy một cơ hội không. Tôi không muốn anh ấy chết, cho dù … anh ấy rất tội lỗi, đã làm tổn thương rất nhiều người. Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể đại nghĩa diệt thân, nhưng hóa ra tôi là con người, tôi cũng có khuyết điểm, tôi muốn anh ấy sống tốt ”.“Anh ấy có thể trở nên ngay thẳng và dũng cảm, anh ấy có thể trở nên tốt bụng và ưu tú. Anh ấy thiếu một người có thể nhắc nhở anh ấy rằng anh ấy làm đúng hay là sai. Xin các anh… đừng từ bỏ anh ấy.”“Sợ rằng, chỉ có cô tin tưởng cậu ta có thể là người tốt thôi, đúng không?”Phó Minh Tước khế nói.Đột nhiên anh ta không đành lòng, không đành lòng cứ như vậy để cô ấy chết.Tuổi lớn rồi, sau khi trút bỏ được những hận thù, anh ta trở nên mềm lòng hơn rất nhiều.“Anh đồng với tôi đi, được không?”“Được rồi, tôi hứa với cô.”“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, †ứ mã nan truy!”“Ừ, tôi cần gì phải nói một đăng làm một nẻo với một cô bé.”Châu Vũ nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Chương 1686