Tác giả:

Đêm nay… Là buổi tiệc đính hôn của cô và một người đàn ông khác! Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng lên, Hứa Trúc Linh run rẩy. nhắm chặt mắt lại, cô sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của cô. Nghe đồng cậu ba của nhà họ Cố xấu vô cùng, hơn nữa tính tình còn quái lạ, tiếng dữ đồn xa. Nghe phong thanh hình như có khuyết tật ở phương diện kia, cho nên bên người không có lấy một người phụ nữ. Vậy nên người trong thành phố này, cho dù có ham hố cơ ngơi của nhà họ Cố, cũng không dám gả con gái cho anh ta. Nhưng nhà họ Hứa lại dám. Nhà họ Hứa thiếu tiền, tập đoàn Hứa thị đứng trước bờ vực phá sản. Cha của cô vay nặng lãi, bây giờ bên kia đã tới tận cửa để đòi nợ, lại còn muốn mạng của cha cô. Cha Hứa Trúc Linh không còn cách nào khác, lại không nỡ hy sinh chị của cô, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, cô bị đưa ra làm đá kê chân. Không biết cha của cô làm thế nào, thế mà lại có thể liên hệ được với đám người nhà họ Cố, vội vã muốn đưa cô cho…

Chương 1957

Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ NhỏTác giả: Như ÝTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐêm nay… Là buổi tiệc đính hôn của cô và một người đàn ông khác! Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng lên, Hứa Trúc Linh run rẩy. nhắm chặt mắt lại, cô sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của cô. Nghe đồng cậu ba của nhà họ Cố xấu vô cùng, hơn nữa tính tình còn quái lạ, tiếng dữ đồn xa. Nghe phong thanh hình như có khuyết tật ở phương diện kia, cho nên bên người không có lấy một người phụ nữ. Vậy nên người trong thành phố này, cho dù có ham hố cơ ngơi của nhà họ Cố, cũng không dám gả con gái cho anh ta. Nhưng nhà họ Hứa lại dám. Nhà họ Hứa thiếu tiền, tập đoàn Hứa thị đứng trước bờ vực phá sản. Cha của cô vay nặng lãi, bây giờ bên kia đã tới tận cửa để đòi nợ, lại còn muốn mạng của cha cô. Cha Hứa Trúc Linh không còn cách nào khác, lại không nỡ hy sinh chị của cô, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, cô bị đưa ra làm đá kê chân. Không biết cha của cô làm thế nào, thế mà lại có thể liên hệ được với đám người nhà họ Cố, vội vã muốn đưa cô cho… Chương 1957Châu Vũ cười hì hì đáp: “Không phải anh đã nói là tặng cả người cho em rồi sao? Chẳng lẽ một yêu cầu nhỏ.như vậy cũng không làm được sao? Lễ vật này chẳng có lòng chút nào cả, không cần cũng được.”“Không phải, Châu Vũ, yêu cầu này của em..”Phó Thiết Ảnh còn đang muốn nói gì đó, nhưng Châu Vũ đã không khách khí cắt ngang: “Em không biết. Không làm được là không làm được. Đây mới là yêu cầu thứ nhất của em thôi đấy, thế mà anh đã từ chối em rồi. Món quà này ai dám nhận nữa? Ai thích thì cầm đi đi, dù sao em cũng không cần.”Cô ấy xua tay, dáng vẻ như không dám nhận, khiến Phó Thiết Ảnh không Vui.Tại sao lại phải gọi bố chứ?Thế là ổn ư?“Vậy em trả lời anh xem tại sao lại phải gọi bố?”“Không phải em muốn gọi em là mẹ sao? Chào mẹ.”“Hic… Không phải, em muốn anh gọi vậy để sau này gọi bố em cho quen thôi mà”Anh cũng coi như đã gặp rất nhiều phụ nữ rồi, vẫn có chút lãng mạn trong người.Nhưng đây là lần đầu tiên có một cô gái bảo bạn trai gọi mình là bố, còn ra thể thống gì nữa?“Em không biết, em muốn anh gọi em là bố, em sẽ có cảm giác rất thành công, cảm thấy mình lợi hại lắm. Anh có nói không? Không nói thì em đi về.”Cô ấy quay người định rời đi, Phó Thiết Ảnh lập tức giữ lấy tay cô ấy: “Bố”Anh nghiến răng nhả ra một chữ nghe rất mơ hồ.“Gái gì? Anh phát âm không chuẩn lại còn nói nhỏ như thế nữa, em nghe không rõ.”“Bố” Phó Thiết Ảnh nhắm mắt lại, gắn giọng nói, cảm thấy đời này của mình coi như xong rồi.Dù sao thì anh ta cũng là một người có địa vị mà, thế nhưng mặt mũi hôm nay coi như bị ném tới Đại Tây dương luôn rồi.“Ngoan, con trai ngoan” – Châu Vũ cười ha ha, muốn võ đầu anh ta nhưng bản thân lại quá thấp, không với tới.Cô ấy nhón chân lên, lúc bản thân còn đang lung lay sắp ngã thì Phó Thiết Ảnh đã bế bổng cô ấy lên.Sau đó anh ta đi thẳng lên phòng ngủ chính trên tầng hai.Cô ấy đột nhiên ý thức được điều gì đó.Xong rồi, lần này chơi với lửa thật rồi.“Anh tỉnh lại đi, lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài gặp bố mẹ em đó, cả bố mẹ anh nữa, em cũng phải đi gặp chị | Trúc Linh nữa.”“Hôm nay muộn rồi, để mai đi”“Nào không được đâu! Không phải anh đã nói là sẽ nghe lời em sao?Không cho phép…”“Riêng việc trên giường thì anh quyết định.”Dứt lời, anh ta đạp cửa phòng ngủ chính ra, nhét cô vào giường lớn.Châu Vũ muốn chạy trốn, nhưng sao có thể chống lại được sức mạnh của Phó Thiết Ảnh, vừa bò được hai bước đã bị anh ta nắm chân kéo về. – Sau đó là mây, rồi mưa…Châu Vũ cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình.Hôm sau, cô ấy rời giường với cái lưng đau. Tối hôm qua đại chiến, cả người đây mồ hôi cô ấy cũng không lết đi tắm nổi, nằm thế ngủ luôn.

Chương 1957

Châu Vũ cười hì hì đáp: “Không phải anh đã nói là tặng cả người cho em rồi sao? Chẳng lẽ một yêu cầu nhỏ.như vậy cũng không làm được sao? Lễ vật này chẳng có lòng chút nào cả, không cần cũng được.”

“Không phải, Châu Vũ, yêu cầu này của em..”

Phó Thiết Ảnh còn đang muốn nói gì đó, nhưng Châu Vũ đã không khách khí cắt ngang: “Em không biết. Không làm được là không làm được. Đây mới là yêu cầu thứ nhất của em thôi đấy, thế mà anh đã từ chối em rồi. Món quà này ai dám nhận nữa? Ai thích thì cầm đi đi, dù sao em cũng không cần.”

Cô ấy xua tay, dáng vẻ như không dám nhận, khiến Phó Thiết Ảnh không Vui.

Tại sao lại phải gọi bố chứ?

Thế là ổn ư?

“Vậy em trả lời anh xem tại sao lại phải gọi bố?”

“Không phải em muốn gọi em là mẹ sao? Chào mẹ.”

“Hic… Không phải, em muốn anh gọi vậy để sau này gọi bố em cho quen thôi mà”

Anh cũng coi như đã gặp rất nhiều phụ nữ rồi, vẫn có chút lãng mạn trong người.

Nhưng đây là lần đầu tiên có một cô gái bảo bạn trai gọi mình là bố, còn ra thể thống gì nữa?

“Em không biết, em muốn anh gọi em là bố, em sẽ có cảm giác rất thành công, cảm thấy mình lợi hại lắm. Anh có nói không? Không nói thì em đi về.”

Cô ấy quay người định rời đi, Phó Thiết Ảnh lập tức giữ lấy tay cô ấy: “Bố”

Anh nghiến răng nhả ra một chữ nghe rất mơ hồ.

“Gái gì? Anh phát âm không chuẩn lại còn nói nhỏ như thế nữa, em nghe không rõ.”

“Bố” Phó Thiết Ảnh nhắm mắt lại, gắn giọng nói, cảm thấy đời này của mình coi như xong rồi.

Dù sao thì anh ta cũng là một người có địa vị mà, thế nhưng mặt mũi hôm nay coi như bị ném tới Đại Tây dương luôn rồi.

“Ngoan, con trai ngoan” – Châu Vũ cười ha ha, muốn võ đầu anh ta nhưng bản thân lại quá thấp, không với tới.

Cô ấy nhón chân lên, lúc bản thân còn đang lung lay sắp ngã thì Phó Thiết Ảnh đã bế bổng cô ấy lên.

Sau đó anh ta đi thẳng lên phòng ngủ chính trên tầng hai.

Cô ấy đột nhiên ý thức được điều gì đó.

Xong rồi, lần này chơi với lửa thật rồi.

“Anh tỉnh lại đi, lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài gặp bố mẹ em đó, cả bố mẹ anh nữa, em cũng phải đi gặp chị | Trúc Linh nữa.”

“Hôm nay muộn rồi, để mai đi”

“Nào không được đâu! Không phải anh đã nói là sẽ nghe lời em sao?

Không cho phép…”

“Riêng việc trên giường thì anh quyết định.”

Dứt lời, anh ta đạp cửa phòng ngủ chính ra, nhét cô vào giường lớn.

Châu Vũ muốn chạy trốn, nhưng sao có thể chống lại được sức mạnh của Phó Thiết Ảnh, vừa bò được hai bước đã bị anh ta nắm chân kéo về. – Sau đó là mây, rồi mưa…

Châu Vũ cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình.

Hôm sau, cô ấy rời giường với cái lưng đau. Tối hôm qua đại chiến, cả người đây mồ hôi cô ấy cũng không lết đi tắm nổi, nằm thế ngủ luôn.

Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ NhỏTác giả: Như ÝTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhĐêm nay… Là buổi tiệc đính hôn của cô và một người đàn ông khác! Cô nghe thấy tiếng mở cửa, nỗi sợ hãi nhanh chóng dâng lên, Hứa Trúc Linh run rẩy. nhắm chặt mắt lại, cô sợ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của cô. Nghe đồng cậu ba của nhà họ Cố xấu vô cùng, hơn nữa tính tình còn quái lạ, tiếng dữ đồn xa. Nghe phong thanh hình như có khuyết tật ở phương diện kia, cho nên bên người không có lấy một người phụ nữ. Vậy nên người trong thành phố này, cho dù có ham hố cơ ngơi của nhà họ Cố, cũng không dám gả con gái cho anh ta. Nhưng nhà họ Hứa lại dám. Nhà họ Hứa thiếu tiền, tập đoàn Hứa thị đứng trước bờ vực phá sản. Cha của cô vay nặng lãi, bây giờ bên kia đã tới tận cửa để đòi nợ, lại còn muốn mạng của cha cô. Cha Hứa Trúc Linh không còn cách nào khác, lại không nỡ hy sinh chị của cô, kết quả tất nhiên không cần nói cũng biết, cô bị đưa ra làm đá kê chân. Không biết cha của cô làm thế nào, thế mà lại có thể liên hệ được với đám người nhà họ Cố, vội vã muốn đưa cô cho… Chương 1957Châu Vũ cười hì hì đáp: “Không phải anh đã nói là tặng cả người cho em rồi sao? Chẳng lẽ một yêu cầu nhỏ.như vậy cũng không làm được sao? Lễ vật này chẳng có lòng chút nào cả, không cần cũng được.”“Không phải, Châu Vũ, yêu cầu này của em..”Phó Thiết Ảnh còn đang muốn nói gì đó, nhưng Châu Vũ đã không khách khí cắt ngang: “Em không biết. Không làm được là không làm được. Đây mới là yêu cầu thứ nhất của em thôi đấy, thế mà anh đã từ chối em rồi. Món quà này ai dám nhận nữa? Ai thích thì cầm đi đi, dù sao em cũng không cần.”Cô ấy xua tay, dáng vẻ như không dám nhận, khiến Phó Thiết Ảnh không Vui.Tại sao lại phải gọi bố chứ?Thế là ổn ư?“Vậy em trả lời anh xem tại sao lại phải gọi bố?”“Không phải em muốn gọi em là mẹ sao? Chào mẹ.”“Hic… Không phải, em muốn anh gọi vậy để sau này gọi bố em cho quen thôi mà”Anh cũng coi như đã gặp rất nhiều phụ nữ rồi, vẫn có chút lãng mạn trong người.Nhưng đây là lần đầu tiên có một cô gái bảo bạn trai gọi mình là bố, còn ra thể thống gì nữa?“Em không biết, em muốn anh gọi em là bố, em sẽ có cảm giác rất thành công, cảm thấy mình lợi hại lắm. Anh có nói không? Không nói thì em đi về.”Cô ấy quay người định rời đi, Phó Thiết Ảnh lập tức giữ lấy tay cô ấy: “Bố”Anh nghiến răng nhả ra một chữ nghe rất mơ hồ.“Gái gì? Anh phát âm không chuẩn lại còn nói nhỏ như thế nữa, em nghe không rõ.”“Bố” Phó Thiết Ảnh nhắm mắt lại, gắn giọng nói, cảm thấy đời này của mình coi như xong rồi.Dù sao thì anh ta cũng là một người có địa vị mà, thế nhưng mặt mũi hôm nay coi như bị ném tới Đại Tây dương luôn rồi.“Ngoan, con trai ngoan” – Châu Vũ cười ha ha, muốn võ đầu anh ta nhưng bản thân lại quá thấp, không với tới.Cô ấy nhón chân lên, lúc bản thân còn đang lung lay sắp ngã thì Phó Thiết Ảnh đã bế bổng cô ấy lên.Sau đó anh ta đi thẳng lên phòng ngủ chính trên tầng hai.Cô ấy đột nhiên ý thức được điều gì đó.Xong rồi, lần này chơi với lửa thật rồi.“Anh tỉnh lại đi, lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài gặp bố mẹ em đó, cả bố mẹ anh nữa, em cũng phải đi gặp chị | Trúc Linh nữa.”“Hôm nay muộn rồi, để mai đi”“Nào không được đâu! Không phải anh đã nói là sẽ nghe lời em sao?Không cho phép…”“Riêng việc trên giường thì anh quyết định.”Dứt lời, anh ta đạp cửa phòng ngủ chính ra, nhét cô vào giường lớn.Châu Vũ muốn chạy trốn, nhưng sao có thể chống lại được sức mạnh của Phó Thiết Ảnh, vừa bò được hai bước đã bị anh ta nắm chân kéo về. – Sau đó là mây, rồi mưa…Châu Vũ cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình.Hôm sau, cô ấy rời giường với cái lưng đau. Tối hôm qua đại chiến, cả người đây mồ hôi cô ấy cũng không lết đi tắm nổi, nằm thế ngủ luôn.

Chương 1957