Lúc này nó hơi bất ngờ 1 chút, nhưng mấy giây sau nó cũng bình tĩnh, vì nó biết chắc chắn sẽ có ngày ba mẹ nó ly hôn, ngày nào ba mẹ nó cũng cãi nhau. Nó thương mẹ nó lắm, có lúc mẹ nó còn bị ba nó đánh, nó cũng có ngăn cản ba, nhưng điều nó nhận được đó chính là những cái đánh như trời giáng của ba. Nó căm ghét ba nó lắm, thà ly hôn rồi hai mẹ con về nhà bà ngoại ở còn hạnh phúc hơn khi ngày nào cũng bị ba đánh. Nói là nhà bà ngoại cũng không phải, đó chỉ là 1 căn nhà nhỏ bà ngoại được người ta cho thuê, nhà nó nghèo lắm, lúc mẹ nó cưới ba nó thì gia đình khá giả, mấy năm sau thì tiền không cánh mà bay, mẹ thương ba nên đưa tiền cho ba nó đi mần ăn, nhưng đến tận bây giờ mẹ nó mới biết, bao nhiêu tiền mẹ nó đưa cho ba thì ông ấy đi nuôi tình nhân và con riêng của ông ta hết rồi."Dạ, mình đi thôi mẹ, lỡ trễ chuyến xe bây giờ " nó cố gượng một nụ cười nhạt rồi hối giục mẹ, xem ra nó không dám hỏi nhiều vì sợ mẹ nó buồn. Mẹ nó cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm trong lòng vì có đứa con gái vừa…
Chương 62: Chương 62
Tôi Tìm Em Lâu Lắm RồiTác giả: Như ÝTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhLúc này nó hơi bất ngờ 1 chút, nhưng mấy giây sau nó cũng bình tĩnh, vì nó biết chắc chắn sẽ có ngày ba mẹ nó ly hôn, ngày nào ba mẹ nó cũng cãi nhau. Nó thương mẹ nó lắm, có lúc mẹ nó còn bị ba nó đánh, nó cũng có ngăn cản ba, nhưng điều nó nhận được đó chính là những cái đánh như trời giáng của ba. Nó căm ghét ba nó lắm, thà ly hôn rồi hai mẹ con về nhà bà ngoại ở còn hạnh phúc hơn khi ngày nào cũng bị ba đánh. Nói là nhà bà ngoại cũng không phải, đó chỉ là 1 căn nhà nhỏ bà ngoại được người ta cho thuê, nhà nó nghèo lắm, lúc mẹ nó cưới ba nó thì gia đình khá giả, mấy năm sau thì tiền không cánh mà bay, mẹ thương ba nên đưa tiền cho ba nó đi mần ăn, nhưng đến tận bây giờ mẹ nó mới biết, bao nhiêu tiền mẹ nó đưa cho ba thì ông ấy đi nuôi tình nhân và con riêng của ông ta hết rồi."Dạ, mình đi thôi mẹ, lỡ trễ chuyến xe bây giờ " nó cố gượng một nụ cười nhạt rồi hối giục mẹ, xem ra nó không dám hỏi nhiều vì sợ mẹ nó buồn. Mẹ nó cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm trong lòng vì có đứa con gái vừa… " Cái gì? Xuân Nghi của mẹ đâu?? Con nói gì thế ? " dì Vương vừa vỗ lưng anh vừa lo lắng ngó xung quanh phòng.Anh không trả lời mà khóc nấc lên từng cơn, thấy một bức thư bị vò nát nằm lăn lóc dưới nền nhà, dì Vương nhặt lên.Đọc xong, dì Vương sốc lắm, dù thế bà vẫn bình tĩnh dỗ dành con trai mình." Con đừng khóc nữa, chắc Xuân Nghi đùa thôi, chiều lại quay về chứ gì ""..."Anh không trả lời, thấy thế bà cũng không làm phiền anh mà đi qua phòng Xuân Nghi.Nhưng khi nhìn vào trong phòng, bà biết Xuân Nghi chắc chắn không phải đùa.Chăn gối được sắp xếp gọn gàng 1 bên, quần áo trong tủ cũng không còn, chỉ còn những chiếc váy hàng hiệu bà mua cho vẫn chưa tháo tem.Bàn trang điểm cũng còn những mỹ phẩm đắt tiền mà Xuân Nghi chưa từng dùng qua.Ở bàn học cô là sổ tiết kiệm, chiếc điện thoại đắt tiền vẫn còn ở đó, trên màn hình hiển thị hơn 100 cuộc gọi từ Hàn Thất Bát.Còn có một bức thư được đặt dưới một hộp gì đó.Dì Vương mở hộp ra xem, là những vật trang sức bà mua.Mở bức thư ra đọc, nước mắt bà tuôn ra xối xả." Gửi dì Vương - người mẹ thứ hai của con.Cảm ơn dì trong thời gian quá đã yêu thương, chăm sóc con như con ruột của dì, dì chưa từng để ai bắt nạt con, chưa từng để ai làm tổn thương con, và cũng chưa từng để con thiệt thòi hay thua kém bất kì ai.Dì đối xử với con rất tốt và đã chiếu cố con trong thời gian qua rất nhiều.Nhưng mấy năm trời con chưa làm được gì cho dì hết, con thật vô dụng, đúng không dì? Con sẽ rất buồn vì sẽ không được cùng dì đi dạo phố, đi siêu thị hay đi uống trà chiều nữa, và từ đây con sẽ không bao giờ cảm nhận được bữa cơm gia đình là như thế nào nữa.Con yêu mẹ "Đọc đến câu cuối, bà bật khóc, ngồi xổm xuống nền nhà mà khóc lớn.Đứa con dâu mà bà cưng như trứng hứng như hoa lại ra đi biệt tăm biệt tích, có ai mà không đau lòng không chứ?________________________Cô dọn đồ đạc vào phòng xong, mệt mỏi nên ngủ thiếp đi dưới nền nhà.Không biết bao lâu, Thanh Thanh lay vai cô dậy, cô mới từ từ mở mắt." Sao không lên giường ngủ mà nằm đây? Đi siêu thị với chị nè, tối nay chị em mình nấu lẩu ăn "" Dạ, em rửa mặt xong rồi ra liền "Cô sửa soạn xong, cùng Thanh Thanh đi siêu thị mua đồ, nhưng vừa bước ra khỏi cổng nhà, Xuân Nghi cùng Thanh Thanh thấy vô số tờ rơi rải khắp đường phố, tiện tay cô nhặt lên xem thì cô đứng hình tại chỗ..Trong tờ rơi đó in nguyên bản mặt của cô như ảnh thờ vậy, ở dưới là dòng chữ :" LOA LOA LOA! Ai tìm được cô gái trong ảnh xin liên lạc số điện thoại xxxxxxxxxx, tiền hậu tạ sẽ là 10 tỷ "Cùng lúc này, trên trực thăng ở đó không xa vang lên một âm thanh vô cùng lớn và động trời:" MAI HOÀNG XUÂN NGHI! Nếu tiểu thư có mặt ở đây hãy theo chúng tôi về đi ạ, Hàn thiếu gia nổi điên rồi, trong ngày hôm nay chúng tôi không tìm được tiểu thư coi như chúng tôi chết chắc, loa loa loa tiểu thư Mai Hoàng Xuân Nghi nghe rõ trả lời, loa loa loa.." Qua tiếng loa rồ rè, cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi của họ.Cô hốt hoảng khi chiếc trực thăng kia bay gần về phía mình, vội vàng nắm tay Thanh Thanh bay vọt vào nhà.Cô chắc chắn ở thành phố A, B, C, D...X, Y, Z bọn họ đều làm như thế, bây giờ chắc cả thế giới đều biết mặt cô rồi, xem ra cô sống không yên ổn đây.." Chị đem em giao cho bọn họ nhé? Có ngay 10 tỷ chị sẽ thành đại gia luôn ! ".
" Cái gì? Xuân Nghi của mẹ đâu?? Con nói gì thế ? " dì Vương vừa vỗ lưng anh vừa lo lắng ngó xung quanh phòng.
Anh không trả lời mà khóc nấc lên từng cơn, thấy một bức thư bị vò nát nằm lăn lóc dưới nền nhà, dì Vương nhặt lên.
Đọc xong, dì Vương sốc lắm, dù thế bà vẫn bình tĩnh dỗ dành con trai mình.
" Con đừng khóc nữa, chắc Xuân Nghi đùa thôi, chiều lại quay về chứ gì "
"..."
Anh không trả lời, thấy thế bà cũng không làm phiền anh mà đi qua phòng Xuân Nghi.
Nhưng khi nhìn vào trong phòng, bà biết Xuân Nghi chắc chắn không phải đùa.
Chăn gối được sắp xếp gọn gàng 1 bên, quần áo trong tủ cũng không còn, chỉ còn những chiếc váy hàng hiệu bà mua cho vẫn chưa tháo tem.
Bàn trang điểm cũng còn những mỹ phẩm đắt tiền mà Xuân Nghi chưa từng dùng qua.
Ở bàn học cô là sổ tiết kiệm, chiếc điện thoại đắt tiền vẫn còn ở đó, trên màn hình hiển thị hơn 100 cuộc gọi từ Hàn Thất Bát.
Còn có một bức thư được đặt dưới một hộp gì đó.
Dì Vương mở hộp ra xem, là những vật trang sức bà mua.
Mở bức thư ra đọc, nước mắt bà tuôn ra xối xả.
" Gửi dì Vương - người mẹ thứ hai của con.
Cảm ơn dì trong thời gian quá đã yêu thương, chăm sóc con như con ruột của dì, dì chưa từng để ai bắt nạt con, chưa từng để ai làm tổn thương con, và cũng chưa từng để con thiệt thòi hay thua kém bất kì ai.
Dì đối xử với con rất tốt và đã chiếu cố con trong thời gian qua rất nhiều.
Nhưng mấy năm trời con chưa làm được gì cho dì hết, con thật vô dụng, đúng không dì? Con sẽ rất buồn vì sẽ không được cùng dì đi dạo phố, đi siêu thị hay đi uống trà chiều nữa, và từ đây con sẽ không bao giờ cảm nhận được bữa cơm gia đình là như thế nào nữa.
Con yêu mẹ "
Đọc đến câu cuối, bà bật khóc, ngồi xổm xuống nền nhà mà khóc lớn.
Đứa con dâu mà bà cưng như trứng hứng như hoa lại ra đi biệt tăm biệt tích, có ai mà không đau lòng không chứ?
________________________
Cô dọn đồ đạc vào phòng xong, mệt mỏi nên ngủ thiếp đi dưới nền nhà.
Không biết bao lâu, Thanh Thanh lay vai cô dậy, cô mới từ từ mở mắt.
" Sao không lên giường ngủ mà nằm đây? Đi siêu thị với chị nè, tối nay chị em mình nấu lẩu ăn "
" Dạ, em rửa mặt xong rồi ra liền "
Cô sửa soạn xong, cùng Thanh Thanh đi siêu thị mua đồ, nhưng vừa bước ra khỏi cổng nhà, Xuân Nghi cùng Thanh Thanh thấy vô số tờ rơi rải khắp đường phố, tiện tay cô nhặt lên xem thì cô đứng hình tại chỗ..
Trong tờ rơi đó in nguyên bản mặt của cô như ảnh thờ vậy, ở dưới là dòng chữ :
" LOA LOA LOA! Ai tìm được cô gái trong ảnh xin liên lạc số điện thoại xxxxxxxxxx, tiền hậu tạ sẽ là 10 tỷ "
Cùng lúc này, trên trực thăng ở đó không xa vang lên một âm thanh vô cùng lớn và động trời:
" MAI HOÀNG XUÂN NGHI! Nếu tiểu thư có mặt ở đây hãy theo chúng tôi về đi ạ, Hàn thiếu gia nổi điên rồi, trong ngày hôm nay chúng tôi không tìm được tiểu thư coi như chúng tôi chết chắc, loa loa loa tiểu thư Mai Hoàng Xuân Nghi nghe rõ trả lời, loa loa loa..
" Qua tiếng loa rồ rè, cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi của họ.
Cô hốt hoảng khi chiếc trực thăng kia bay gần về phía mình, vội vàng nắm tay Thanh Thanh bay vọt vào nhà.
Cô chắc chắn ở thành phố A, B, C, D...X, Y, Z bọn họ đều làm như thế, bây giờ chắc cả thế giới đều biết mặt cô rồi, xem ra cô sống không yên ổn đây..
" Chị đem em giao cho bọn họ nhé? Có ngay 10 tỷ chị sẽ thành đại gia luôn ! ".
Tôi Tìm Em Lâu Lắm RồiTác giả: Như ÝTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhLúc này nó hơi bất ngờ 1 chút, nhưng mấy giây sau nó cũng bình tĩnh, vì nó biết chắc chắn sẽ có ngày ba mẹ nó ly hôn, ngày nào ba mẹ nó cũng cãi nhau. Nó thương mẹ nó lắm, có lúc mẹ nó còn bị ba nó đánh, nó cũng có ngăn cản ba, nhưng điều nó nhận được đó chính là những cái đánh như trời giáng của ba. Nó căm ghét ba nó lắm, thà ly hôn rồi hai mẹ con về nhà bà ngoại ở còn hạnh phúc hơn khi ngày nào cũng bị ba đánh. Nói là nhà bà ngoại cũng không phải, đó chỉ là 1 căn nhà nhỏ bà ngoại được người ta cho thuê, nhà nó nghèo lắm, lúc mẹ nó cưới ba nó thì gia đình khá giả, mấy năm sau thì tiền không cánh mà bay, mẹ thương ba nên đưa tiền cho ba nó đi mần ăn, nhưng đến tận bây giờ mẹ nó mới biết, bao nhiêu tiền mẹ nó đưa cho ba thì ông ấy đi nuôi tình nhân và con riêng của ông ta hết rồi."Dạ, mình đi thôi mẹ, lỡ trễ chuyến xe bây giờ " nó cố gượng một nụ cười nhạt rồi hối giục mẹ, xem ra nó không dám hỏi nhiều vì sợ mẹ nó buồn. Mẹ nó cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm trong lòng vì có đứa con gái vừa… " Cái gì? Xuân Nghi của mẹ đâu?? Con nói gì thế ? " dì Vương vừa vỗ lưng anh vừa lo lắng ngó xung quanh phòng.Anh không trả lời mà khóc nấc lên từng cơn, thấy một bức thư bị vò nát nằm lăn lóc dưới nền nhà, dì Vương nhặt lên.Đọc xong, dì Vương sốc lắm, dù thế bà vẫn bình tĩnh dỗ dành con trai mình." Con đừng khóc nữa, chắc Xuân Nghi đùa thôi, chiều lại quay về chứ gì ""..."Anh không trả lời, thấy thế bà cũng không làm phiền anh mà đi qua phòng Xuân Nghi.Nhưng khi nhìn vào trong phòng, bà biết Xuân Nghi chắc chắn không phải đùa.Chăn gối được sắp xếp gọn gàng 1 bên, quần áo trong tủ cũng không còn, chỉ còn những chiếc váy hàng hiệu bà mua cho vẫn chưa tháo tem.Bàn trang điểm cũng còn những mỹ phẩm đắt tiền mà Xuân Nghi chưa từng dùng qua.Ở bàn học cô là sổ tiết kiệm, chiếc điện thoại đắt tiền vẫn còn ở đó, trên màn hình hiển thị hơn 100 cuộc gọi từ Hàn Thất Bát.Còn có một bức thư được đặt dưới một hộp gì đó.Dì Vương mở hộp ra xem, là những vật trang sức bà mua.Mở bức thư ra đọc, nước mắt bà tuôn ra xối xả." Gửi dì Vương - người mẹ thứ hai của con.Cảm ơn dì trong thời gian quá đã yêu thương, chăm sóc con như con ruột của dì, dì chưa từng để ai bắt nạt con, chưa từng để ai làm tổn thương con, và cũng chưa từng để con thiệt thòi hay thua kém bất kì ai.Dì đối xử với con rất tốt và đã chiếu cố con trong thời gian qua rất nhiều.Nhưng mấy năm trời con chưa làm được gì cho dì hết, con thật vô dụng, đúng không dì? Con sẽ rất buồn vì sẽ không được cùng dì đi dạo phố, đi siêu thị hay đi uống trà chiều nữa, và từ đây con sẽ không bao giờ cảm nhận được bữa cơm gia đình là như thế nào nữa.Con yêu mẹ "Đọc đến câu cuối, bà bật khóc, ngồi xổm xuống nền nhà mà khóc lớn.Đứa con dâu mà bà cưng như trứng hứng như hoa lại ra đi biệt tăm biệt tích, có ai mà không đau lòng không chứ?________________________Cô dọn đồ đạc vào phòng xong, mệt mỏi nên ngủ thiếp đi dưới nền nhà.Không biết bao lâu, Thanh Thanh lay vai cô dậy, cô mới từ từ mở mắt." Sao không lên giường ngủ mà nằm đây? Đi siêu thị với chị nè, tối nay chị em mình nấu lẩu ăn "" Dạ, em rửa mặt xong rồi ra liền "Cô sửa soạn xong, cùng Thanh Thanh đi siêu thị mua đồ, nhưng vừa bước ra khỏi cổng nhà, Xuân Nghi cùng Thanh Thanh thấy vô số tờ rơi rải khắp đường phố, tiện tay cô nhặt lên xem thì cô đứng hình tại chỗ..Trong tờ rơi đó in nguyên bản mặt của cô như ảnh thờ vậy, ở dưới là dòng chữ :" LOA LOA LOA! Ai tìm được cô gái trong ảnh xin liên lạc số điện thoại xxxxxxxxxx, tiền hậu tạ sẽ là 10 tỷ "Cùng lúc này, trên trực thăng ở đó không xa vang lên một âm thanh vô cùng lớn và động trời:" MAI HOÀNG XUÂN NGHI! Nếu tiểu thư có mặt ở đây hãy theo chúng tôi về đi ạ, Hàn thiếu gia nổi điên rồi, trong ngày hôm nay chúng tôi không tìm được tiểu thư coi như chúng tôi chết chắc, loa loa loa tiểu thư Mai Hoàng Xuân Nghi nghe rõ trả lời, loa loa loa.." Qua tiếng loa rồ rè, cô có thể cảm nhận được sự sợ hãi của họ.Cô hốt hoảng khi chiếc trực thăng kia bay gần về phía mình, vội vàng nắm tay Thanh Thanh bay vọt vào nhà.Cô chắc chắn ở thành phố A, B, C, D...X, Y, Z bọn họ đều làm như thế, bây giờ chắc cả thế giới đều biết mặt cô rồi, xem ra cô sống không yên ổn đây.." Chị đem em giao cho bọn họ nhé? Có ngay 10 tỷ chị sẽ thành đại gia luôn ! ".