Lúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu…
Chương 702
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Chương 702: Bà nội Cố nói đến đây, đáy lòng không khỏi có chút cảm thán, nếu Lam Lam còn ở đây, nào có chuyện cho cô bé trước mặt này! Đáng tiếc. …… Bà nội Cố nhẹ nhàng vỗ đầu gồi, tâm tình có chút khó chịu . Cam nhỏ này là rồng là phượng, cũng không phải là cháu ruột nhà bà. “Haizz!” Bà nội Cố thở dài, mọi người thấy bà lão đột nhiên không vui , ánh mắt đều nhìn vào bà Có Ức Lâm lại biết bà nghĩ gì liền hỏi “Bà nội, bà nhớ Tiểu Ức sao?” Bà nội Cố mê man nhìn thoáng qua anh, mờ mịt gật đầu, “Cũng không biết lúc ta còn sống, còn có thể nhìn thấy Tiểu Ức nhà chúng ta hay không.” Mọi người: “…… ” Lam Hân tiến lên từng bước, ngồi xổm xuống trước mặt bà nội, đôi tay trắng nõn và mảnh mai, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lắm tắm đồi mồi, trên cánh tay đó nỗi rõ gân xanh, nhưng bàn tay thì không, rất mềm mại. Nắm tay bà nội, đáy lòng Lam Hân chua xót, phải làm sao bây giờ? Nhìn thấy bà nội nhớ cô, cô cũng tháy đau lòng. “Bà nội, một ngày nào đó, bà sẽ gặp lại cô áy.”Lam Hân cười yếu ớt nói. Bà nội Cố tinh tế nhìn thấy cô gái trước mặt, khuôn mặt này, rất quen thuộc. Ngón tay Lam Hân chạm vào mu bàn tay bà, ngón tay áp út nhẹ nhàng chạm hai ba lần, như là vô thức mà lại như theo bản năng mà làm . “A….” Bà nội Cố kinh ngạc nhìn Lam Hân. Lam Hân hơi hơi sửng sốt, không biết sao bà nội sao kinh ngạc như vậy? Bà nội Cố nghiêm túc nhìn Lam Hân, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt nao nao, trong đầu hiện lên một hình ảnh ấm áp. “Bà nội, bà nội, mẹ cháu có phải lại chọc giận bà tức giận không? bà nội không cần tức giận, mẹ không phải cố ý , là do mẹ bận quá mới nói chuyện như vậy .” Cô gái nhỏ chạy tới, ngồi xổm bên cạnh, cầm lấy tay bà, ngón áp út sẽ nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay hai lần. Trước kia cứ nghĩ là cháu gái có ý , sau lại mới phát hiện, Tiểu Ức chỉ cần cầm tay bà, sẽ theo bản năng sẽ dùng ngón áp út xoa xoa lòng bàn tay bà. Tay bà được chăm chút kĩ, là bàn tay con gái nhà giàu điển hình, nhà ngoại cũng là nhà giàu có, lúc nhỏ được cưng nựng, cả đời mười ngón không dính nước, làn da ở mu bàn tay rất mềm mại, Tiểu Ức rất thích xoa xoa. Bà thích nhất là khi nhìn thấy Tiểu Ức tươi cười rực rỡ. Mỗi ngày nghe cháu gái gọi hai tiếng bà nội, liền cảm giác cả ngày cùng Lâm Mộng Nghi đấu võ mồm, cũng rất vui vẻ, Lâm Mộng Nghi khiến bà không thoải mái, nhưng cháu gái lại khiến bà vui vẻ, còn thân thiết hơn hai đứa cháu trai. “Tiểu Ức, cháu là Tiểu Ức, đúng không?”Bà nội Cố kích động nhìn Lam Hân. ” Mọi người: “…… ” Lam Hân không biết, chính mình làm sao lại lộ ra được thân phận. 106 n0 ” Cố Tích Hồng nhìn thấy đáy mắt ướt át của bà, đáy lòng rất chua xót, mẹ lại chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Lam Lam. Lâm Mộng Nghi cũng mang vẻ mặt áy náy, sao bà lại không nhận ra con gái mình ngay từ lần đầu tiên chứ? Bà nội Cố rơm rớm nước mắt nhìn Lam Hân, giọng nghẹn ngào, “Cháu biết không, Tiểu Ức trước đây, cũng thích ngồi xổm trước mặt ta, ngón áp út nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay ta, hơn nữa, khuôn mặt của cháu và Tiểu Ức giống nhau như vậy” “Bà nội.” Lam Hân vô cùng khiếp sợ nhìn bà lão tóc bạc trước mắt, bà thế nhưng có thể nhận ra mình. Mà động tác này, cô cũng không biết sao bản thân lại làm như vậy. Vừa thấy bà nhắc đến mình, nhìn bà đã già còn thương tâm, đáy lòng cô rất khổ sở, mới lơ đãng ngồi xổm xuống trước mặt bà. Vậy có nghĩ là trong tiềm thức, cô vẫn có những động tác, những thói quen hồi còn nhỏ? Lam Hân biết, người nhà không cho bà nội biết, cũng là vì không muốn bà lo lắng, dù sao, bà nội đã lớn tui. Lúc này, Lâm Mộng Nghi đã cho người làm tạm nghĩ, Cô Tích Hồng mới đem tắt cả mọi chuyện nói cho bà nội Có. Bà nội Cố nghe vậy thiếu chút nữa thì ngất xỉu.Ánh mắt nén giận liếc Lâm Mộng Nghị. Lâm Mộng Nghi đúng là hết nói nổi, năm đó, sau khi Lam Lam mắt tích, cô con dâu này không có chút suy nghĩ ích kỷ, đó là không có khả năng. Hạo Thành rất thích Lam Lam .Hơn nữa, việc làm ăn của nhà họ Cố sau này vẫn phải nhờ vào họ Lục.
Chương 702:
Bà nội Cố nói đến đây, đáy lòng không khỏi có chút cảm thán, nếu Lam Lam còn ở đây, nào có chuyện cho cô bé trước mặt này! Đáng tiếc. …… Bà nội Cố nhẹ nhàng vỗ đầu gồi, tâm tình có chút khó chịu .
Cam nhỏ này là rồng là phượng, cũng không phải là cháu ruột nhà bà.
“Haizz!”
Bà nội Cố thở dài, mọi người thấy bà lão đột nhiên không vui , ánh mắt đều nhìn vào bà Có Ức Lâm lại biết bà nghĩ gì liền hỏi “Bà nội, bà nhớ Tiểu Ức sao?”
Bà nội Cố mê man nhìn thoáng qua anh, mờ mịt gật đầu, “Cũng không biết lúc ta còn sống, còn có thể nhìn thấy Tiểu Ức nhà chúng ta hay không.”
Mọi người: “…… ” Lam Hân tiến lên từng bước, ngồi xổm xuống trước mặt bà nội, đôi tay trắng nõn và mảnh mai, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lắm tắm đồi mồi, trên cánh tay đó nỗi rõ gân xanh, nhưng bàn tay thì không, rất mềm mại.
Nắm tay bà nội, đáy lòng Lam Hân chua xót, phải làm sao bây giờ?
Nhìn thấy bà nội nhớ cô, cô cũng tháy đau lòng.
“Bà nội, một ngày nào đó, bà sẽ gặp lại cô áy.”Lam Hân cười yếu ớt nói.
Bà nội Cố tinh tế nhìn thấy cô gái trước mặt, khuôn mặt này, rất quen thuộc.
Ngón tay Lam Hân chạm vào mu bàn tay bà, ngón tay áp út nhẹ nhàng chạm hai ba lần, như là vô thức mà lại như theo bản năng mà làm .
“A….” Bà nội Cố kinh ngạc nhìn Lam Hân.
Lam Hân hơi hơi sửng sốt, không biết sao bà nội sao kinh ngạc như vậy?
Bà nội Cố nghiêm túc nhìn Lam Hân, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt nao nao, trong đầu hiện lên một hình ảnh ấm áp.
“Bà nội, bà nội, mẹ cháu có phải lại chọc giận bà tức giận không? bà nội không cần tức giận, mẹ không phải cố ý , là do mẹ bận quá mới nói chuyện như vậy .”
Cô gái nhỏ chạy tới, ngồi xổm bên cạnh, cầm lấy tay bà, ngón áp út sẽ nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay hai lần.
Trước kia cứ nghĩ là cháu gái có ý , sau lại mới phát hiện, Tiểu Ức chỉ cần cầm tay bà, sẽ theo bản năng sẽ dùng ngón áp út xoa xoa lòng bàn tay bà.
Tay bà được chăm chút kĩ, là bàn tay con gái nhà giàu điển hình, nhà ngoại cũng là nhà giàu có, lúc nhỏ được cưng nựng, cả đời mười ngón không dính nước, làn da ở mu bàn tay rất mềm mại, Tiểu Ức rất thích xoa xoa.
Bà thích nhất là khi nhìn thấy Tiểu Ức tươi cười rực rỡ.
Mỗi ngày nghe cháu gái gọi hai tiếng bà nội, liền cảm giác cả ngày cùng Lâm Mộng Nghi đấu võ mồm, cũng rất vui vẻ, Lâm Mộng Nghi khiến bà không thoải mái, nhưng cháu gái lại khiến bà vui vẻ, còn thân thiết hơn hai đứa cháu trai.
“Tiểu Ức, cháu là Tiểu Ức, đúng không?”Bà nội Cố kích động nhìn Lam Hân.
” Mọi người: “…… ” Lam Hân không biết, chính mình làm sao lại lộ ra được thân phận.
106 n0 ” Cố Tích Hồng nhìn thấy đáy mắt ướt át của bà, đáy lòng rất chua xót, mẹ lại chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Lam Lam.
Lâm Mộng Nghi cũng mang vẻ mặt áy náy, sao bà lại không nhận ra con gái mình ngay từ lần đầu tiên chứ?
Bà nội Cố rơm rớm nước mắt nhìn Lam Hân, giọng nghẹn ngào, “Cháu biết không, Tiểu Ức trước đây, cũng thích ngồi xổm trước mặt ta, ngón áp út nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay ta, hơn nữa, khuôn mặt của cháu và Tiểu Ức giống nhau như vậy”
“Bà nội.”
Lam Hân vô cùng khiếp sợ nhìn bà lão tóc bạc trước mắt, bà thế nhưng có thể nhận ra mình.
Mà động tác này, cô cũng không biết sao bản thân lại làm như vậy.
Vừa thấy bà nhắc đến mình, nhìn bà đã già còn thương tâm, đáy lòng cô rất khổ sở, mới lơ đãng ngồi xổm xuống trước mặt bà.
Vậy có nghĩ là trong tiềm thức, cô vẫn có những động tác, những thói quen hồi còn nhỏ?
Lam Hân biết, người nhà không cho bà nội biết, cũng là vì không muốn bà lo lắng, dù sao, bà nội đã lớn tui.
Lúc này, Lâm Mộng Nghi đã cho người làm tạm nghĩ, Cô Tích Hồng mới đem tắt cả mọi chuyện nói cho bà nội Có.
Bà nội Cố nghe vậy thiếu chút nữa thì ngất xỉu.Ánh mắt nén giận liếc Lâm Mộng Nghị.
Lâm Mộng Nghi đúng là hết nói nổi, năm đó, sau khi Lam Lam mắt tích, cô con dâu này không có chút suy nghĩ ích kỷ, đó là không có khả năng.
Hạo Thành rất thích Lam Lam .Hơn nữa, việc làm ăn của nhà họ Cố sau này vẫn phải nhờ vào họ Lục.
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Chương 702: Bà nội Cố nói đến đây, đáy lòng không khỏi có chút cảm thán, nếu Lam Lam còn ở đây, nào có chuyện cho cô bé trước mặt này! Đáng tiếc. …… Bà nội Cố nhẹ nhàng vỗ đầu gồi, tâm tình có chút khó chịu . Cam nhỏ này là rồng là phượng, cũng không phải là cháu ruột nhà bà. “Haizz!” Bà nội Cố thở dài, mọi người thấy bà lão đột nhiên không vui , ánh mắt đều nhìn vào bà Có Ức Lâm lại biết bà nghĩ gì liền hỏi “Bà nội, bà nhớ Tiểu Ức sao?” Bà nội Cố mê man nhìn thoáng qua anh, mờ mịt gật đầu, “Cũng không biết lúc ta còn sống, còn có thể nhìn thấy Tiểu Ức nhà chúng ta hay không.” Mọi người: “…… ” Lam Hân tiến lên từng bước, ngồi xổm xuống trước mặt bà nội, đôi tay trắng nõn và mảnh mai, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lắm tắm đồi mồi, trên cánh tay đó nỗi rõ gân xanh, nhưng bàn tay thì không, rất mềm mại. Nắm tay bà nội, đáy lòng Lam Hân chua xót, phải làm sao bây giờ? Nhìn thấy bà nội nhớ cô, cô cũng tháy đau lòng. “Bà nội, một ngày nào đó, bà sẽ gặp lại cô áy.”Lam Hân cười yếu ớt nói. Bà nội Cố tinh tế nhìn thấy cô gái trước mặt, khuôn mặt này, rất quen thuộc. Ngón tay Lam Hân chạm vào mu bàn tay bà, ngón tay áp út nhẹ nhàng chạm hai ba lần, như là vô thức mà lại như theo bản năng mà làm . “A….” Bà nội Cố kinh ngạc nhìn Lam Hân. Lam Hân hơi hơi sửng sốt, không biết sao bà nội sao kinh ngạc như vậy? Bà nội Cố nghiêm túc nhìn Lam Hân, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt nao nao, trong đầu hiện lên một hình ảnh ấm áp. “Bà nội, bà nội, mẹ cháu có phải lại chọc giận bà tức giận không? bà nội không cần tức giận, mẹ không phải cố ý , là do mẹ bận quá mới nói chuyện như vậy .” Cô gái nhỏ chạy tới, ngồi xổm bên cạnh, cầm lấy tay bà, ngón áp út sẽ nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay hai lần. Trước kia cứ nghĩ là cháu gái có ý , sau lại mới phát hiện, Tiểu Ức chỉ cần cầm tay bà, sẽ theo bản năng sẽ dùng ngón áp út xoa xoa lòng bàn tay bà. Tay bà được chăm chút kĩ, là bàn tay con gái nhà giàu điển hình, nhà ngoại cũng là nhà giàu có, lúc nhỏ được cưng nựng, cả đời mười ngón không dính nước, làn da ở mu bàn tay rất mềm mại, Tiểu Ức rất thích xoa xoa. Bà thích nhất là khi nhìn thấy Tiểu Ức tươi cười rực rỡ. Mỗi ngày nghe cháu gái gọi hai tiếng bà nội, liền cảm giác cả ngày cùng Lâm Mộng Nghi đấu võ mồm, cũng rất vui vẻ, Lâm Mộng Nghi khiến bà không thoải mái, nhưng cháu gái lại khiến bà vui vẻ, còn thân thiết hơn hai đứa cháu trai. “Tiểu Ức, cháu là Tiểu Ức, đúng không?”Bà nội Cố kích động nhìn Lam Hân. ” Mọi người: “…… ” Lam Hân không biết, chính mình làm sao lại lộ ra được thân phận. 106 n0 ” Cố Tích Hồng nhìn thấy đáy mắt ướt át của bà, đáy lòng rất chua xót, mẹ lại chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Lam Lam. Lâm Mộng Nghi cũng mang vẻ mặt áy náy, sao bà lại không nhận ra con gái mình ngay từ lần đầu tiên chứ? Bà nội Cố rơm rớm nước mắt nhìn Lam Hân, giọng nghẹn ngào, “Cháu biết không, Tiểu Ức trước đây, cũng thích ngồi xổm trước mặt ta, ngón áp út nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay ta, hơn nữa, khuôn mặt của cháu và Tiểu Ức giống nhau như vậy” “Bà nội.” Lam Hân vô cùng khiếp sợ nhìn bà lão tóc bạc trước mắt, bà thế nhưng có thể nhận ra mình. Mà động tác này, cô cũng không biết sao bản thân lại làm như vậy. Vừa thấy bà nhắc đến mình, nhìn bà đã già còn thương tâm, đáy lòng cô rất khổ sở, mới lơ đãng ngồi xổm xuống trước mặt bà. Vậy có nghĩ là trong tiềm thức, cô vẫn có những động tác, những thói quen hồi còn nhỏ? Lam Hân biết, người nhà không cho bà nội biết, cũng là vì không muốn bà lo lắng, dù sao, bà nội đã lớn tui. Lúc này, Lâm Mộng Nghi đã cho người làm tạm nghĩ, Cô Tích Hồng mới đem tắt cả mọi chuyện nói cho bà nội Có. Bà nội Cố nghe vậy thiếu chút nữa thì ngất xỉu.Ánh mắt nén giận liếc Lâm Mộng Nghị. Lâm Mộng Nghi đúng là hết nói nổi, năm đó, sau khi Lam Lam mắt tích, cô con dâu này không có chút suy nghĩ ích kỷ, đó là không có khả năng. Hạo Thành rất thích Lam Lam .Hơn nữa, việc làm ăn của nhà họ Cố sau này vẫn phải nhờ vào họ Lục.