Ban đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt…
Chương 971: 968
Con Dâu Trời PhúTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBan đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt… “Tôi có thể đăng ký!” Đàm Hi lấy chứng minh nhân dân và thẻ sinh viên ra.“Tôi nói rồi, không được, cho cô một phút phải rời khỏi đây!” Đàm Hi nghiến răng, giọng điệu không còn kiên nhẫn như lúc trước nữa, cô nổi cáu lên: “Dựa vào gì không cho vào? Bây giờ tôi có việc rất quan trọng muốn báo cáo với Thủ trưởng!”Hai binh sĩ không tranh cãi với cô nữa, đứng trước mặt Đàm Hi, làm thành bước tường thịt ngăn cản cố.Đàm Hi tức giận, hai mắt đỏ bừng: “Các anh không đi diệt trừ quân địch mà lại đi bắt nạt một người phụ nữ như tôi, mặt mũi đâu?Đúng là bôi đen lên bốn chữ quân đội nhân dân! Có thể do cầu khích tướng này phát huy tác dụng, cũng có thể dáng vẻ hai mắt đỏ ửng của cô trong quá tội nghiệp, một binh sĩ nhẹ giọng… “Cô gái à, chúng tôi cũng làm việc theo mệnh lệnh của cấp trêи thôi, cô đừng làm khó chúng tôi…”“Ồ, mệnh lệnh của cấp trêи là không cho tôi vào? Đạo lý gì đây?”“Không phải cố, là tất cả…”“Đủ rồi…”Nhận thấy đồng đội của mình nói quá nhiều, binh sĩ còn lại ngắt lời, nhìn chằm chằm vào Đàm Hi bằng ánh mắt sắc bén: “Cơ hội cuối cùng, tóm lại cố có đi hay không?”Đàm Hi biến sắc, cắn răng xoay người rời đi. Mãi đến khi đuôi xe biến mất khỏi tầm nhìn, hai người mới trở về vị trí của mình, tiếp tục đứng gác.A: “Sau này nếu còn có người đến, không cho vào là không cho vào, không cần phải giải thích nhiều như thế.”B: “Nếu vẫn dây dưa giống như cô gái lúc nãy thì sao?”A: “Luận công làm việc. Nếu tình hình nghiêm trọng, trực tiếp bắt giam.”B: “Đã rõ!”Trêи đường trở về, Đàm Hi hạ của xe xuống, gió lạnh thổi vào, khiến cảm xúc bực bội dần trở nên bình tĩnh, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo hơn.Nhớ lại tình cảnh lúc này, tiến hành phân tích… Đầu tiên, thái độ của binh sĩ rất cứng rắn, không có chỗ để thương lượng thêm, cho thấy đó là lệnh của cấp trêи.Thứ hai, thật ra không khó đoán được lời chưa được nói hết của binh sĩ kia… “Không phải cô, là tất cả…” mọi người đều không thể tiến vào.Nếu ngay cả “vào” cũng không được, thì rất có khả năng cũng hạn chế luôn việc “ra“.Nói cách khác, với tình hình hiện tại của cô và Lục Chinh, đã không phải là “có muốn gặp nhau hay không” mà là “có thể gặp được nhau hay không“.Tư duy ngày càng rõ ràng, nhưng thắc mắc trong lòng lại chưa hề chấm dứt. Tại sao lại sắp xếp như thế? Đàm Hi có cảm giác, phía quân đội rất có thể đang đánh một ván cờ, và cô và Lục Chinh đã vô tình bị ép thành “người trong cuộc“.Đột nhiên, di động đổ chuông, kéo suy nghĩ đang bay xa của cô trở về. Là một số điện thoại lạ. Đàm Hi không bắt máy, nhưng chưa đến 5 giây di động lại đổ chuông.“Alo.” Thăm dò, phòng bị.“…” Đầu dây bên kia không người đáp.Đàm Hi cau mày: “Anh là ai? Nếu không lên tiếng thì tôi cúp máy đây.”Vào lúc cô chuẩn bị nhấn nút kết thúc cuộc gọi thì đầu dây bên kia cũng lên tiếng… “Đàm Hi, tôi biết tất cả những gì cô đã làm.”Giọng của hắn trầm thấp, từ tính, ngữ điệu rất thản nhiên, giống như đang nói “thời tiết hôm nay thật đẹp, thích hợp ra ngoài chơi.”Nhưng đối với Đàm Hi mà nói, thì nó chẳng khác gì với tiếng sét đánh ngang tai. “… Dịch – Phong – Tước.” Câu cô dùng là câu trần thuật, nhấn nhá từng chữ một.
“Tôi có thể đăng ký!” Đàm Hi lấy chứng minh nhân dân và thẻ sinh viên ra.
“Tôi nói rồi, không được, cho cô một phút phải rời khỏi đây!” Đàm Hi nghiến răng, giọng điệu không còn kiên nhẫn như lúc trước nữa, cô nổi cáu lên: “Dựa vào gì không cho vào? Bây giờ tôi có việc rất quan trọng muốn báo cáo với Thủ trưởng!”
Hai binh sĩ không tranh cãi với cô nữa, đứng trước mặt Đàm Hi, làm thành bước tường thịt ngăn cản cố.
Đàm Hi tức giận, hai mắt đỏ bừng: “Các anh không đi diệt trừ quân địch mà lại đi bắt nạt một người phụ nữ như tôi, mặt mũi đâu?
Đúng là bôi đen lên bốn chữ quân đội nhân dân! Có thể do cầu khích tướng này phát huy tác dụng, cũng có thể dáng vẻ hai mắt đỏ ửng của cô trong quá tội nghiệp, một binh sĩ nhẹ giọng… “Cô gái à, chúng tôi cũng làm việc theo mệnh lệnh của cấp trêи thôi, cô đừng làm khó chúng tôi…”
“Ồ, mệnh lệnh của cấp trêи là không cho tôi vào? Đạo lý gì đây?”
“Không phải cố, là tất cả…”
“Đủ rồi…”
Nhận thấy đồng đội của mình nói quá nhiều, binh sĩ còn lại ngắt lời, nhìn chằm chằm vào Đàm Hi bằng ánh mắt sắc bén: “Cơ hội cuối cùng, tóm lại cố có đi hay không?”
Đàm Hi biến sắc, cắn răng xoay người rời đi. Mãi đến khi đuôi xe biến mất khỏi tầm nhìn, hai người mới trở về vị trí của mình, tiếp tục đứng gác.
A: “Sau này nếu còn có người đến, không cho vào là không cho vào, không cần phải giải thích nhiều như thế.”
B: “Nếu vẫn dây dưa giống như cô gái lúc nãy thì sao?”
A: “Luận công làm việc. Nếu tình hình nghiêm trọng, trực tiếp bắt giam.”
B: “Đã rõ!”
Trêи đường trở về, Đàm Hi hạ của xe xuống, gió lạnh thổi vào, khiến cảm xúc bực bội dần trở nên bình tĩnh, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo hơn.
Nhớ lại tình cảnh lúc này, tiến hành phân tích… Đầu tiên, thái độ của binh sĩ rất cứng rắn, không có chỗ để thương lượng thêm, cho thấy đó là lệnh của cấp trêи.
Thứ hai, thật ra không khó đoán được lời chưa được nói hết của binh sĩ kia… “Không phải cô, là tất cả…” mọi người đều không thể tiến vào.
Nếu ngay cả “vào” cũng không được, thì rất có khả năng cũng hạn chế luôn việc “ra“.
Nói cách khác, với tình hình hiện tại của cô và Lục Chinh, đã không phải là “có muốn gặp nhau hay không” mà là “có thể gặp được nhau hay không“.
Tư duy ngày càng rõ ràng, nhưng thắc mắc trong lòng lại chưa hề chấm dứt. T
ại sao lại sắp xếp như thế? Đàm Hi có cảm giác, phía quân đội rất có thể đang đánh một ván cờ, và cô và Lục Chinh đã vô tình bị ép thành “người trong cuộc“.
Đột nhiên, di động đổ chuông, kéo suy nghĩ đang bay xa của cô trở về. Là một số điện thoại lạ. Đàm Hi không bắt máy, nhưng chưa đến 5 giây di động lại đổ chuông.
“Alo.” Thăm dò, phòng bị.
“…” Đầu dây bên kia không người đáp.
Đàm Hi cau mày: “Anh là ai? Nếu không lên tiếng thì tôi cúp máy đây.”
Vào lúc cô chuẩn bị nhấn nút kết thúc cuộc gọi thì đầu dây bên kia cũng lên tiếng… “Đàm Hi, tôi biết tất cả những gì cô đã làm.”
Giọng của hắn trầm thấp, từ tính, ngữ điệu rất thản nhiên, giống như đang nói “thời tiết hôm nay thật đẹp, thích hợp ra ngoài chơi.”
Nhưng đối với Đàm Hi mà nói, thì nó chẳng khác gì với tiếng sét đánh ngang tai. “… Dịch – Phong – Tước.” Câu cô dùng là câu trần thuật, nhấn nhá từng chữ một.
Con Dâu Trời PhúTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBan đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt… “Tôi có thể đăng ký!” Đàm Hi lấy chứng minh nhân dân và thẻ sinh viên ra.“Tôi nói rồi, không được, cho cô một phút phải rời khỏi đây!” Đàm Hi nghiến răng, giọng điệu không còn kiên nhẫn như lúc trước nữa, cô nổi cáu lên: “Dựa vào gì không cho vào? Bây giờ tôi có việc rất quan trọng muốn báo cáo với Thủ trưởng!”Hai binh sĩ không tranh cãi với cô nữa, đứng trước mặt Đàm Hi, làm thành bước tường thịt ngăn cản cố.Đàm Hi tức giận, hai mắt đỏ bừng: “Các anh không đi diệt trừ quân địch mà lại đi bắt nạt một người phụ nữ như tôi, mặt mũi đâu?Đúng là bôi đen lên bốn chữ quân đội nhân dân! Có thể do cầu khích tướng này phát huy tác dụng, cũng có thể dáng vẻ hai mắt đỏ ửng của cô trong quá tội nghiệp, một binh sĩ nhẹ giọng… “Cô gái à, chúng tôi cũng làm việc theo mệnh lệnh của cấp trêи thôi, cô đừng làm khó chúng tôi…”“Ồ, mệnh lệnh của cấp trêи là không cho tôi vào? Đạo lý gì đây?”“Không phải cố, là tất cả…”“Đủ rồi…”Nhận thấy đồng đội của mình nói quá nhiều, binh sĩ còn lại ngắt lời, nhìn chằm chằm vào Đàm Hi bằng ánh mắt sắc bén: “Cơ hội cuối cùng, tóm lại cố có đi hay không?”Đàm Hi biến sắc, cắn răng xoay người rời đi. Mãi đến khi đuôi xe biến mất khỏi tầm nhìn, hai người mới trở về vị trí của mình, tiếp tục đứng gác.A: “Sau này nếu còn có người đến, không cho vào là không cho vào, không cần phải giải thích nhiều như thế.”B: “Nếu vẫn dây dưa giống như cô gái lúc nãy thì sao?”A: “Luận công làm việc. Nếu tình hình nghiêm trọng, trực tiếp bắt giam.”B: “Đã rõ!”Trêи đường trở về, Đàm Hi hạ của xe xuống, gió lạnh thổi vào, khiến cảm xúc bực bội dần trở nên bình tĩnh, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo hơn.Nhớ lại tình cảnh lúc này, tiến hành phân tích… Đầu tiên, thái độ của binh sĩ rất cứng rắn, không có chỗ để thương lượng thêm, cho thấy đó là lệnh của cấp trêи.Thứ hai, thật ra không khó đoán được lời chưa được nói hết của binh sĩ kia… “Không phải cô, là tất cả…” mọi người đều không thể tiến vào.Nếu ngay cả “vào” cũng không được, thì rất có khả năng cũng hạn chế luôn việc “ra“.Nói cách khác, với tình hình hiện tại của cô và Lục Chinh, đã không phải là “có muốn gặp nhau hay không” mà là “có thể gặp được nhau hay không“.Tư duy ngày càng rõ ràng, nhưng thắc mắc trong lòng lại chưa hề chấm dứt. Tại sao lại sắp xếp như thế? Đàm Hi có cảm giác, phía quân đội rất có thể đang đánh một ván cờ, và cô và Lục Chinh đã vô tình bị ép thành “người trong cuộc“.Đột nhiên, di động đổ chuông, kéo suy nghĩ đang bay xa của cô trở về. Là một số điện thoại lạ. Đàm Hi không bắt máy, nhưng chưa đến 5 giây di động lại đổ chuông.“Alo.” Thăm dò, phòng bị.“…” Đầu dây bên kia không người đáp.Đàm Hi cau mày: “Anh là ai? Nếu không lên tiếng thì tôi cúp máy đây.”Vào lúc cô chuẩn bị nhấn nút kết thúc cuộc gọi thì đầu dây bên kia cũng lên tiếng… “Đàm Hi, tôi biết tất cả những gì cô đã làm.”Giọng của hắn trầm thấp, từ tính, ngữ điệu rất thản nhiên, giống như đang nói “thời tiết hôm nay thật đẹp, thích hợp ra ngoài chơi.”Nhưng đối với Đàm Hi mà nói, thì nó chẳng khác gì với tiếng sét đánh ngang tai. “… Dịch – Phong – Tước.” Câu cô dùng là câu trần thuật, nhấn nhá từng chữ một.