Ban đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt…
Chương 1038: 1035
Con Dâu Trời PhúTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBan đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt… Năm năm trước, khi Đàm Hi rời đi, cả An An và Hàn Sóc cũng đồng thời thôi học.An An không ai biết đi đâu, hiện tại đang ở nơi nào. Còn Hàn Sóc thì chật vật chạy trốn về Hồng Kông, rời xa giới giải trí. Chỉ có Nhiễm Dao là hoàn thành chương trình học chính quy bốn năm, còn được cử đi học nghiên cứu sinh nữa, giờ đang là một nhà thiết kế khá có danh tiếng trong làng thời trang.Bốn người trong một phòng ký túc xá, giờ lại đường ai nấy đi.Dường như chỉ giao thoa trong chớp mắt rồi ai nấy bước lên quỹ đạo của mình, bị vận mệnh xô đẩy, không ngừng tiến về phía trước.“Tớ mời cậu ăn cơm, nhớ mang theo hai cục cưng đáng yêu theo đấy!” Nửa cầu sau mới là điểm quan trọng, Nhiễm Dao không ngừng nhắc đi nhắc lại, “Lần nào cũng chỉ có thể nhìn thấy qua video, còn chưa được sờ vào người thực đâu! Lần này nhất định phải xoa nắn cho thỏa mãn mới được!” He he!“Tớ không tới được, công ty có việc.”“Ôi thế à.” Không nén được thất vọng, “Đừng làm mình mệt mỏi quá đấy, cậu mới về nước được một ngày, cần phải thả lỏng, thư giãn, nghỉ ngơi chứ…”Trong mắt Đàm Hi hiện lên ý cười, “Tớ không đi được, nhưng khả năng phải nhờ cậu trong hai đứa nhỏ.”“Hả? Là sao?” Nhiễm Dao nín thở, chờ mong may mắn buông xuống.“À… ý tớ là làm phiền cậu trông con giúp tớ một ngày, được không? Thời gian quá gấp, còn chưa kịp thuê giúp việc…”“Thuế giúp việc cái gì? Tớ đây chứ đâu! Chính là loại không cần tiền, he he… chỉ cần trẻ con!”Đàm Hi hoàn toàn cạn lời, “Cậu thích thì tự mình sinh đi!”“… Sao một người có thể sinh em bé được chứ hả?”“Chẳng phải còn có lão cán bộ…” Mới nói được một nửa liền im bặt.Đầu bên kia yên lặng một hồi mới lại cười hi hi ha ha nói, “Cứ chốt như thế đi, tớ trông con giúp cậu! Giờ tớ lập tức qua ngay, gửi địa chỉ qua điện thoại cho tớ nhé, bye…”Trong lòng mỗi người đều có một vết sẹo không thể nói, khắc sâu hình bóng một người, tế một đoạn tình.Nhiễm Dao cũng thế, mà Đàm Hi cũng vậy. Cũng bao gồm Hàn Sóc cả người chồng chất vết thương và An An với một bụng đầy tâm sự…Đàm Hi vừa mới ngẩn ngơ trong giây lát thì “tin nhắn đoạt mệnh liên hoàn” của Nhiễm Dao đã tới…Tiểu Công Trúa: Địa chỉ: Địa chỉ! Địa chỉ:XX: [Chia sẻ vị tríTiểu Công Trúa: Chờ ở yên đấy!Tiểu Công Trúa: Hai tiểu bảo bối, dì tới đây. [cười xấu xaĐàm Hi chưa từng thấy Nhiễm Dao điên rồ như thế này bao giờ, hoàn toàn khác xa cô nàng thục nữ luôn yêu thích màu hồng trước kia.Còn chưa tới nửa tiếng, chuông cửa đã vang lên, còn kèm theo một trang tiếng gõ cửa, rõ ràng là người ở bên ngoài rất gấp gáp.“Hai cục cưng đáng yêu… dì tới rồi…” Cửa vừa mới mở ra trong nháy mắt, Đàm Hi nghi ngờ không biết có phải mình đang mở cửa cho một “gã si tình” hay không nữa.Áo xanh lam kết hợp với quần lụa ống rộng bằng tơ lụa, tóc dài buộc thành hình nụ hoa, dùng một cái khăn lụa màu hồng nhạt cố định ở sau đầu, vài sợi tóc mai lộn xộn rủ xuống, nhìn vừa thời thượng nhưng vẫn không mất đi vẻ tinh nghịch.Dù sao cũng đã ra ngoài xã hội rồi, cũng nên thu bớt sở thích với màu hồng. Thời gian làm người ta trở nên thành thục, cũng tước đoạt đi những sở thích lớn nhất của con người.Hai đứa trẻ nghe thấy tiếng thì lập tức chạy ra, chẳng buồn quan tâm xem mình đã mặc quần áo tử tế hay chưa.A Lưu còn đỡ, ít nhất là vẫn chỉnh tế từ đầu tới chân. Chắc chắn tên nhóc còn này đã sửa sang lại bản thân trước khi ra ngoài rồi.Cô bé con thì không có nhiều “tâm cơ” như thế, quần yếm treo lỏng lẻo trêи người, tóc tai lộn xộn, chỉ có đôi mắt hạnh là vẫn vô cùng sáng ngời. Dáng vẻ chưa tỉnh ngủ này của cô bé cực kỳ đáng yêu.Nhiễm Dao không nhịn được lập tức xông lên, ôm cổ bẻ con vào trong ngực.Vốn dĩ cố định ôm cả A Lưu nữa cơ, không ngờ cậu nhóc này có phản ứng cực nhanh, uốn éo ʍôиɠ một cái đã né tránh được.Bởi vậy, chỉ có cô bé con rơi vào “bàn tay ác quỷ” mà thôi.Nhìn động tác của Nhiễm Dao thì nghĩ là thô bạo, nhưng thực ra khi rơi xuống người Ngộ Hạ lại nhẹ đến không thể nhẹ hơn, giống như cô bé là một con búp bê sứ dễ vỡ, phải thật cẩn thận, nâng niu như vật báu.“Bé ngoan, có nhớ ra dì là ai không?”“…” Cô bé con vẫn còn ngây ngốc.“Nhưng mà đi lại nhớ rõ cháu đấy!”
Năm năm trước, khi Đàm Hi rời đi, cả An An và Hàn Sóc cũng đồng thời thôi học.
An An không ai biết đi đâu, hiện tại đang ở nơi nào. Còn Hàn Sóc thì chật vật chạy trốn về Hồng Kông, rời xa giới giải trí. Chỉ có Nhiễm Dao là hoàn thành chương trình học chính quy bốn năm, còn được cử đi học nghiên cứu sinh nữa, giờ đang là một nhà thiết kế khá có danh tiếng trong làng thời trang.
Bốn người trong một phòng ký túc xá, giờ lại đường ai nấy đi.
Dường như chỉ giao thoa trong chớp mắt rồi ai nấy bước lên quỹ đạo của mình, bị vận mệnh xô đẩy, không ngừng tiến về phía trước.
“Tớ mời cậu ăn cơm, nhớ mang theo hai cục cưng đáng yêu theo đấy!” Nửa cầu sau mới là điểm quan trọng, Nhiễm Dao không ngừng nhắc đi nhắc lại, “Lần nào cũng chỉ có thể nhìn thấy qua video, còn chưa được sờ vào người thực đâu! Lần này nhất định phải xoa nắn cho thỏa mãn mới được!” He he!
“Tớ không tới được, công ty có việc.”
“Ôi thế à.” Không nén được thất vọng, “Đừng làm mình mệt mỏi quá đấy, cậu mới về nước được một ngày, cần phải thả lỏng, thư giãn, nghỉ ngơi chứ…”
Trong mắt Đàm Hi hiện lên ý cười, “Tớ không đi được, nhưng khả năng phải nhờ cậu trong hai đứa nhỏ.”
“Hả? Là sao?” Nhiễm Dao nín thở, chờ mong may mắn buông xuống.
“À… ý tớ là làm phiền cậu trông con giúp tớ một ngày, được không? Thời gian quá gấp, còn chưa kịp thuê giúp việc…”
“Thuế giúp việc cái gì? Tớ đây chứ đâu! Chính là loại không cần tiền, he he… chỉ cần trẻ con!”
Đàm Hi hoàn toàn cạn lời, “Cậu thích thì tự mình sinh đi!”
“… Sao một người có thể sinh em bé được chứ hả?”
“Chẳng phải còn có lão cán bộ…” Mới nói được một nửa liền im bặt.
Đầu bên kia yên lặng một hồi mới lại cười hi hi ha ha nói, “Cứ chốt như thế đi, tớ trông con giúp cậu! Giờ tớ lập tức qua ngay, gửi địa chỉ qua điện thoại cho tớ nhé, bye…”
Trong lòng mỗi người đều có một vết sẹo không thể nói, khắc sâu hình bóng một người, tế một đoạn tình.
Nhiễm Dao cũng thế, mà Đàm Hi cũng vậy. Cũng bao gồm Hàn Sóc cả người chồng chất vết thương và An An với một bụng đầy tâm sự…
Đàm Hi vừa mới ngẩn ngơ trong giây lát thì “tin nhắn đoạt mệnh liên hoàn” của Nhiễm Dao đã tới…
Tiểu Công Trúa: Địa chỉ: Địa chỉ! Địa chỉ:
XX: [Chia sẻ vị trí
Tiểu Công Trúa: Chờ ở yên đấy!
Tiểu Công Trúa: Hai tiểu bảo bối, dì tới đây. [cười xấu xa
Đàm Hi chưa từng thấy Nhiễm Dao điên rồ như thế này bao giờ, hoàn toàn khác xa cô nàng thục nữ luôn yêu thích màu hồng trước kia.
Còn chưa tới nửa tiếng, chuông cửa đã vang lên, còn kèm theo một trang tiếng gõ cửa, rõ ràng là người ở bên ngoài rất gấp gáp.
“Hai cục cưng đáng yêu… dì tới rồi…” Cửa vừa mới mở ra trong nháy mắt, Đàm Hi nghi ngờ không biết có phải mình đang mở cửa cho một “gã si tình” hay không nữa.
Áo xanh lam kết hợp với quần lụa ống rộng bằng tơ lụa, tóc dài buộc thành hình nụ hoa, dùng một cái khăn lụa màu hồng nhạt cố định ở sau đầu, vài sợi tóc mai lộn xộn rủ xuống, nhìn vừa thời thượng nhưng vẫn không mất đi vẻ tinh nghịch.
Dù sao cũng đã ra ngoài xã hội rồi, cũng nên thu bớt sở thích với màu hồng. Thời gian làm người ta trở nên thành thục, cũng tước đoạt đi những sở thích lớn nhất của con người.
Hai đứa trẻ nghe thấy tiếng thì lập tức chạy ra, chẳng buồn quan tâm xem mình đã mặc quần áo tử tế hay chưa.
A Lưu còn đỡ, ít nhất là vẫn chỉnh tế từ đầu tới chân. Chắc chắn tên nhóc còn này đã sửa sang lại bản thân trước khi ra ngoài rồi.
Cô bé con thì không có nhiều “tâm cơ” như thế, quần yếm treo lỏng lẻo trêи người, tóc tai lộn xộn, chỉ có đôi mắt hạnh là vẫn vô cùng sáng ngời. Dáng vẻ chưa tỉnh ngủ này của cô bé cực kỳ đáng yêu.
Nhiễm Dao không nhịn được lập tức xông lên, ôm cổ bẻ con vào trong ngực.
Vốn dĩ cố định ôm cả A Lưu nữa cơ, không ngờ cậu nhóc này có phản ứng cực nhanh, uốn éo ʍôиɠ một cái đã né tránh được.
Bởi vậy, chỉ có cô bé con rơi vào “bàn tay ác quỷ” mà thôi.
Nhìn động tác của Nhiễm Dao thì nghĩ là thô bạo, nhưng thực ra khi rơi xuống người Ngộ Hạ lại nhẹ đến không thể nhẹ hơn, giống như cô bé là một con búp bê sứ dễ vỡ, phải thật cẩn thận, nâng niu như vật báu.
“Bé ngoan, có nhớ ra dì là ai không?”
“…” Cô bé con vẫn còn ngây ngốc.
“Nhưng mà đi lại nhớ rõ cháu đấy!”
Con Dâu Trời PhúTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBan đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt… Năm năm trước, khi Đàm Hi rời đi, cả An An và Hàn Sóc cũng đồng thời thôi học.An An không ai biết đi đâu, hiện tại đang ở nơi nào. Còn Hàn Sóc thì chật vật chạy trốn về Hồng Kông, rời xa giới giải trí. Chỉ có Nhiễm Dao là hoàn thành chương trình học chính quy bốn năm, còn được cử đi học nghiên cứu sinh nữa, giờ đang là một nhà thiết kế khá có danh tiếng trong làng thời trang.Bốn người trong một phòng ký túc xá, giờ lại đường ai nấy đi.Dường như chỉ giao thoa trong chớp mắt rồi ai nấy bước lên quỹ đạo của mình, bị vận mệnh xô đẩy, không ngừng tiến về phía trước.“Tớ mời cậu ăn cơm, nhớ mang theo hai cục cưng đáng yêu theo đấy!” Nửa cầu sau mới là điểm quan trọng, Nhiễm Dao không ngừng nhắc đi nhắc lại, “Lần nào cũng chỉ có thể nhìn thấy qua video, còn chưa được sờ vào người thực đâu! Lần này nhất định phải xoa nắn cho thỏa mãn mới được!” He he!“Tớ không tới được, công ty có việc.”“Ôi thế à.” Không nén được thất vọng, “Đừng làm mình mệt mỏi quá đấy, cậu mới về nước được một ngày, cần phải thả lỏng, thư giãn, nghỉ ngơi chứ…”Trong mắt Đàm Hi hiện lên ý cười, “Tớ không đi được, nhưng khả năng phải nhờ cậu trong hai đứa nhỏ.”“Hả? Là sao?” Nhiễm Dao nín thở, chờ mong may mắn buông xuống.“À… ý tớ là làm phiền cậu trông con giúp tớ một ngày, được không? Thời gian quá gấp, còn chưa kịp thuê giúp việc…”“Thuế giúp việc cái gì? Tớ đây chứ đâu! Chính là loại không cần tiền, he he… chỉ cần trẻ con!”Đàm Hi hoàn toàn cạn lời, “Cậu thích thì tự mình sinh đi!”“… Sao một người có thể sinh em bé được chứ hả?”“Chẳng phải còn có lão cán bộ…” Mới nói được một nửa liền im bặt.Đầu bên kia yên lặng một hồi mới lại cười hi hi ha ha nói, “Cứ chốt như thế đi, tớ trông con giúp cậu! Giờ tớ lập tức qua ngay, gửi địa chỉ qua điện thoại cho tớ nhé, bye…”Trong lòng mỗi người đều có một vết sẹo không thể nói, khắc sâu hình bóng một người, tế một đoạn tình.Nhiễm Dao cũng thế, mà Đàm Hi cũng vậy. Cũng bao gồm Hàn Sóc cả người chồng chất vết thương và An An với một bụng đầy tâm sự…Đàm Hi vừa mới ngẩn ngơ trong giây lát thì “tin nhắn đoạt mệnh liên hoàn” của Nhiễm Dao đã tới…Tiểu Công Trúa: Địa chỉ: Địa chỉ! Địa chỉ:XX: [Chia sẻ vị tríTiểu Công Trúa: Chờ ở yên đấy!Tiểu Công Trúa: Hai tiểu bảo bối, dì tới đây. [cười xấu xaĐàm Hi chưa từng thấy Nhiễm Dao điên rồ như thế này bao giờ, hoàn toàn khác xa cô nàng thục nữ luôn yêu thích màu hồng trước kia.Còn chưa tới nửa tiếng, chuông cửa đã vang lên, còn kèm theo một trang tiếng gõ cửa, rõ ràng là người ở bên ngoài rất gấp gáp.“Hai cục cưng đáng yêu… dì tới rồi…” Cửa vừa mới mở ra trong nháy mắt, Đàm Hi nghi ngờ không biết có phải mình đang mở cửa cho một “gã si tình” hay không nữa.Áo xanh lam kết hợp với quần lụa ống rộng bằng tơ lụa, tóc dài buộc thành hình nụ hoa, dùng một cái khăn lụa màu hồng nhạt cố định ở sau đầu, vài sợi tóc mai lộn xộn rủ xuống, nhìn vừa thời thượng nhưng vẫn không mất đi vẻ tinh nghịch.Dù sao cũng đã ra ngoài xã hội rồi, cũng nên thu bớt sở thích với màu hồng. Thời gian làm người ta trở nên thành thục, cũng tước đoạt đi những sở thích lớn nhất của con người.Hai đứa trẻ nghe thấy tiếng thì lập tức chạy ra, chẳng buồn quan tâm xem mình đã mặc quần áo tử tế hay chưa.A Lưu còn đỡ, ít nhất là vẫn chỉnh tế từ đầu tới chân. Chắc chắn tên nhóc còn này đã sửa sang lại bản thân trước khi ra ngoài rồi.Cô bé con thì không có nhiều “tâm cơ” như thế, quần yếm treo lỏng lẻo trêи người, tóc tai lộn xộn, chỉ có đôi mắt hạnh là vẫn vô cùng sáng ngời. Dáng vẻ chưa tỉnh ngủ này của cô bé cực kỳ đáng yêu.Nhiễm Dao không nhịn được lập tức xông lên, ôm cổ bẻ con vào trong ngực.Vốn dĩ cố định ôm cả A Lưu nữa cơ, không ngờ cậu nhóc này có phản ứng cực nhanh, uốn éo ʍôиɠ một cái đã né tránh được.Bởi vậy, chỉ có cô bé con rơi vào “bàn tay ác quỷ” mà thôi.Nhìn động tác của Nhiễm Dao thì nghĩ là thô bạo, nhưng thực ra khi rơi xuống người Ngộ Hạ lại nhẹ đến không thể nhẹ hơn, giống như cô bé là một con búp bê sứ dễ vỡ, phải thật cẩn thận, nâng niu như vật báu.“Bé ngoan, có nhớ ra dì là ai không?”“…” Cô bé con vẫn còn ngây ngốc.“Nhưng mà đi lại nhớ rõ cháu đấy!”