Ban đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt…

Chương 1127: 1124

Con Dâu Trời PhúTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBan đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt… Lại nói tới hai người Đàm Hi, tranh thủ mượn cớ ốm đau trốn trong Hoa viên Thiên Lập có thể nói là có một cuộc sống gia đình đầy đường mật ngọt ngào.Ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên Đàm Hi còn hơi sốt nhẹ ra, thời gian còn lại thì sức khỏe đã khá là ổn định.Lục Chinh cũng ăn vạ ở biệt thự không đi làm, nói một câu đẹp lòng là: ở nhà với vợ!Hàn Uy, Trần Khải lập tức ăn khổ, dù sao, một cái nồi lớn như thế cũng không dễ cõng cho lắm.Lục Chinh cũng chẳng bận tâm nhiều như thế. Trời đất bao la, vợ ta là nhất, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không thể ngăn cản được bước chân… xum xoe của anh.Còn chẳng phải là xum xoe hay sao?“Bà xã, ăn táo này.”“Nói chuyện đứng đắn.” Ai là bà xã của anh? Gọi lung tung!“Bảo bối à, ăn táo đi.”“Anh muốn hại em nôn ra cả bữa ăn từ tối qua hay sao hả?”“Ồ, trái tim nhỏ bé của anh, ăn táo nào…”Động tác lật giấy tờ của Đàm Hi dừng lại, ánh mắt rời khỏi tài liệu, rơi xuống mặt người đàn ông. Tốt lắm, vẻ mặt nghiêm trang, tay cầm tăm xỉa răng, trêи cái tăm có xiên một miếng táo, à, do chính tay Nhị Gia gọt.Chợt thấy anh tỏ vẻ cực kỳ vô tội: Chẳng phải chỉ là đút táo cho em ăn thôi sao, anh có gì sai chứ? Sao em lại nhìn chằm chằm anh như thế?“Lại có chỗ nào khiến ông lớn nhà anh không vừa lòng rồi sao? Nói đi, em sẽ sửa, nhất định sẽ sửa.” Trong mắtĐàm Hi tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, tên này nhất định phải có lý do gì mới lên cơn động kinh thế này, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra mấy từ buồn nôn như kiểu “bảo bối” hay “trái tim nhỏ bé” gì đó.À, cũng có một trường hợp cần loại trừ ra: đó là lúc ở trêи giường, khi sướиɠ rồi thì có thể nói ra mấy lời buồn nôn kiểu này.Đàm Hi không khỏi cảm khái.Nhớ lại năm đó, khi cô theo đuổi tên này, không ít lần phải chơi bài gào thét khóc lóc, khiêu khích châm lửa, mấy cái xưng hô kiểu như “Tiểu Chinh Chinh”, “trái tim nhỏ bé”, “đại bảo bối” đổi mỗi ngày một cái, không ngày nào giống ngày nào.Lúc đó, chính bản thân cô cũng không thể ngờ được núi bằng hùng vĩ lạnh lẽo này lại có một mặt nhiệt tình như lửa như thế, những từ ngữ xưng hô kiểu đó được chính miệng anh nói ra bằng giọng điệu trầm thấp, mang theo vài phần gợi cảm, Đàm Hi căn bản không cầm lòng nổi.“Nói, có phải anh cố ý quyến rũ em không?” Duỗi tay túm chặt cổ áo người đàn ông, ánh mắt Đàm Hi hung hăng.“Nghĩa là em bị xiêu lòng rồi sao? Để anh sờ xem…” Nói xong, bàn tay to liền định tiến vào trong quần mặc ở nhà của Đàm Hi.“Á! Sáng sớm ra anh đã lên cơn điên gì thế?” Chặn đứng tay anh, trong mắt có ý cảnh cáo ngầm.Tối hôm qua thằng nhãi này lăn lộn không ngủ được, ba lần chạy vào trong WC, Đàm Hi dùng đầu ngón chân cũng biết anh đang nhớ thương cái gì.Cũng may còn biết đúng mực, không động vào cô.Kết quả, sáng sớm ngày ra đã lại không kìm nén được sự xao động trong lòng rồi.“Hừ!” Lục Chinh giật tài liệu trong lòng cô ra, ném ra xa với vẻ ghét bỏ, “Đã bảo là không làm việc rồi cơ mà, em đang làm gì thế hả?”“Chỉ có thế mà giận rồi?” Đàm Hi dùng ngón tay gãi cằm anh, y như đang gãi ngứa cho một con chó Shih Tzu.“Đây là một chuyện rất nghiêm túc!” Ngoài miệng vẫn cắn không tha nhưng vẻ mặt lại đầy hưởng thụ.“Em không xem tài liệu thì biết xem cái gì bây giờ?”“Xem anh.”“…” Đàm Hi không nhịn được cười, “Anh thì có gì đẹp?”Không ngờ, lão già lẳng lơ này lập tức cởi áo ra luôn, để lộ ra vòm ngực rắn chắc, cơ bụng cuồn cuộn, không trắng cũng chẳng đen mà là màu đồng cổ đầy nam tính.Đàm Hi chỉ liếc nhìn một cái liền không dứt mắt ra được.Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua ý cười, tùy tiện để cô quan sát, “Sao hả?”Nuốt nước bọt.Đàm Hi ghé sát lại, vươn đầu ngón tay chọc chọc lên cái bụng hằn lên từng cơ múi, ánh mắt sáng quắc, “Hình như… có tám múi?”

Lại nói tới hai người Đàm Hi, tranh thủ mượn cớ ốm đau trốn trong Hoa viên Thiên Lập có thể nói là có một cuộc sống gia đình đầy đường mật ngọt ngào.

Ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên Đàm Hi còn hơi sốt nhẹ ra, thời gian còn lại thì sức khỏe đã khá là ổn định.

Lục Chinh cũng ăn vạ ở biệt thự không đi làm, nói một câu đẹp lòng là: ở nhà với vợ!

Hàn Uy, Trần Khải lập tức ăn khổ, dù sao, một cái nồi lớn như thế cũng không dễ cõng cho lắm.

Lục Chinh cũng chẳng bận tâm nhiều như thế. Trời đất bao la, vợ ta là nhất, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không thể ngăn cản được bước chân… xum xoe của anh.

Còn chẳng phải là xum xoe hay sao?

“Bà xã, ăn táo này.”

“Nói chuyện đứng đắn.” Ai là bà xã của anh? Gọi lung tung!

“Bảo bối à, ăn táo đi.”

“Anh muốn hại em nôn ra cả bữa ăn từ tối qua hay sao hả?”

“Ồ, trái tim nhỏ bé của anh, ăn táo nào…”

Động tác lật giấy tờ của Đàm Hi dừng lại, ánh mắt rời khỏi tài liệu, rơi xuống mặt người đàn ông. Tốt lắm, vẻ mặt nghiêm trang, tay cầm tăm xỉa răng, trêи cái tăm có xiên một miếng táo, à, do chính tay Nhị Gia gọt.

Chợt thấy anh tỏ vẻ cực kỳ vô tội: Chẳng phải chỉ là đút táo cho em ăn thôi sao, anh có gì sai chứ? Sao em lại nhìn chằm chằm anh như thế?

“Lại có chỗ nào khiến ông lớn nhà anh không vừa lòng rồi sao? Nói đi, em sẽ sửa, nhất định sẽ sửa.” Trong mắt

Đàm Hi tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, tên này nhất định phải có lý do gì mới lên cơn động kinh thế này, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra mấy từ buồn nôn như kiểu “bảo bối” hay “trái tim nhỏ bé” gì đó.

À, cũng có một trường hợp cần loại trừ ra: đó là lúc ở trêи giường, khi sướиɠ rồi thì có thể nói ra mấy lời buồn nôn kiểu này.

Đàm Hi không khỏi cảm khái.

Nhớ lại năm đó, khi cô theo đuổi tên này, không ít lần phải chơi bài gào thét khóc lóc, khiêu khích châm lửa, mấy cái xưng hô kiểu như “Tiểu Chinh Chinh”, “trái tim nhỏ bé”, “đại bảo bối” đổi mỗi ngày một cái, không ngày nào giống ngày nào.

Lúc đó, chính bản thân cô cũng không thể ngờ được núi bằng hùng vĩ lạnh lẽo này lại có một mặt nhiệt tình như lửa như thế, những từ ngữ xưng hô kiểu đó được chính miệng anh nói ra bằng giọng điệu trầm thấp, mang theo vài phần gợi cảm, Đàm Hi căn bản không cầm lòng nổi.

“Nói, có phải anh cố ý quyến rũ em không?” Duỗi tay túm chặt cổ áo người đàn ông, ánh mắt Đàm Hi hung hăng.

“Nghĩa là em bị xiêu lòng rồi sao? Để anh sờ xem…” Nói xong, bàn tay to liền định tiến vào trong quần mặc ở nhà của Đàm Hi.

“Á! Sáng sớm ra anh đã lên cơn điên gì thế?” Chặn đứng tay anh, trong mắt có ý cảnh cáo ngầm.

Tối hôm qua thằng nhãi này lăn lộn không ngủ được, ba lần chạy vào trong WC, Đàm Hi dùng đầu ngón chân cũng biết anh đang nhớ thương cái gì.

Cũng may còn biết đúng mực, không động vào cô.

Kết quả, sáng sớm ngày ra đã lại không kìm nén được sự xao động trong lòng rồi.

“Hừ!” Lục Chinh giật tài liệu trong lòng cô ra, ném ra xa với vẻ ghét bỏ, “Đã bảo là không làm việc rồi cơ mà, em đang làm gì thế hả?”

“Chỉ có thế mà giận rồi?” Đàm Hi dùng ngón tay gãi cằm anh, y như đang gãi ngứa cho một con chó Shih Tzu.

“Đây là một chuyện rất nghiêm túc!” Ngoài miệng vẫn cắn không tha nhưng vẻ mặt lại đầy hưởng thụ.

“Em không xem tài liệu thì biết xem cái gì bây giờ?”

“Xem anh.”

“…” Đàm Hi không nhịn được cười, “Anh thì có gì đẹp?”

Không ngờ, lão già lẳng lơ này lập tức cởi áo ra luôn, để lộ ra vòm ngực rắn chắc, cơ bụng cuồn cuộn, không trắng cũng chẳng đen mà là màu đồng cổ đầy nam tính.

Đàm Hi chỉ liếc nhìn một cái liền không dứt mắt ra được.

Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua ý cười, tùy tiện để cô quan sát, “Sao hả?”

Nuốt nước bọt.

Đàm Hi ghé sát lại, vươn đầu ngón tay chọc chọc lên cái bụng hằn lên từng cơ múi, ánh mắt sáng quắc, “Hình như… có tám múi?”

Con Dâu Trời PhúTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBan đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt… Lại nói tới hai người Đàm Hi, tranh thủ mượn cớ ốm đau trốn trong Hoa viên Thiên Lập có thể nói là có một cuộc sống gia đình đầy đường mật ngọt ngào.Ngoại trừ buổi tối ngày đầu tiên Đàm Hi còn hơi sốt nhẹ ra, thời gian còn lại thì sức khỏe đã khá là ổn định.Lục Chinh cũng ăn vạ ở biệt thự không đi làm, nói một câu đẹp lòng là: ở nhà với vợ!Hàn Uy, Trần Khải lập tức ăn khổ, dù sao, một cái nồi lớn như thế cũng không dễ cõng cho lắm.Lục Chinh cũng chẳng bận tâm nhiều như thế. Trời đất bao la, vợ ta là nhất, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không thể ngăn cản được bước chân… xum xoe của anh.Còn chẳng phải là xum xoe hay sao?“Bà xã, ăn táo này.”“Nói chuyện đứng đắn.” Ai là bà xã của anh? Gọi lung tung!“Bảo bối à, ăn táo đi.”“Anh muốn hại em nôn ra cả bữa ăn từ tối qua hay sao hả?”“Ồ, trái tim nhỏ bé của anh, ăn táo nào…”Động tác lật giấy tờ của Đàm Hi dừng lại, ánh mắt rời khỏi tài liệu, rơi xuống mặt người đàn ông. Tốt lắm, vẻ mặt nghiêm trang, tay cầm tăm xỉa răng, trêи cái tăm có xiên một miếng táo, à, do chính tay Nhị Gia gọt.Chợt thấy anh tỏ vẻ cực kỳ vô tội: Chẳng phải chỉ là đút táo cho em ăn thôi sao, anh có gì sai chứ? Sao em lại nhìn chằm chằm anh như thế?“Lại có chỗ nào khiến ông lớn nhà anh không vừa lòng rồi sao? Nói đi, em sẽ sửa, nhất định sẽ sửa.” Trong mắtĐàm Hi tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, tên này nhất định phải có lý do gì mới lên cơn động kinh thế này, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ nói ra mấy từ buồn nôn như kiểu “bảo bối” hay “trái tim nhỏ bé” gì đó.À, cũng có một trường hợp cần loại trừ ra: đó là lúc ở trêи giường, khi sướиɠ rồi thì có thể nói ra mấy lời buồn nôn kiểu này.Đàm Hi không khỏi cảm khái.Nhớ lại năm đó, khi cô theo đuổi tên này, không ít lần phải chơi bài gào thét khóc lóc, khiêu khích châm lửa, mấy cái xưng hô kiểu như “Tiểu Chinh Chinh”, “trái tim nhỏ bé”, “đại bảo bối” đổi mỗi ngày một cái, không ngày nào giống ngày nào.Lúc đó, chính bản thân cô cũng không thể ngờ được núi bằng hùng vĩ lạnh lẽo này lại có một mặt nhiệt tình như lửa như thế, những từ ngữ xưng hô kiểu đó được chính miệng anh nói ra bằng giọng điệu trầm thấp, mang theo vài phần gợi cảm, Đàm Hi căn bản không cầm lòng nổi.“Nói, có phải anh cố ý quyến rũ em không?” Duỗi tay túm chặt cổ áo người đàn ông, ánh mắt Đàm Hi hung hăng.“Nghĩa là em bị xiêu lòng rồi sao? Để anh sờ xem…” Nói xong, bàn tay to liền định tiến vào trong quần mặc ở nhà của Đàm Hi.“Á! Sáng sớm ra anh đã lên cơn điên gì thế?” Chặn đứng tay anh, trong mắt có ý cảnh cáo ngầm.Tối hôm qua thằng nhãi này lăn lộn không ngủ được, ba lần chạy vào trong WC, Đàm Hi dùng đầu ngón chân cũng biết anh đang nhớ thương cái gì.Cũng may còn biết đúng mực, không động vào cô.Kết quả, sáng sớm ngày ra đã lại không kìm nén được sự xao động trong lòng rồi.“Hừ!” Lục Chinh giật tài liệu trong lòng cô ra, ném ra xa với vẻ ghét bỏ, “Đã bảo là không làm việc rồi cơ mà, em đang làm gì thế hả?”“Chỉ có thế mà giận rồi?” Đàm Hi dùng ngón tay gãi cằm anh, y như đang gãi ngứa cho một con chó Shih Tzu.“Đây là một chuyện rất nghiêm túc!” Ngoài miệng vẫn cắn không tha nhưng vẻ mặt lại đầy hưởng thụ.“Em không xem tài liệu thì biết xem cái gì bây giờ?”“Xem anh.”“…” Đàm Hi không nhịn được cười, “Anh thì có gì đẹp?”Không ngờ, lão già lẳng lơ này lập tức cởi áo ra luôn, để lộ ra vòm ngực rắn chắc, cơ bụng cuồn cuộn, không trắng cũng chẳng đen mà là màu đồng cổ đầy nam tính.Đàm Hi chỉ liếc nhìn một cái liền không dứt mắt ra được.Trong đáy mắt người đàn ông xẹt qua ý cười, tùy tiện để cô quan sát, “Sao hả?”Nuốt nước bọt.Đàm Hi ghé sát lại, vươn đầu ngón tay chọc chọc lên cái bụng hằn lên từng cơ múi, ánh mắt sáng quắc, “Hình như… có tám múi?”

Chương 1127: 1124