Ban đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt…

Chương 1199: 1197

Con Dâu Trời PhúTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBan đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt… Mặt anh ta nặng nề: “Vì thế con cũng xem cùng a?” “Bà ta bật tiếng lớn như thế, con không muốn xem cũng không được.” Dịch Hạo Lâm bày ra vẻ mặt “con có làm gì sai đâu, con cũng hết cách mà“.“…” Hứa – Ninh, cô được lắm!Bên kia, tiếng súng lệnh vang lên, cuộc thi xe điện đụng chính thức bắt đầu.Khu sân chuyên dùng rất lớn, gần 30 chiếc xe điện đụng khởi động cùng một lúc, giống như bọ cánh cứng sống lại.Quy tắc là do các bé điều khiển, phụ huynh phụ trợ, có thể về đích trong hỗn loạn và gõ vang chiếc chiêng đầu tiên thì xem như giành chiến thắng.Khoảng cách từ điểm bắt đầu đến điểm đích không xa lắm, nhưng do các bé thao tác, cho dù là lực kiểm soát hay cảm giác phương hướng đều không theo ý mình được. Có bé đầm ngang đầm dọc, có bé xoay vòng vòng tại chỗ, tiếng cười vui tiếng kinh hô hòa lẫn vào nhau. Số đội nghiêm túc tiến về đích không nhiều.Cộng thêm xung quanh đã loạn cào cào, bạn không đụng người khác, không có nghĩa là người khác không đụng bạn.Tóm lại là chỗ này đụng một cái, chỗ kia đụng một cái, không loạn cũng thành loạn.Lục Chinh ngồi trên ghế phó lại, tay dài chân dài phải co rúm lại, cứ như bị người ta nhét vào đó vậy.Theo lý mà nói, đứa bé nhỏ như vậy, điều khiển vô lăng đã rất khó khăn rồi, huống gì còn phải chở nặng nữa?Vẫn phải cảm ơn Lục đại phú hào. Mỗi một chiếc xe điện đụng trên sân đều đã được cải tạo đặc biệt, cho dù là độ nhanh nhạy hay khả năng điều khiển đều đã được kiểm tra nghiêm ngặt, khống chế trong mức trẻ em 5 tuổi đểu có thể sử dụng được.Có thể nói trình độ khoa học kỹ thuật được áp dụng vào mặt này đã đạt đến mũi nhọn trong ngành. Nếu không sao có thể được xưng là “Nhà trẻ quý tộc” trong truyền thuyết của Tứ Phương Thành?Ngay cả ngày hội gia đình cũng được tổ chức hoành tráng đến thế.Một chiếc xe điện đụng lao thẳng tới, A Lưu nhanh chóng xoay vô lăng sang phải né đi, không ngờ bên phải VI lại xuất hiện một chiếc chắn đường.Ram…Hai chiếc xe đâm vào nhau, do bộ phận cản trước được làm từ da mềm, nên ngoài chấn động mạnh ra thì không bị gì khác.Vóc người Lục Chinh cao lớn, một chút chấn động bé tí này chẳng hề là gì với anh,1nhưng A Lưu thì không giống như vậy. Lúc tông vào nhau cậu nhóc cảm thấy mông mình như sắp nở hoa.Sắc mặt lập tức trắng bệch, nhưng cánh môi mím chặt, khiến cho người khác không nhìn ra có gì bất thường, bao gồm cả Lục Chinh.Trái lại, trong chiếc xe bên cạnh, cậu bé kia đã vứt bỏ vô lăng, gào khóc ỏm tỏi.Cuối cùng không thể không rời khỏi sân thi đấu.Ánh8mắt A Lưu không hề lay chuyển, không hề có chút áy náy và xin lỗi nào. Cậu nhóc đạp chân ga, lao thẳng về điểm đích.Lúc mới bắt đầu cậu nhóc điều khiến vô lăng không được thuận tay cho lắm, nhưng đã nhanh chóng thích ứng được với tình hình hiện tại, trái né phải tránh, vô cùng linh hoạt.Khi còn cách điểm đích chưa đến 20 mét, bên cạnh có một chiếc2xe đuổi theo, thấp thoáng có dáng vẻ cùng lao về đích.Lục Chinh hoàn toàn rơi vào trạng thái ăn không ngồi rồi, không chỉ không làm công việc trợ thủ, mà còn gác tay lên cửa xe, nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh.Đúng vậy, anh căn bản chẳng hề để ý đến A Lưu.Khi còn cách đích đến 15 mét, chiếc xe bên cạnh đuổi kịp.Mặt A Lưu tối xuống, ánh mắt sắc bén,4cứ như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, lộ ra sự bén nhọn.Cậu nhóc liếc nhìn, xe đối phương là do người lớn lái, đứa bé thì ngồi trên ghế phó lái, thế là liền cười khinh thường.

Mặt anh ta nặng nề: “Vì thế con cũng xem cùng a?” “Bà ta bật tiếng lớn như thế, con không muốn xem cũng không được.” Dịch Hạo Lâm bày ra vẻ mặt “con có làm gì sai đâu, con cũng hết cách mà“.

“…” Hứa – Ninh, cô được lắm!

Bên kia, tiếng súng lệnh vang lên, cuộc thi xe điện đụng chính thức bắt đầu.

Khu sân chuyên dùng rất lớn, gần 30 chiếc xe điện đụng khởi động cùng một lúc, giống như bọ cánh cứng sống lại.

Quy tắc là do các bé điều khiển, phụ huynh phụ trợ, có thể về đích trong hỗn loạn và gõ vang chiếc chiêng đầu tiên thì xem như giành chiến thắng.

Khoảng cách từ điểm bắt đầu đến điểm đích không xa lắm, nhưng do các bé thao tác, cho dù là lực kiểm soát hay cảm giác phương hướng đều không theo ý mình được. Có bé đầm ngang đầm dọc, có bé xoay vòng vòng tại chỗ, tiếng cười vui tiếng kinh hô hòa lẫn vào nhau. Số đội nghiêm túc tiến về đích không nhiều.

Cộng thêm xung quanh đã loạn cào cào, bạn không đụng người khác, không có nghĩa là người khác không đụng bạn.

Tóm lại là chỗ này đụng một cái, chỗ kia đụng một cái, không loạn cũng thành loạn.

Lục Chinh ngồi trên ghế phó lại, tay dài chân dài phải co rúm lại, cứ như bị người ta nhét vào đó vậy.

Theo lý mà nói, đứa bé nhỏ như vậy, điều khiển vô lăng đã rất khó khăn rồi, huống gì còn phải chở nặng nữa?

Vẫn phải cảm ơn Lục đại phú hào. Mỗi một chiếc xe điện đụng trên sân đều đã được cải tạo đặc biệt, cho dù là độ nhanh nhạy hay khả năng điều khiển đều đã được kiểm tra nghiêm ngặt, khống chế trong mức trẻ em 5 tuổi đểu có thể sử dụng được.

Có thể nói trình độ khoa học kỹ thuật được áp dụng vào mặt này đã đạt đến mũi nhọn trong ngành. Nếu không sao có thể được xưng là “Nhà trẻ quý tộc” trong truyền thuyết của Tứ Phương Thành?

Ngay cả ngày hội gia đình cũng được tổ chức hoành tráng đến thế.

Một chiếc xe điện đụng lao thẳng tới, A Lưu nhanh chóng xoay vô lăng sang phải né đi, không ngờ bên phải VI lại xuất hiện một chiếc chắn đường.

Ram…

Hai chiếc xe đâm vào nhau, do bộ phận cản trước được làm từ da mềm, nên ngoài chấn động mạnh ra thì không bị gì khác.

Vóc người Lục Chinh cao lớn, một chút chấn động bé tí này chẳng hề là gì với anh,1nhưng A Lưu thì không giống như vậy. Lúc tông vào nhau cậu nhóc cảm thấy mông mình như sắp nở hoa.

Sắc mặt lập tức trắng bệch, nhưng cánh môi mím chặt, khiến cho người khác không nhìn ra có gì bất thường, bao gồm cả Lục Chinh.

Trái lại, trong chiếc xe bên cạnh, cậu bé kia đã vứt bỏ vô lăng, gào khóc ỏm tỏi.

Cuối cùng không thể không rời khỏi sân thi đấu.

Ánh8mắt A Lưu không hề lay chuyển, không hề có chút áy náy và xin lỗi nào. Cậu nhóc đạp chân ga, lao thẳng về điểm đích.

Lúc mới bắt đầu cậu nhóc điều khiến vô lăng không được thuận tay cho lắm, nhưng đã nhanh chóng thích ứng được với tình hình hiện tại, trái né phải tránh, vô cùng linh hoạt.

Khi còn cách điểm đích chưa đến 20 mét, bên cạnh có một chiếc2xe đuổi theo, thấp thoáng có dáng vẻ cùng lao về đích.

Lục Chinh hoàn toàn rơi vào trạng thái ăn không ngồi rồi, không chỉ không làm công việc trợ thủ, mà còn gác tay lên cửa xe, nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh.

Đúng vậy, anh căn bản chẳng hề để ý đến A Lưu.

Khi còn cách đích đến 15 mét, chiếc xe bên cạnh đuổi kịp.

Mặt A Lưu tối xuống, ánh mắt sắc bén,4cứ như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, lộ ra sự bén nhọn.

Cậu nhóc liếc nhìn, xe đối phương là do người lớn lái, đứa bé thì ngồi trên ghế phó lái, thế là liền cười khinh thường.

Con Dâu Trời PhúTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBan đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt… Mặt anh ta nặng nề: “Vì thế con cũng xem cùng a?” “Bà ta bật tiếng lớn như thế, con không muốn xem cũng không được.” Dịch Hạo Lâm bày ra vẻ mặt “con có làm gì sai đâu, con cũng hết cách mà“.“…” Hứa – Ninh, cô được lắm!Bên kia, tiếng súng lệnh vang lên, cuộc thi xe điện đụng chính thức bắt đầu.Khu sân chuyên dùng rất lớn, gần 30 chiếc xe điện đụng khởi động cùng một lúc, giống như bọ cánh cứng sống lại.Quy tắc là do các bé điều khiển, phụ huynh phụ trợ, có thể về đích trong hỗn loạn và gõ vang chiếc chiêng đầu tiên thì xem như giành chiến thắng.Khoảng cách từ điểm bắt đầu đến điểm đích không xa lắm, nhưng do các bé thao tác, cho dù là lực kiểm soát hay cảm giác phương hướng đều không theo ý mình được. Có bé đầm ngang đầm dọc, có bé xoay vòng vòng tại chỗ, tiếng cười vui tiếng kinh hô hòa lẫn vào nhau. Số đội nghiêm túc tiến về đích không nhiều.Cộng thêm xung quanh đã loạn cào cào, bạn không đụng người khác, không có nghĩa là người khác không đụng bạn.Tóm lại là chỗ này đụng một cái, chỗ kia đụng một cái, không loạn cũng thành loạn.Lục Chinh ngồi trên ghế phó lại, tay dài chân dài phải co rúm lại, cứ như bị người ta nhét vào đó vậy.Theo lý mà nói, đứa bé nhỏ như vậy, điều khiển vô lăng đã rất khó khăn rồi, huống gì còn phải chở nặng nữa?Vẫn phải cảm ơn Lục đại phú hào. Mỗi một chiếc xe điện đụng trên sân đều đã được cải tạo đặc biệt, cho dù là độ nhanh nhạy hay khả năng điều khiển đều đã được kiểm tra nghiêm ngặt, khống chế trong mức trẻ em 5 tuổi đểu có thể sử dụng được.Có thể nói trình độ khoa học kỹ thuật được áp dụng vào mặt này đã đạt đến mũi nhọn trong ngành. Nếu không sao có thể được xưng là “Nhà trẻ quý tộc” trong truyền thuyết của Tứ Phương Thành?Ngay cả ngày hội gia đình cũng được tổ chức hoành tráng đến thế.Một chiếc xe điện đụng lao thẳng tới, A Lưu nhanh chóng xoay vô lăng sang phải né đi, không ngờ bên phải VI lại xuất hiện một chiếc chắn đường.Ram…Hai chiếc xe đâm vào nhau, do bộ phận cản trước được làm từ da mềm, nên ngoài chấn động mạnh ra thì không bị gì khác.Vóc người Lục Chinh cao lớn, một chút chấn động bé tí này chẳng hề là gì với anh,1nhưng A Lưu thì không giống như vậy. Lúc tông vào nhau cậu nhóc cảm thấy mông mình như sắp nở hoa.Sắc mặt lập tức trắng bệch, nhưng cánh môi mím chặt, khiến cho người khác không nhìn ra có gì bất thường, bao gồm cả Lục Chinh.Trái lại, trong chiếc xe bên cạnh, cậu bé kia đã vứt bỏ vô lăng, gào khóc ỏm tỏi.Cuối cùng không thể không rời khỏi sân thi đấu.Ánh8mắt A Lưu không hề lay chuyển, không hề có chút áy náy và xin lỗi nào. Cậu nhóc đạp chân ga, lao thẳng về điểm đích.Lúc mới bắt đầu cậu nhóc điều khiến vô lăng không được thuận tay cho lắm, nhưng đã nhanh chóng thích ứng được với tình hình hiện tại, trái né phải tránh, vô cùng linh hoạt.Khi còn cách điểm đích chưa đến 20 mét, bên cạnh có một chiếc2xe đuổi theo, thấp thoáng có dáng vẻ cùng lao về đích.Lục Chinh hoàn toàn rơi vào trạng thái ăn không ngồi rồi, không chỉ không làm công việc trợ thủ, mà còn gác tay lên cửa xe, nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh.Đúng vậy, anh căn bản chẳng hề để ý đến A Lưu.Khi còn cách đích đến 15 mét, chiếc xe bên cạnh đuổi kịp.Mặt A Lưu tối xuống, ánh mắt sắc bén,4cứ như một thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, lộ ra sự bén nhọn.Cậu nhóc liếc nhìn, xe đối phương là do người lớn lái, đứa bé thì ngồi trên ghế phó lái, thế là liền cười khinh thường.

Chương 1199: 1197