Ban đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt…

Chương 1215: 1213

Con Dâu Trời PhúTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBan đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt… “Lục Soái cho cậu đi dễ dàng như thế à?”“Có con tin ở đó, anh ấy sợ gì chứ?”“Con tin?” Nhiễm Dao chớp mắt, “Đừng nói là hai đứa nhóc đó nhé?”“Cậu thấy sao?” Mày kiếm khẽ nhướng lên, uyển chuyển phong lưu.Nhiễm Dao chặc một tiếng: “Chẳng có ai làm mẹ giống như cậu cả.”Nửa tiếng sau, máy bay lao lên không trung, bay đến một nước khác bên bờ đại dương.8 giờ tối, giờ New York, sân bay quốc tế Kennedy.Đàm Hi ngủ một giấc trên máy bay, tinh thần tỉnh táo.Nhiễm Dao kéo vali, vừa đi vừa gặm bánh mì.Hai người check in ở một khách sạn lân cận, đặt thẳng phòng gia đình, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một toilet, một ban công, và cả khoang ngắm cảnh đi kèm với kính viễn vọng quan sát thiên văn.“Uống một ly?” Đàm Hi mặc đồ tắm, nhìn thẳng về phía quầy bar.Nhiễm Dao vứt khăn lông lau tóc đi, ngồi lên ghế cao, vắt chéo chân, để lộ ra một khúc trắng nõn: “Uống chứ!”Đàm Hi lấy hai chiếc ly đế cao, dùng khăn lau sạch.“Dụng cụ khui nắp, cho cậu.” Nhiễm Dao ném tới.Đàm Hi chụp lấy, cắm vào nút bần rồi rút ra, chỉ nghe thấy một tiếng “nóc” vang lên.Mùi rượu thơm phức lan tỏa bốn phía.Nước rượu màu đỏ cuộn nhào trong ly, nương theo động tác lắc nhẹ, càng phát ra hương thơm nồng nàn.“Này.” Đàm Hi đưa qua.Nhiễm Dao nhận lấy, khẽ ngửi, sau đó ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng tuyết tạo thành một đường cong xinh đẹp.Đàm Hi nheo mắt, “Biết uống rượu từ khi nào đấy?”“Ừm… quên rồi…”“Cheers!”“Cạn ly!”Vốn nghĩ rằng muốn đổi múi giờ rất khó, nhưng sau khi uống hai ly rượu mọi thứ đều trở nên rất dễ dàng.Khi tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.Đàm Hi đang chuẩn bị vươn vai, tay phải bỗng nhiên chạm phải một thứ mềm mềm, nghiêng đầu lại nhìn, Nhiễm Dao đang ngủ bên cạnh, khẽ ngáy khò khè.Đàm Hi xoa vai, ngồi dậy, khẽ xuống giường.Khi Nhiễm Dao thức dậy, bữa sáng đã được mang lên: “Thơm quá…”“Xem ra chỉ có thức ăn ngon mới có thể đánh thức cậu.” Đàm Hi bày dao nĩa xong xuôi, đi đến bên cạnh ghế sofa, “Sầu lười, dậy thôi.”Nhiễm Dao giơ hai tay ra.Đàm Hi: “Làm gì?”Nhiễm Dao: “Kéo tớ.”Nở một nụ cười bó tay, nhưng Đàm Hi vẫn nắm lấy tay kéo. Nhiễm Dao ngồi dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm.“Mấy giờ rồi?”“8 giờ 30. Dậy thôi, ăn sáng.”“Ồ. Khi nào thì đi thăm anh Sóc đây?”“Hẹn với tổ đạo diễn lúc 10 giờ.”“Ở đâu?”“Khu Hoàng Hậu.”Nhiễm Dao vén chăn mỏng lên, nhảy phắt xuống: “Vậy thì nhanh lên, có khi nào sẽ trễ không? Quay phim gì vậy?”Đàm Hi vừa ăn sáng, vừa kể lại tình hình đại khái cho cô ấy nghe.“Phim cấp B… B?”“Đạo diễn rất xuất sắc.”“Sau đó thì sao?” Nhiễm Dao nuốt nước bọt.“Nội dung phim thuộc thể thoại kinh dị, còn mang theo chút màu sắc người lớn. Nhưng nam chính rất đẹp trai, vóc người cũng rất đẹp.”Nhiễm Dao che mặt, muốn nói lại thôi: “Có cảnh… giường chiếu không?”“Chắc là có đó…”

“Lục Soái cho cậu đi dễ dàng như thế à?”

“Có con tin ở đó, anh ấy sợ gì chứ?”

“Con tin?” Nhiễm Dao chớp mắt, “Đừng nói là hai đứa nhóc đó nhé?”

“Cậu thấy sao?” Mày kiếm khẽ nhướng lên, uyển chuyển phong lưu.

Nhiễm Dao chặc một tiếng: “Chẳng có ai làm mẹ giống như cậu cả.”

Nửa tiếng sau, máy bay lao lên không trung, bay đến một nước khác bên bờ đại dương.

8 giờ tối, giờ New York, sân bay quốc tế Kennedy.

Đàm Hi ngủ một giấc trên máy bay, tinh thần tỉnh táo.Nhiễm Dao kéo vali, vừa đi vừa gặm bánh mì.

Hai người check in ở một khách sạn lân cận, đặt thẳng phòng gia đình, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một toilet, một ban công, và cả khoang ngắm cảnh đi kèm với kính viễn vọng quan sát thiên văn.

“Uống một ly?” Đàm Hi mặc đồ tắm, nhìn thẳng về phía quầy bar.

Nhiễm Dao vứt khăn lông lau tóc đi, ngồi lên ghế cao, vắt chéo chân, để lộ ra một khúc trắng nõn: “Uống chứ!”

Đàm Hi lấy hai chiếc ly đế cao, dùng khăn lau sạch.

“Dụng cụ khui nắp, cho cậu.” Nhiễm Dao ném tới.

Đàm Hi chụp lấy, cắm vào nút bần rồi rút ra, chỉ nghe thấy một tiếng “nóc” vang lên.

Mùi rượu thơm phức lan tỏa bốn phía.

Nước rượu màu đỏ cuộn nhào trong ly, nương theo động tác lắc nhẹ, càng phát ra hương thơm nồng nàn.

“Này.” Đàm Hi đưa qua.

Nhiễm Dao nhận lấy, khẽ ngửi, sau đó ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng tuyết tạo thành một đường cong xinh đẹp.

Đàm Hi nheo mắt, “Biết uống rượu từ khi nào đấy?”

“Ừm… quên rồi…”

“Cheers!”

“Cạn ly!”

Vốn nghĩ rằng muốn đổi múi giờ rất khó, nhưng sau khi uống hai ly rượu mọi thứ đều trở nên rất dễ dàng.

Khi tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.

Đàm Hi đang chuẩn bị vươn vai, tay phải bỗng nhiên chạm phải một thứ mềm mềm, nghiêng đầu lại nhìn, Nhiễm Dao đang ngủ bên cạnh, khẽ ngáy khò khè.

Đàm Hi xoa vai, ngồi dậy, khẽ xuống giường.

Khi Nhiễm Dao thức dậy, bữa sáng đã được mang lên: “Thơm quá…”

“Xem ra chỉ có thức ăn ngon mới có thể đánh thức cậu.” Đàm Hi bày dao nĩa xong xuôi, đi đến bên cạnh ghế sofa, “Sầu lười, dậy thôi.”

Nhiễm Dao giơ hai tay ra.

Đàm Hi: “Làm gì?”

Nhiễm Dao: “Kéo tớ.”

Nở một nụ cười bó tay, nhưng Đàm Hi vẫn nắm lấy tay kéo. Nhiễm Dao ngồi dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm.

“Mấy giờ rồi?”

“8 giờ 30. Dậy thôi, ăn sáng.”

“Ồ. Khi nào thì đi thăm anh Sóc đây?”

“Hẹn với tổ đạo diễn lúc 10 giờ.”

“Ở đâu?”

“Khu Hoàng Hậu.”

Nhiễm Dao vén chăn mỏng lên, nhảy phắt xuống: “Vậy thì nhanh lên, có khi nào sẽ trễ không? Quay phim gì vậy?”

Đàm Hi vừa ăn sáng, vừa kể lại tình hình đại khái cho cô ấy nghe.

“Phim cấp B… B?”

“Đạo diễn rất xuất sắc.”

“Sau đó thì sao?” Nhiễm Dao nuốt nước bọt.

“Nội dung phim thuộc thể thoại kinh dị, còn mang theo chút màu sắc người lớn. Nhưng nam chính rất đẹp trai, vóc người cũng rất đẹp.”

Nhiễm Dao che mặt, muốn nói lại thôi: “Có cảnh… giường chiếu không?”

“Chắc là có đó…”

Con Dâu Trời PhúTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBan đầu, khi gặp anh lần đầu tiên tại bệnh viện, tuy đa số sự chú ý của Đàm Hi đều tập trung tại bộ phận nào đó, nhưng khi nhìn lướt qua khuôn mặt đó, vẫn khó tránh khỏi kinh diễm một phen.Tần Thiên Lâm hung ác nham hiểm, Cố Hoài Sâm ôn nhuận, Tống Bạch tinh tế, Ân Hoán tuấn tú tà mị, mấy người họ ai nấy đều có ngoại hình xuất chúng, nhưng trong mắt Đàm Hi đều không bằng được người đàn ông đang ngủ say trước mặt cô lúc này.Khí thế của Lục Chinh rất dễ khiến cho người ta không để tâm đến diện mạo của anh.So với sự kinh diễm khi gặp mặ lần đầu tiên, mọi người càng có thể cảm nhận rõ hơn khí tràng mạnh mẽ lạnh thấu xương trêи người anh hơn. Mỗi một ánh mắt đều toát lên sự uy nghiêm, mỗi động tác đều bao hàm sức mạnh.Kiêu ngạo ung dung, xương cốt sắt thép.Đàm Hi càng nhìn càng si mê, trong lòng dường như bị thứ gì đó chèn chặt đến không một kẽ hở, chỉ cảm thấy sự ấm áp nặng trĩu.Nghiêm chỉnh một lúc, cô không nhịn được lại ngứa ngáy chân tay, Đàm Hi mở túi xách lấy ra một chiếc chì kẻ mắt… “Lục Soái cho cậu đi dễ dàng như thế à?”“Có con tin ở đó, anh ấy sợ gì chứ?”“Con tin?” Nhiễm Dao chớp mắt, “Đừng nói là hai đứa nhóc đó nhé?”“Cậu thấy sao?” Mày kiếm khẽ nhướng lên, uyển chuyển phong lưu.Nhiễm Dao chặc một tiếng: “Chẳng có ai làm mẹ giống như cậu cả.”Nửa tiếng sau, máy bay lao lên không trung, bay đến một nước khác bên bờ đại dương.8 giờ tối, giờ New York, sân bay quốc tế Kennedy.Đàm Hi ngủ một giấc trên máy bay, tinh thần tỉnh táo.Nhiễm Dao kéo vali, vừa đi vừa gặm bánh mì.Hai người check in ở một khách sạn lân cận, đặt thẳng phòng gia đình, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một toilet, một ban công, và cả khoang ngắm cảnh đi kèm với kính viễn vọng quan sát thiên văn.“Uống một ly?” Đàm Hi mặc đồ tắm, nhìn thẳng về phía quầy bar.Nhiễm Dao vứt khăn lông lau tóc đi, ngồi lên ghế cao, vắt chéo chân, để lộ ra một khúc trắng nõn: “Uống chứ!”Đàm Hi lấy hai chiếc ly đế cao, dùng khăn lau sạch.“Dụng cụ khui nắp, cho cậu.” Nhiễm Dao ném tới.Đàm Hi chụp lấy, cắm vào nút bần rồi rút ra, chỉ nghe thấy một tiếng “nóc” vang lên.Mùi rượu thơm phức lan tỏa bốn phía.Nước rượu màu đỏ cuộn nhào trong ly, nương theo động tác lắc nhẹ, càng phát ra hương thơm nồng nàn.“Này.” Đàm Hi đưa qua.Nhiễm Dao nhận lấy, khẽ ngửi, sau đó ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng tuyết tạo thành một đường cong xinh đẹp.Đàm Hi nheo mắt, “Biết uống rượu từ khi nào đấy?”“Ừm… quên rồi…”“Cheers!”“Cạn ly!”Vốn nghĩ rằng muốn đổi múi giờ rất khó, nhưng sau khi uống hai ly rượu mọi thứ đều trở nên rất dễ dàng.Khi tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.Đàm Hi đang chuẩn bị vươn vai, tay phải bỗng nhiên chạm phải một thứ mềm mềm, nghiêng đầu lại nhìn, Nhiễm Dao đang ngủ bên cạnh, khẽ ngáy khò khè.Đàm Hi xoa vai, ngồi dậy, khẽ xuống giường.Khi Nhiễm Dao thức dậy, bữa sáng đã được mang lên: “Thơm quá…”“Xem ra chỉ có thức ăn ngon mới có thể đánh thức cậu.” Đàm Hi bày dao nĩa xong xuôi, đi đến bên cạnh ghế sofa, “Sầu lười, dậy thôi.”Nhiễm Dao giơ hai tay ra.Đàm Hi: “Làm gì?”Nhiễm Dao: “Kéo tớ.”Nở một nụ cười bó tay, nhưng Đàm Hi vẫn nắm lấy tay kéo. Nhiễm Dao ngồi dậy, xoa đôi mắt nhập nhèm.“Mấy giờ rồi?”“8 giờ 30. Dậy thôi, ăn sáng.”“Ồ. Khi nào thì đi thăm anh Sóc đây?”“Hẹn với tổ đạo diễn lúc 10 giờ.”“Ở đâu?”“Khu Hoàng Hậu.”Nhiễm Dao vén chăn mỏng lên, nhảy phắt xuống: “Vậy thì nhanh lên, có khi nào sẽ trễ không? Quay phim gì vậy?”Đàm Hi vừa ăn sáng, vừa kể lại tình hình đại khái cho cô ấy nghe.“Phim cấp B… B?”“Đạo diễn rất xuất sắc.”“Sau đó thì sao?” Nhiễm Dao nuốt nước bọt.“Nội dung phim thuộc thể thoại kinh dị, còn mang theo chút màu sắc người lớn. Nhưng nam chính rất đẹp trai, vóc người cũng rất đẹp.”Nhiễm Dao che mặt, muốn nói lại thôi: “Có cảnh… giường chiếu không?”“Chắc là có đó…”

Chương 1215: 1213