Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…

Chương 3: Người Kia Lài Ai?

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Hai phút sau, xe của Mục Đình Sâm xe tiếp tục đi về phía trước, cô cũng nhẹ nhàng thở ra. Lúc xe dừng lại, anh đang làm gì?Trong xe, lái xe Trần Nặc hơi lo lắng mở miệng nói: “Thiếu gia… Đang có tuyết rơi, thật sự không để tiểu thư lên xe sao? Nếu không lại chờ thêm một chút? Tôi gọi cô ấy?”“Nhiều chuyện.” Mục Đình Sâm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn bóng hình nhỏ bé gầy gò ấy, tự dưng cảm thấy có chút buồn bực. Anh đã đợi hai phút rồi, đã cho cô cơ hội rồi.Đến trường học, Trần Mộng Dao nhìn thấy dáng vẻ cả người ướt sũng của Ôn Ngôn vừa đau lòng vừa bực mình: “Cậu làm cái gì vậy? trời tuyết rơi lớn như vậy cậu lại đạp xe đạp đến trường? Điên rồi hả? nhanh nhanh, đồ ăn sáng vẫn còn nóng, nhanh nhân lúc còn nóng ăn hết đi cho mình!”Ôn Ngôn cầm lấy sữa đậu và sủi cảo hấp mà Trần Mộng Dao đưa, mỉm cười, đôi môi khô khốc lộ ra một mảnh đỏ tươi.Trần Mộng Dao hít sâu một hơi: “Cha mẹ cậu không quan tâm đến cậu? Không quan tâm ăn mặc, đem cậu đưa đến trường học vẽ, cũng là không nghe không hỏi, cậu là được nhặt về hả?”“Mình… mẹ mình, lúc mình còn rất nhỏ đã đi lầy chồng khác rồi, cha mình đã mắt vào 10 năm trước rồi, không liên quan gì đến bọn họ…” Ôn Ngôn nói xong, cởi chiếc áo khoác đã ướt đẫm, uống một ngụm sữa đậu ấm, từ đầu đến cuối đều là vô cùng thảm nhiên, nhìn thật khiến người ta đau lòng.Trần Mộng Dao đau lòng vuốt vuốt mái tóc dài ướt sũng của cô: “Tại sao không nói sớm? Chúng ta quen biết nhau từ cấp 3 cho đến bây giờ, nói thế nào thì cậu cũng không chịu nói với mình, hôm nay cuối cùng cũng chịu nói rồi, cô gái xinh đẹp như cậu, mẹ cậu cũng có thể nhẫn tâm bỏ cậu mà đi, đúng là kỳ lạ… vậy bây giờ cậu đang ở cùng với ai?”Ở cùng với ai? Ôn Ngôn không lập tức trả lời, cô đang nghĩ, xưng hô Mục Đình Sâm với người khác như thế nào, anh trai sao? “Anh trai.” Cô chỉ có thể nói như vậy.Trần Mộng Dao hơi có chút nghi ngờ: “Anh trai? Anh trai ruột? Cho dù chỉ là họ hàng, cũng sẽ không để cậu sống thảm như vậy đi?”Cô cười cười, không trả lời. Trần Mộng Dao bất đắc dĩ thở dài: “Lần này bột màu mà thầy giáo bảo mua cậu mua chưa?”Ôn Ngôn lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa mua được, để mình lại nghĩ cách xem Sao.Ba năm trước Mục Đình Sâm say rượu, đem cô đặt ở dưới người.Cô ngây thơ, nhưng không phải là không biết, cũng là lần đầu tiên từ chối anh. Anh không cưỡng cầu, giọng nói lạnh lùng toát ra từ đôi môi của anh: “Một ngày nào đó, cô sẽ cầu xin tôi.”Sau đấy, anh không nói một lời ra nước ngoài, cô cũng không hề cầu xin anh bố thí, thậm chí không hề ăn một bữa cơm nào ở Mục gia, là cô không làm được yêu cầu của anh, không thể lấy lòng được, cũng không cần thiết lấy lòng.Nhìn dáng vẻ nhíu mày buồn bực của Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao cực kỳ đau lòng, vừa định mở miệng nói cái gì, đột nhiên bị một giọng nam ôn nhuận chen ngang. “Tiểu Ngôn, em sao vậy? Làm sao nhìn em lại buồn thiu như vậy?”Người nói chuyện là Thẩm Giới, anh ta là người thứ hai mà Ôn Ngôn tiếp xúc ở trường.Giới nhà giàu ở trong Đề Đô chỉ lớn như vậy, Trần Mộng Dao và Thẩm Giới đều ở trong đó, duy chỉ có Ôn Ngôn không ở trong đấy.“Còn không phải là bột màu…” “Mộng Dao” Ôn Ngôn lên tiếng đánh gãy lời của Trần Mộng Dao, âm thầm lắc đầu với cô ấy. Trong vô thức, cô không muốn để cho Thẩm Giới biết sự quẫn bách của mình. Đột nhiên, Thầm Giới đưa thay sờ sờ trán của Ôn Ngôn: “Em sốt rồi.”Giống như đang phàn nàn, nhưng tay đã tự động lấy khăn của mình xuống quàng lên cổ của Ôn Ngôn: “Nếu như em ốm, thì Mộng Dao của chúng ta lại phải suốt ngày lải nhà lải nhải rồi.”Ôn Ngôn ngước mắt nhìn anh, nhịp tim nhanh thêm một chút, nụ cười của anh giống như là ánh nắng xé tan tầng mây, ôn hòa mà lại tự nhiên, nhẹ nhàng chiếu lên trán, trong ánh mắt như đang cất giấu cả hàng vạn hàng nghìn ngôi sao.Anh là người đẹp trai thứ hai mà cô nhìn thấy, người thứ nhất, là Mục Đình Sâm. Lần đầu gặp mặt 10 năm trước, Mục Đình Sâm cũng coi như là đã từng làm rung động những năm tháng đó của cô.Ôn Ngôn nhìn Thẩm Giới ở trước mặt, suy nghĩ về phương xa, hoàn toàn không có chú ý tới lúc này bên ngoài hành lang phòng vẽ tranh, một đôi mắt thâm thúy sắc bén đang nhìn cảnh này.

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Hai phút sau, xe của Mục Đình Sâm xe tiếp tục đi về phía trước, cô cũng nhẹ nhàng thở ra. Lúc xe dừng lại, anh đang làm gì?Trong xe, lái xe Trần Nặc hơi lo lắng mở miệng nói: “Thiếu gia… Đang có tuyết rơi, thật sự không để tiểu thư lên xe sao? Nếu không lại chờ thêm một chút? Tôi gọi cô ấy?”“Nhiều chuyện.” Mục Đình Sâm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn bóng hình nhỏ bé gầy gò ấy, tự dưng cảm thấy có chút buồn bực. Anh đã đợi hai phút rồi, đã cho cô cơ hội rồi.Đến trường học, Trần Mộng Dao nhìn thấy dáng vẻ cả người ướt sũng của Ôn Ngôn vừa đau lòng vừa bực mình: “Cậu làm cái gì vậy? trời tuyết rơi lớn như vậy cậu lại đạp xe đạp đến trường? Điên rồi hả? nhanh nhanh, đồ ăn sáng vẫn còn nóng, nhanh nhân lúc còn nóng ăn hết đi cho mình!”Ôn Ngôn cầm lấy sữa đậu và sủi cảo hấp mà Trần Mộng Dao đưa, mỉm cười, đôi môi khô khốc lộ ra một mảnh đỏ tươi.Trần Mộng Dao hít sâu một hơi: “Cha mẹ cậu không quan tâm đến cậu? Không quan tâm ăn mặc, đem cậu đưa đến trường học vẽ, cũng là không nghe không hỏi, cậu là được nhặt về hả?”“Mình… mẹ mình, lúc mình còn rất nhỏ đã đi lầy chồng khác rồi, cha mình đã mắt vào 10 năm trước rồi, không liên quan gì đến bọn họ…” Ôn Ngôn nói xong, cởi chiếc áo khoác đã ướt đẫm, uống một ngụm sữa đậu ấm, từ đầu đến cuối đều là vô cùng thảm nhiên, nhìn thật khiến người ta đau lòng.Trần Mộng Dao đau lòng vuốt vuốt mái tóc dài ướt sũng của cô: “Tại sao không nói sớm? Chúng ta quen biết nhau từ cấp 3 cho đến bây giờ, nói thế nào thì cậu cũng không chịu nói với mình, hôm nay cuối cùng cũng chịu nói rồi, cô gái xinh đẹp như cậu, mẹ cậu cũng có thể nhẫn tâm bỏ cậu mà đi, đúng là kỳ lạ… vậy bây giờ cậu đang ở cùng với ai?”Ở cùng với ai? Ôn Ngôn không lập tức trả lời, cô đang nghĩ, xưng hô Mục Đình Sâm với người khác như thế nào, anh trai sao? “Anh trai.” Cô chỉ có thể nói như vậy.Trần Mộng Dao hơi có chút nghi ngờ: “Anh trai? Anh trai ruột? Cho dù chỉ là họ hàng, cũng sẽ không để cậu sống thảm như vậy đi?”Cô cười cười, không trả lời. Trần Mộng Dao bất đắc dĩ thở dài: “Lần này bột màu mà thầy giáo bảo mua cậu mua chưa?”Ôn Ngôn lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa mua được, để mình lại nghĩ cách xem Sao.Ba năm trước Mục Đình Sâm say rượu, đem cô đặt ở dưới người.Cô ngây thơ, nhưng không phải là không biết, cũng là lần đầu tiên từ chối anh. Anh không cưỡng cầu, giọng nói lạnh lùng toát ra từ đôi môi của anh: “Một ngày nào đó, cô sẽ cầu xin tôi.”Sau đấy, anh không nói một lời ra nước ngoài, cô cũng không hề cầu xin anh bố thí, thậm chí không hề ăn một bữa cơm nào ở Mục gia, là cô không làm được yêu cầu của anh, không thể lấy lòng được, cũng không cần thiết lấy lòng.Nhìn dáng vẻ nhíu mày buồn bực của Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao cực kỳ đau lòng, vừa định mở miệng nói cái gì, đột nhiên bị một giọng nam ôn nhuận chen ngang. “Tiểu Ngôn, em sao vậy? Làm sao nhìn em lại buồn thiu như vậy?”Người nói chuyện là Thẩm Giới, anh ta là người thứ hai mà Ôn Ngôn tiếp xúc ở trường.Giới nhà giàu ở trong Đề Đô chỉ lớn như vậy, Trần Mộng Dao và Thẩm Giới đều ở trong đó, duy chỉ có Ôn Ngôn không ở trong đấy.“Còn không phải là bột màu…” “Mộng Dao” Ôn Ngôn lên tiếng đánh gãy lời của Trần Mộng Dao, âm thầm lắc đầu với cô ấy. Trong vô thức, cô không muốn để cho Thẩm Giới biết sự quẫn bách của mình. Đột nhiên, Thầm Giới đưa thay sờ sờ trán của Ôn Ngôn: “Em sốt rồi.”Giống như đang phàn nàn, nhưng tay đã tự động lấy khăn của mình xuống quàng lên cổ của Ôn Ngôn: “Nếu như em ốm, thì Mộng Dao của chúng ta lại phải suốt ngày lải nhà lải nhải rồi.”Ôn Ngôn ngước mắt nhìn anh, nhịp tim nhanh thêm một chút, nụ cười của anh giống như là ánh nắng xé tan tầng mây, ôn hòa mà lại tự nhiên, nhẹ nhàng chiếu lên trán, trong ánh mắt như đang cất giấu cả hàng vạn hàng nghìn ngôi sao.Anh là người đẹp trai thứ hai mà cô nhìn thấy, người thứ nhất, là Mục Đình Sâm. Lần đầu gặp mặt 10 năm trước, Mục Đình Sâm cũng coi như là đã từng làm rung động những năm tháng đó của cô.Ôn Ngôn nhìn Thẩm Giới ở trước mặt, suy nghĩ về phương xa, hoàn toàn không có chú ý tới lúc này bên ngoài hành lang phòng vẽ tranh, một đôi mắt thâm thúy sắc bén đang nhìn cảnh này.

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Hai phút sau, xe của Mục Đình Sâm xe tiếp tục đi về phía trước, cô cũng nhẹ nhàng thở ra. Lúc xe dừng lại, anh đang làm gì?Trong xe, lái xe Trần Nặc hơi lo lắng mở miệng nói: “Thiếu gia… Đang có tuyết rơi, thật sự không để tiểu thư lên xe sao? Nếu không lại chờ thêm một chút? Tôi gọi cô ấy?”“Nhiều chuyện.” Mục Đình Sâm xuyên qua kính chiếu hậu nhìn bóng hình nhỏ bé gầy gò ấy, tự dưng cảm thấy có chút buồn bực. Anh đã đợi hai phút rồi, đã cho cô cơ hội rồi.Đến trường học, Trần Mộng Dao nhìn thấy dáng vẻ cả người ướt sũng của Ôn Ngôn vừa đau lòng vừa bực mình: “Cậu làm cái gì vậy? trời tuyết rơi lớn như vậy cậu lại đạp xe đạp đến trường? Điên rồi hả? nhanh nhanh, đồ ăn sáng vẫn còn nóng, nhanh nhân lúc còn nóng ăn hết đi cho mình!”Ôn Ngôn cầm lấy sữa đậu và sủi cảo hấp mà Trần Mộng Dao đưa, mỉm cười, đôi môi khô khốc lộ ra một mảnh đỏ tươi.Trần Mộng Dao hít sâu một hơi: “Cha mẹ cậu không quan tâm đến cậu? Không quan tâm ăn mặc, đem cậu đưa đến trường học vẽ, cũng là không nghe không hỏi, cậu là được nhặt về hả?”“Mình… mẹ mình, lúc mình còn rất nhỏ đã đi lầy chồng khác rồi, cha mình đã mắt vào 10 năm trước rồi, không liên quan gì đến bọn họ…” Ôn Ngôn nói xong, cởi chiếc áo khoác đã ướt đẫm, uống một ngụm sữa đậu ấm, từ đầu đến cuối đều là vô cùng thảm nhiên, nhìn thật khiến người ta đau lòng.Trần Mộng Dao đau lòng vuốt vuốt mái tóc dài ướt sũng của cô: “Tại sao không nói sớm? Chúng ta quen biết nhau từ cấp 3 cho đến bây giờ, nói thế nào thì cậu cũng không chịu nói với mình, hôm nay cuối cùng cũng chịu nói rồi, cô gái xinh đẹp như cậu, mẹ cậu cũng có thể nhẫn tâm bỏ cậu mà đi, đúng là kỳ lạ… vậy bây giờ cậu đang ở cùng với ai?”Ở cùng với ai? Ôn Ngôn không lập tức trả lời, cô đang nghĩ, xưng hô Mục Đình Sâm với người khác như thế nào, anh trai sao? “Anh trai.” Cô chỉ có thể nói như vậy.Trần Mộng Dao hơi có chút nghi ngờ: “Anh trai? Anh trai ruột? Cho dù chỉ là họ hàng, cũng sẽ không để cậu sống thảm như vậy đi?”Cô cười cười, không trả lời. Trần Mộng Dao bất đắc dĩ thở dài: “Lần này bột màu mà thầy giáo bảo mua cậu mua chưa?”Ôn Ngôn lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa mua được, để mình lại nghĩ cách xem Sao.Ba năm trước Mục Đình Sâm say rượu, đem cô đặt ở dưới người.Cô ngây thơ, nhưng không phải là không biết, cũng là lần đầu tiên từ chối anh. Anh không cưỡng cầu, giọng nói lạnh lùng toát ra từ đôi môi của anh: “Một ngày nào đó, cô sẽ cầu xin tôi.”Sau đấy, anh không nói một lời ra nước ngoài, cô cũng không hề cầu xin anh bố thí, thậm chí không hề ăn một bữa cơm nào ở Mục gia, là cô không làm được yêu cầu của anh, không thể lấy lòng được, cũng không cần thiết lấy lòng.Nhìn dáng vẻ nhíu mày buồn bực của Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao cực kỳ đau lòng, vừa định mở miệng nói cái gì, đột nhiên bị một giọng nam ôn nhuận chen ngang. “Tiểu Ngôn, em sao vậy? Làm sao nhìn em lại buồn thiu như vậy?”Người nói chuyện là Thẩm Giới, anh ta là người thứ hai mà Ôn Ngôn tiếp xúc ở trường.Giới nhà giàu ở trong Đề Đô chỉ lớn như vậy, Trần Mộng Dao và Thẩm Giới đều ở trong đó, duy chỉ có Ôn Ngôn không ở trong đấy.“Còn không phải là bột màu…” “Mộng Dao” Ôn Ngôn lên tiếng đánh gãy lời của Trần Mộng Dao, âm thầm lắc đầu với cô ấy. Trong vô thức, cô không muốn để cho Thẩm Giới biết sự quẫn bách của mình. Đột nhiên, Thầm Giới đưa thay sờ sờ trán của Ôn Ngôn: “Em sốt rồi.”Giống như đang phàn nàn, nhưng tay đã tự động lấy khăn của mình xuống quàng lên cổ của Ôn Ngôn: “Nếu như em ốm, thì Mộng Dao của chúng ta lại phải suốt ngày lải nhà lải nhải rồi.”Ôn Ngôn ngước mắt nhìn anh, nhịp tim nhanh thêm một chút, nụ cười của anh giống như là ánh nắng xé tan tầng mây, ôn hòa mà lại tự nhiên, nhẹ nhàng chiếu lên trán, trong ánh mắt như đang cất giấu cả hàng vạn hàng nghìn ngôi sao.Anh là người đẹp trai thứ hai mà cô nhìn thấy, người thứ nhất, là Mục Đình Sâm. Lần đầu gặp mặt 10 năm trước, Mục Đình Sâm cũng coi như là đã từng làm rung động những năm tháng đó của cô.Ôn Ngôn nhìn Thẩm Giới ở trước mặt, suy nghĩ về phương xa, hoàn toàn không có chú ý tới lúc này bên ngoài hành lang phòng vẽ tranh, một đôi mắt thâm thúy sắc bén đang nhìn cảnh này.

Chương 3: Người Kia Lài Ai?