Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…
Chương 331: Muốn Chối Bay Ư?
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Kính Thiếu Khanh nhanh chóng ruột lên, trong lúc cô chặn xe lại anh đã leo lên xe trước rồi sau đó kéo theo cô vào trong:"Khách sạn Cảng Tiệp!" Hô hấp của Trần Mộng Dao không mấy ổn định, cô hỏi: "Tới khách sạn làm gì? Tôi phải về nhà! Xin hãy quay đầu xe về tiểu khu Thành Uyển!"Kinh Thiếu Khanh móc ra một xấp tiền mặt từ ví ra ném lên ghế phó lái: "Đi khách sạn!"Tài xế lái xe nhìn thấy cọc tiền mặt dày cui liền xem họ thành một cặp tình nhân đang cãi vã, còn rất ân cần mà quay đầu xe về hướng đi khách sạn.Lúc nãy Kính Thiếu Khanh mặt mày tối sầm kéo Trần Mộng Dao vào xe nên cô cũng biết anh đang rất nghiêm túc. Cô không dám làm ầm lên mà chỉ có thể vừa giằng co vừa nhỏ tiếng nói: "Đừng mà... chúng ta tìm chỗ nào tốt hơn để nói chuyện được không? Tôi sẽ không chạy trốn nữa..."Thế nhưng anh hoàn toàn phớt lờ cô. Anh không cho cô một cơ hội nào để thương lượng mà kéo cô vào thang máy. Trần Mộng Dao thấy trong thang máy không có người mới dám lớn tiếng: "Anh điên à! Anh mau thả tôi ra! Tôi nói cho anh biết, anh mà còn làm như vậy nữa thì tôi sẽ... tôi sẽ... con mẹ nó anh có nghe thấy tôi nói gì không vậy?"
Kính Thiếu Khanh nhanh chóng ruột lên, trong lúc cô chặn xe lại anh đã leo lên xe trước rồi sau đó kéo theo cô vào trong:
"Khách sạn Cảng Tiệp!" Hô hấp của Trần Mộng Dao không mấy ổn định, cô hỏi: "Tới khách sạn làm gì? Tôi phải về nhà! Xin hãy quay đầu xe về tiểu khu Thành Uyển!"
Kinh Thiếu Khanh móc ra một xấp tiền mặt từ ví ra ném lên ghế phó lái: "Đi khách sạn!"
Tài xế lái xe nhìn thấy cọc tiền mặt dày cui liền xem họ thành một cặp tình nhân đang cãi vã, còn rất ân cần mà quay đầu xe về hướng đi khách sạn.
Lúc nãy Kính Thiếu Khanh mặt mày tối sầm kéo Trần Mộng Dao vào xe nên cô cũng biết anh đang rất nghiêm túc. Cô không dám làm ầm lên mà chỉ có thể vừa giằng co vừa nhỏ tiếng nói: "Đừng mà... chúng ta tìm chỗ nào tốt hơn để nói chuyện được không? Tôi sẽ không chạy trốn nữa..."
Thế nhưng anh hoàn toàn phớt lờ cô. Anh không cho cô một cơ hội nào để thương lượng mà kéo cô vào thang máy. Trần Mộng Dao thấy trong thang máy không có người mới dám lớn tiếng: "Anh điên à! Anh mau thả tôi ra! Tôi nói cho anh biết, anh mà còn làm như vậy nữa thì tôi sẽ... tôi sẽ... con mẹ nó anh có nghe thấy tôi nói gì không vậy?"
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Kính Thiếu Khanh nhanh chóng ruột lên, trong lúc cô chặn xe lại anh đã leo lên xe trước rồi sau đó kéo theo cô vào trong:"Khách sạn Cảng Tiệp!" Hô hấp của Trần Mộng Dao không mấy ổn định, cô hỏi: "Tới khách sạn làm gì? Tôi phải về nhà! Xin hãy quay đầu xe về tiểu khu Thành Uyển!"Kinh Thiếu Khanh móc ra một xấp tiền mặt từ ví ra ném lên ghế phó lái: "Đi khách sạn!"Tài xế lái xe nhìn thấy cọc tiền mặt dày cui liền xem họ thành một cặp tình nhân đang cãi vã, còn rất ân cần mà quay đầu xe về hướng đi khách sạn.Lúc nãy Kính Thiếu Khanh mặt mày tối sầm kéo Trần Mộng Dao vào xe nên cô cũng biết anh đang rất nghiêm túc. Cô không dám làm ầm lên mà chỉ có thể vừa giằng co vừa nhỏ tiếng nói: "Đừng mà... chúng ta tìm chỗ nào tốt hơn để nói chuyện được không? Tôi sẽ không chạy trốn nữa..."Thế nhưng anh hoàn toàn phớt lờ cô. Anh không cho cô một cơ hội nào để thương lượng mà kéo cô vào thang máy. Trần Mộng Dao thấy trong thang máy không có người mới dám lớn tiếng: "Anh điên à! Anh mau thả tôi ra! Tôi nói cho anh biết, anh mà còn làm như vậy nữa thì tôi sẽ... tôi sẽ... con mẹ nó anh có nghe thấy tôi nói gì không vậy?"