Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…
Chương 333: Là Anh Ấy Ép Buộc Mình
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Sau khi Kính Thiếu Khanh tải đoạn video về điện thoại, anh hài lòng nhìn cô rồi hỏi: "Em muốn đi về hay ở lại đây?"Trần Mộng Dao nhảy dựng lên: "Tất nhiên là đi về rồi!" Đang đùa à? Tất nhiên cô sẽ không quay đoạn phim kia một cách vô nghĩa rồi, cô muốn thoát khỏi nanh vuốt của anh mới làm theo yêu cầu còn gi? Trước đây anh không đụng vào cô là vì cả hai đang đóng kịch, còn bây giờ cô đã thật sự trở thành bạn gái của anh, cô mới không tin rằng anh sẽ kiềm chế được bản thân!Kính Thiếu Khanh cũng muốn miễn cưỡng cô: "Được, vậy tôi đưa em về. À đúng rồi, ngày mai tôi và Đình Sâm phải cùng nhau về Đế Đô rồi, khi nào rảnh sẽ tới đây thăm em. Nếu em dám giờ chiều trò gì nữa thì tôi sẽ gửi đoạn phim đó cho Ôn Ngôn và nhân viên tiệm bánh, để bọn họ phân xử giúp tôi."Trần Mộng Dao nghien răng nghiến lợi, trong lòng cô thầm nguyền rủa tổ tông nhà anh. Cô vừa bước ra của phòng liền chạm mặt với Mục Đình Sâm đang đúng lúc qua đây tìm Kính Thiếu Khanh, có vẻ hai người họ đăng ký chung một khách sạn này. Trần Mộng Dao nhanh chóng che mặt chạy đi còn Kính Thiếu Khanh thì cười tới thiếu đánh: "Đình Sâm này, lát sau quay lại tôi sẽ tìm cậu."Mục Đình Sâm dõi theo hai người họ một trước một sau chạy vào thang máy, trên môi không tự chủ cong lên ý cười. Rồi anh giống như nhớ ra gì đó khiến nụ cười biến mất, ảnh mắt cũng trở nên lạnh lùng.Sau khi đưa Trần Mộng Dao tới trước của tòa tiểu khu, KínhThiếu Khanh vẫn còn mặt dày đòi hỏi một nụ hôn từ cô:"Không hôn tạm biệt sao? Ngày mai tôi phải đi rồi... em sẽ không gặp được tôi vài ngày đây."Trần Mộng Dao có chút lạnh lùng: "Hai mươi mấy phút trước chúng ta còn tính toán qua lại, từ khi nào trở thành loại tình nồng ý mật như vậy nhỉ?"Thái độ của cô khiến anh không hài lòng. Anh nhanh chóng vươn tới cắn nhẹ lên môi cô, nói: "Được rồi, đi lên đi, tôi sẽ nhìn em đi vào."Đến khi Trần Mộng Dao bước tới trước cửa thang máy, cô bỗng nhiên dừng lại rồi xoay người xông tới trước mặt anh. Cô ôm chầm lấy anh rồi bảo: "Lần sau anh tới, tôi sẽ dành chút thời gian rảnh đi cùng anh."Kinh Thiếu Khanh xoa xoa đỉnh đầu của cô rồi gip cô chỉnh lại khăn choàng trên cổ: "Được, em đi lên đi."Trần Mộng Dao tung tăng trở về nhà. Trên miệng cô còn ngân nga một bài hát trữ tình mùa đông làm Ôn Ngôn cũng phải tỉnh giấc. Ôn Ngôn mơ hồ hỏi: "Cậu thèm đàn ông rồi à?"Trần Mộng Dao lén cười rồi chui vào trong chăn ôm chặt Ôn Ngôn: "Mình chính thức yêu đương rồi nha!"Hơi lạnh trên người cô khiến cho Ôn Ngôn tình ngủ hẳn: "GÌ đây? Yêu đương với ai? Kính Thiếu Khanh?"
Sau khi Kính Thiếu Khanh tải đoạn video về điện thoại, anh hài lòng nhìn cô rồi hỏi: "Em muốn đi về hay ở lại đây?"
Trần Mộng Dao nhảy dựng lên: "Tất nhiên là đi về rồi!" Đang đùa à? Tất nhiên cô sẽ không quay đoạn phim kia một cách vô nghĩa rồi, cô muốn thoát khỏi nanh vuốt của anh mới làm theo yêu cầu còn gi? Trước đây anh không đụng vào cô là vì cả hai đang đóng kịch, còn bây giờ cô đã thật sự trở thành bạn gái của anh, cô mới không tin rằng anh sẽ kiềm chế được bản thân!
Kính Thiếu Khanh cũng muốn miễn cưỡng cô: "Được, vậy tôi đưa em về. À đúng rồi, ngày mai tôi và Đình Sâm phải cùng nhau về Đế Đô rồi, khi nào rảnh sẽ tới đây thăm em. Nếu em dám giờ chiều trò gì nữa thì tôi sẽ gửi đoạn phim đó cho Ôn Ngôn và nhân viên tiệm bánh, để bọn họ phân xử giúp tôi."
Trần Mộng Dao nghien răng nghiến lợi, trong lòng cô thầm nguyền rủa tổ tông nhà anh. Cô vừa bước ra của phòng liền chạm mặt với Mục Đình Sâm đang đúng lúc qua đây tìm Kính Thiếu Khanh, có vẻ hai người họ đăng ký chung một khách sạn này. Trần Mộng Dao nhanh chóng che mặt chạy đi còn Kính Thiếu Khanh thì cười tới thiếu đánh: "Đình Sâm này, lát sau quay lại tôi sẽ tìm cậu."
Mục Đình Sâm dõi theo hai người họ một trước một sau chạy vào thang máy, trên môi không tự chủ cong lên ý cười. Rồi anh giống như nhớ ra gì đó khiến nụ cười biến mất, ảnh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
Sau khi đưa Trần Mộng Dao tới trước của tòa tiểu khu, Kính
Thiếu Khanh vẫn còn mặt dày đòi hỏi một nụ hôn từ cô:
"Không hôn tạm biệt sao? Ngày mai tôi phải đi rồi... em sẽ không gặp được tôi vài ngày đây."
Trần Mộng Dao có chút lạnh lùng: "Hai mươi mấy phút trước chúng ta còn tính toán qua lại, từ khi nào trở thành loại tình nồng ý mật như vậy nhỉ?"
Thái độ của cô khiến anh không hài lòng. Anh nhanh chóng vươn tới cắn nhẹ lên môi cô, nói: "Được rồi, đi lên đi, tôi sẽ nhìn em đi vào."
Đến khi Trần Mộng Dao bước tới trước cửa thang máy, cô bỗng nhiên dừng lại rồi xoay người xông tới trước mặt anh. Cô ôm chầm lấy anh rồi bảo: "Lần sau anh tới, tôi sẽ dành chút thời gian rảnh đi cùng anh."
Kinh Thiếu Khanh xoa xoa đỉnh đầu của cô rồi gip cô chỉnh lại khăn choàng trên cổ: "Được, em đi lên đi."
Trần Mộng Dao tung tăng trở về nhà. Trên miệng cô còn ngân nga một bài hát trữ tình mùa đông làm Ôn Ngôn cũng phải tỉnh giấc. Ôn Ngôn mơ hồ hỏi: "Cậu thèm đàn ông rồi à?"
Trần Mộng Dao lén cười rồi chui vào trong chăn ôm chặt Ôn Ngôn: "Mình chính thức yêu đương rồi nha!"
Hơi lạnh trên người cô khiến cho Ôn Ngôn tình ngủ hẳn: "GÌ đây? Yêu đương với ai? Kính Thiếu Khanh?"
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Sau khi Kính Thiếu Khanh tải đoạn video về điện thoại, anh hài lòng nhìn cô rồi hỏi: "Em muốn đi về hay ở lại đây?"Trần Mộng Dao nhảy dựng lên: "Tất nhiên là đi về rồi!" Đang đùa à? Tất nhiên cô sẽ không quay đoạn phim kia một cách vô nghĩa rồi, cô muốn thoát khỏi nanh vuốt của anh mới làm theo yêu cầu còn gi? Trước đây anh không đụng vào cô là vì cả hai đang đóng kịch, còn bây giờ cô đã thật sự trở thành bạn gái của anh, cô mới không tin rằng anh sẽ kiềm chế được bản thân!Kính Thiếu Khanh cũng muốn miễn cưỡng cô: "Được, vậy tôi đưa em về. À đúng rồi, ngày mai tôi và Đình Sâm phải cùng nhau về Đế Đô rồi, khi nào rảnh sẽ tới đây thăm em. Nếu em dám giờ chiều trò gì nữa thì tôi sẽ gửi đoạn phim đó cho Ôn Ngôn và nhân viên tiệm bánh, để bọn họ phân xử giúp tôi."Trần Mộng Dao nghien răng nghiến lợi, trong lòng cô thầm nguyền rủa tổ tông nhà anh. Cô vừa bước ra của phòng liền chạm mặt với Mục Đình Sâm đang đúng lúc qua đây tìm Kính Thiếu Khanh, có vẻ hai người họ đăng ký chung một khách sạn này. Trần Mộng Dao nhanh chóng che mặt chạy đi còn Kính Thiếu Khanh thì cười tới thiếu đánh: "Đình Sâm này, lát sau quay lại tôi sẽ tìm cậu."Mục Đình Sâm dõi theo hai người họ một trước một sau chạy vào thang máy, trên môi không tự chủ cong lên ý cười. Rồi anh giống như nhớ ra gì đó khiến nụ cười biến mất, ảnh mắt cũng trở nên lạnh lùng.Sau khi đưa Trần Mộng Dao tới trước của tòa tiểu khu, KínhThiếu Khanh vẫn còn mặt dày đòi hỏi một nụ hôn từ cô:"Không hôn tạm biệt sao? Ngày mai tôi phải đi rồi... em sẽ không gặp được tôi vài ngày đây."Trần Mộng Dao có chút lạnh lùng: "Hai mươi mấy phút trước chúng ta còn tính toán qua lại, từ khi nào trở thành loại tình nồng ý mật như vậy nhỉ?"Thái độ của cô khiến anh không hài lòng. Anh nhanh chóng vươn tới cắn nhẹ lên môi cô, nói: "Được rồi, đi lên đi, tôi sẽ nhìn em đi vào."Đến khi Trần Mộng Dao bước tới trước cửa thang máy, cô bỗng nhiên dừng lại rồi xoay người xông tới trước mặt anh. Cô ôm chầm lấy anh rồi bảo: "Lần sau anh tới, tôi sẽ dành chút thời gian rảnh đi cùng anh."Kinh Thiếu Khanh xoa xoa đỉnh đầu của cô rồi gip cô chỉnh lại khăn choàng trên cổ: "Được, em đi lên đi."Trần Mộng Dao tung tăng trở về nhà. Trên miệng cô còn ngân nga một bài hát trữ tình mùa đông làm Ôn Ngôn cũng phải tỉnh giấc. Ôn Ngôn mơ hồ hỏi: "Cậu thèm đàn ông rồi à?"Trần Mộng Dao lén cười rồi chui vào trong chăn ôm chặt Ôn Ngôn: "Mình chính thức yêu đương rồi nha!"Hơi lạnh trên người cô khiến cho Ôn Ngôn tình ngủ hẳn: "GÌ đây? Yêu đương với ai? Kính Thiếu Khanh?"