Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…

Chương 408: In Nhắn Đáng Nghi

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Anh bình tĩnh lại, đặt đồ ăn xong liền đi ra ngoài gọi vào số điện thoại lạ kia. Bên kia bắt máy rất nhanh, một giọng nữ rất quyến rũ truyền đến: “Thiếu Khanh, có chuyện gì muốn gọi em sao? Con trai đang quấy, lát nữa nói sau được không?”Nghe tiếng khóc của trẻ con ở đầu kia điện thoại, tâm trạng anh thấy bực dọc cực kỳ: “Tôi muốn nói là trước khi có kết quả xét nghiệm thì đừng có làm phiền tôi, đừng nhắn tin cho tôi, đừng gọi điện, đợi kết quả ra rồi, néu như đứa bé là của tôi thì tôi sẽ tìm cô để giải quyết. Nếu như không phải thì cô cút đi thật xa cho tôi!”Nói xong anh cúp thẳng điện thoại, anh toát mồ hôi lạnh. Thỉnh thoảng Trần Mộng Dao sẽ xem điện thoại của anh, nếu như cô nhìn thấy tin nhắn này thì anh còn không dám nghĩ đến kết quả.Sau khi xóa hết những thứ mà anh không dám lưu lại xong anh mới quay về phòng như không có chuyện gì. Không lâu sau Trần Mộng Dao đi ra khỏi phòng tắm, cô quấn khăn tắm trên người, mái tóc đen óng vẫn còn ướt, đôi chân dài nhỏ cực kỳ hấp dẫn. Thế nhưng hôm nay anh không có hứng thú gì, anh đang có tâm sự trong lòng, không có tâm tư nào mà nghĩ đến những thứ khác.Trần Mộng Dao không quen với bộ dạng nghiêm chỉnh thế này của anh nên ngồi lên chân anh: “Sao thế? Anh nhìn nhiều quá chán rồi à”Anh cười khổ, ôm lấy eo cô: “Không có… chỉ là anh hơi mệt thôi… lát nữa em ăn đêm một chút rồi ngủ sớm đi, anh đi tắm rồi ngủ trước.”Trần Mộng Dao cũng không nghĩ gì nhiều, cô chỉ tưởng anh mệt thật thôi: “Được rồi, anh tắm rồi ngủ đi, em đợi đồ ăn.”Khi đồ ăn được đưa đến, Kính Thiếu Khanh đã ngủ mắt rồi, Trần Mộng Dao vừa ăn vừa xem phim, khi sắp ăn xong thì điện thoại cô hết pin, cô lấy điện thoại của Kính Thiếu Khanh để xem tiếp. Đột nhiên trên màn hình hiện ra một tin nhắn, cô cau mày theo bản năng, vì bị che mắt một phần và chỉ hiện thị vài giây nhưng cô vẫn nhìn ra đó không phải tin nhắn rác bởi vì câu mở đầu là: “Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh, tôi không phải vì tiền…”Phần đằng sau thì không hiện ra, thế nhưng điều này đã khả nghỉ lắm rồi.Cô vừa định ấn vào, mở tin nhắn đấy ra thì một bàn tay đưa ra giật lại chiếc điện thoại từ đằng sau, cô bất ngờ quay đầu lại, là Kính Thiếu Khanh, không biết sao anh tự nhiên lại tỉnh!“Sao em vẫn chưa ngủ? Ăn nhanh rồi ngủ đi, ngày mai anh đến cửa tiệm với em.”Kính Thiếu Khanh nói xong thì tắt điện thoại đi rồi để về giường, Trần Mộng Dao hơi ngơ ra, lòng hiếu kỳ nổi lên bảo cô lên tiếng: “Vừa nãy có người gửi tin nhắn đến bảo gì mà xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh, không phải vì tiền… em vẫn chưa nhìn rõ, anh không xem xem sao?”Kính Thiếu Khanh hít một hơi, nghe tháy tin nhắn xong anh đột nhiên tỉnh táo, tuy anh chưa nhìn thấy nội dung tin nhắn, thế nhưng nghe Trần Mộng Dao miêu tả như vậy, anh cũng đoán được ra là ai gửi tới.Đương nhiên là anh không dám xem, lại còn ở trước mặt Trần Mộng Dao nữa. Anh cố gắng nói với giọng không quan tâm: “Mấy tin nhắn rác vớ vần thôi, đừng quan tâm, ngủ đi.”Trần Mộng Dao không bỏ qua, cướp lấy điện thoại anh: “Anh không xem thì em xem giúp, có phải thứ gì đáng xấu hỗ đâu, sao lại không được xem chứ?”Phản ứng của Kính Thiếu Khanh rất kịch liệt, sống chết ôm lấy điện thoại không buông tay ra, anh cũng không khống chế được âm lượng và giọng điệu của mình: “Anh đã nói là không cần quan tâm mài”Trần Mộng Dao bị quát xong đơ ra mắt vài giây: “Anh quát em làm gì? Vốn em tưởng là không có gì, thế nhưng phản ứng của anh như vậy thì không giống là không có gì. Có phải là tin nhắn của cô nào không? Có phải là lúc trước anh đi trêu hoa ghẹo bướm đến bây giờ vẫn chưa dứt sạch?”Kính Thiếu Khanh biết giấy không bọc được lửa, cứ như vậy thì chưa có kết quả xét nghiệm thì anh đã điên mất rồi. Anh bật người dậy, để điện thoại ra sau lưng, hít một hơi thật sâu, anh quyết định nói thật: “Anh không quát em… thôi bỏ đi, anh nói thật với em vậy, đỡ phải lúc nào cũng căng thẳng.”Bây giờ thì đến lượt Trần Mộng Dao căng thẳng, cô sợ cô không chịu nổi những gì anh nói: “Đợi chút, cho em chuẩn bị đã.”Bình tĩnh lại một chút rồi cô mới nói: “Được rồi, anh nói đi.”Kính Thiếu Khanh vốn định khai thật, thế nhưng trước mặt người con gái mà anh yêu, đã định nói ra rồi thế nhưng lại không mở lời được. Trước khi có kết quả xét nghiệm, anh chưa chắc chắn về phương án giải quyết nên không dám nói ra, anh nói bừa: “Là Lê Thuần… cô ta thấy không nên làm lộ chuyện của anh với em. Lâu lắm rồi không liên lạc, vài hôm trước cô ta lại liên lạc lại để xin lỗi anh, anh sợ em hiểu làm nên không nói với em… tin anh đi, anh sẽ xử lý tốt, sau này sẽ không giao du gì với cô ta nữa.”Trần Mộng Dao thở dài một hơi: “Anh làm em sợ chết đi được! Em còn tưởng anh làm trò gì sau lưng em, thì ra là Lê Thuần… không sao, em tin anh, anh mà muốn yêu Lê Thuần thì yêu lâu rồi, không cần phải đợi đến tận bây giờ. Anh xử lý nhanh nhé, em đỡ phải đau tim theo.”

Anh bình tĩnh lại, đặt đồ ăn xong liền đi ra ngoài gọi vào số điện thoại lạ kia. Bên kia bắt máy rất nhanh, một giọng nữ rất quyến rũ truyền đến: “Thiếu Khanh, có chuyện gì muốn gọi em sao? Con trai đang quấy, lát nữa nói sau được không?”

Nghe tiếng khóc của trẻ con ở đầu kia điện thoại, tâm trạng anh thấy bực dọc cực kỳ: “Tôi muốn nói là trước khi có kết quả xét nghiệm thì đừng có làm phiền tôi, đừng nhắn tin cho tôi, đừng gọi điện, đợi kết quả ra rồi, néu như đứa bé là của tôi thì tôi sẽ tìm cô để giải quyết. Nếu như không phải thì cô cút đi thật xa cho tôi!”

Nói xong anh cúp thẳng điện thoại, anh toát mồ hôi lạnh. Thỉnh thoảng Trần Mộng Dao sẽ xem điện thoại của anh, nếu như cô nhìn thấy tin nhắn này thì anh còn không dám nghĩ đến kết quả.

Sau khi xóa hết những thứ mà anh không dám lưu lại xong anh mới quay về phòng như không có chuyện gì. Không lâu sau Trần Mộng Dao đi ra khỏi phòng tắm, cô quấn khăn tắm trên người, mái tóc đen óng vẫn còn ướt, đôi chân dài nhỏ cực kỳ hấp dẫn. Thế nhưng hôm nay anh không có hứng thú gì, anh đang có tâm sự trong lòng, không có tâm tư nào mà nghĩ đến những thứ khác.

Trần Mộng Dao không quen với bộ dạng nghiêm chỉnh thế này của anh nên ngồi lên chân anh: “Sao thế? Anh nhìn nhiều quá chán rồi à”

Anh cười khổ, ôm lấy eo cô: “Không có… chỉ là anh hơi mệt thôi… lát nữa em ăn đêm một chút rồi ngủ sớm đi, anh đi tắm rồi ngủ trước.”

Trần Mộng Dao cũng không nghĩ gì nhiều, cô chỉ tưởng anh mệt thật thôi: “Được rồi, anh tắm rồi ngủ đi, em đợi đồ ăn.”

Khi đồ ăn được đưa đến, Kính Thiếu Khanh đã ngủ mắt rồi, Trần Mộng Dao vừa ăn vừa xem phim, khi sắp ăn xong thì điện thoại cô hết pin, cô lấy điện thoại của Kính Thiếu Khanh để xem tiếp. Đột nhiên trên màn hình hiện ra một tin nhắn, cô cau mày theo bản năng, vì bị che mắt một phần và chỉ hiện thị vài giây nhưng cô vẫn nhìn ra đó không phải tin nhắn rác bởi vì câu mở đầu là: “Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh, tôi không phải vì tiền…”

Phần đằng sau thì không hiện ra, thế nhưng điều này đã khả nghỉ lắm rồi.

Cô vừa định ấn vào, mở tin nhắn đấy ra thì một bàn tay đưa ra giật lại chiếc điện thoại từ đằng sau, cô bất ngờ quay đầu lại, là Kính Thiếu Khanh, không biết sao anh tự nhiên lại tỉnh!

“Sao em vẫn chưa ngủ? Ăn nhanh rồi ngủ đi, ngày mai anh đến cửa tiệm với em.”

Kính Thiếu Khanh nói xong thì tắt điện thoại đi rồi để về giường, Trần Mộng Dao hơi ngơ ra, lòng hiếu kỳ nổi lên bảo cô lên tiếng: “Vừa nãy có người gửi tin nhắn đến bảo gì mà xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh, không phải vì tiền… em vẫn chưa nhìn rõ, anh không xem xem sao?”

Kính Thiếu Khanh hít một hơi, nghe tháy tin nhắn xong anh đột nhiên tỉnh táo, tuy anh chưa nhìn thấy nội dung tin nhắn, thế nhưng nghe Trần Mộng Dao miêu tả như vậy, anh cũng đoán được ra là ai gửi tới.

Đương nhiên là anh không dám xem, lại còn ở trước mặt Trần Mộng Dao nữa. Anh cố gắng nói với giọng không quan tâm: “Mấy tin nhắn rác vớ vần thôi, đừng quan tâm, ngủ đi.”

Trần Mộng Dao không bỏ qua, cướp lấy điện thoại anh: “Anh không xem thì em xem giúp, có phải thứ gì đáng xấu hỗ đâu, sao lại không được xem chứ?”

Phản ứng của Kính Thiếu Khanh rất kịch liệt, sống chết ôm lấy điện thoại không buông tay ra, anh cũng không khống chế được âm lượng và giọng điệu của mình: “Anh đã nói là không cần quan tâm mài”

Trần Mộng Dao bị quát xong đơ ra mắt vài giây: “Anh quát em làm gì? Vốn em tưởng là không có gì, thế nhưng phản ứng của anh như vậy thì không giống là không có gì. Có phải là tin nhắn của cô nào không? Có phải là lúc trước anh đi trêu hoa ghẹo bướm đến bây giờ vẫn chưa dứt sạch?”

Kính Thiếu Khanh biết giấy không bọc được lửa, cứ như vậy thì chưa có kết quả xét nghiệm thì anh đã điên mất rồi. Anh bật người dậy, để điện thoại ra sau lưng, hít một hơi thật sâu, anh quyết định nói thật: “Anh không quát em… thôi bỏ đi, anh nói thật với em vậy, đỡ phải lúc nào cũng căng thẳng.”

Bây giờ thì đến lượt Trần Mộng Dao căng thẳng, cô sợ cô không chịu nổi những gì anh nói: “Đợi chút, cho em chuẩn bị đã.”

Bình tĩnh lại một chút rồi cô mới nói: “Được rồi, anh nói đi.”

Kính Thiếu Khanh vốn định khai thật, thế nhưng trước mặt người con gái mà anh yêu, đã định nói ra rồi thế nhưng lại không mở lời được. Trước khi có kết quả xét nghiệm, anh chưa chắc chắn về phương án giải quyết nên không dám nói ra, anh nói bừa: “Là Lê Thuần… cô ta thấy không nên làm lộ chuyện của anh với em. Lâu lắm rồi không liên lạc, vài hôm trước cô ta lại liên lạc lại để xin lỗi anh, anh sợ em hiểu làm nên không nói với em… tin anh đi, anh sẽ xử lý tốt, sau này sẽ không giao du gì với cô ta nữa.”

Trần Mộng Dao thở dài một hơi: “Anh làm em sợ chết đi được! Em còn tưởng anh làm trò gì sau lưng em, thì ra là Lê Thuần… không sao, em tin anh, anh mà muốn yêu Lê Thuần thì yêu lâu rồi, không cần phải đợi đến tận bây giờ. Anh xử lý nhanh nhé, em đỡ phải đau tim theo.”

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Anh bình tĩnh lại, đặt đồ ăn xong liền đi ra ngoài gọi vào số điện thoại lạ kia. Bên kia bắt máy rất nhanh, một giọng nữ rất quyến rũ truyền đến: “Thiếu Khanh, có chuyện gì muốn gọi em sao? Con trai đang quấy, lát nữa nói sau được không?”Nghe tiếng khóc của trẻ con ở đầu kia điện thoại, tâm trạng anh thấy bực dọc cực kỳ: “Tôi muốn nói là trước khi có kết quả xét nghiệm thì đừng có làm phiền tôi, đừng nhắn tin cho tôi, đừng gọi điện, đợi kết quả ra rồi, néu như đứa bé là của tôi thì tôi sẽ tìm cô để giải quyết. Nếu như không phải thì cô cút đi thật xa cho tôi!”Nói xong anh cúp thẳng điện thoại, anh toát mồ hôi lạnh. Thỉnh thoảng Trần Mộng Dao sẽ xem điện thoại của anh, nếu như cô nhìn thấy tin nhắn này thì anh còn không dám nghĩ đến kết quả.Sau khi xóa hết những thứ mà anh không dám lưu lại xong anh mới quay về phòng như không có chuyện gì. Không lâu sau Trần Mộng Dao đi ra khỏi phòng tắm, cô quấn khăn tắm trên người, mái tóc đen óng vẫn còn ướt, đôi chân dài nhỏ cực kỳ hấp dẫn. Thế nhưng hôm nay anh không có hứng thú gì, anh đang có tâm sự trong lòng, không có tâm tư nào mà nghĩ đến những thứ khác.Trần Mộng Dao không quen với bộ dạng nghiêm chỉnh thế này của anh nên ngồi lên chân anh: “Sao thế? Anh nhìn nhiều quá chán rồi à”Anh cười khổ, ôm lấy eo cô: “Không có… chỉ là anh hơi mệt thôi… lát nữa em ăn đêm một chút rồi ngủ sớm đi, anh đi tắm rồi ngủ trước.”Trần Mộng Dao cũng không nghĩ gì nhiều, cô chỉ tưởng anh mệt thật thôi: “Được rồi, anh tắm rồi ngủ đi, em đợi đồ ăn.”Khi đồ ăn được đưa đến, Kính Thiếu Khanh đã ngủ mắt rồi, Trần Mộng Dao vừa ăn vừa xem phim, khi sắp ăn xong thì điện thoại cô hết pin, cô lấy điện thoại của Kính Thiếu Khanh để xem tiếp. Đột nhiên trên màn hình hiện ra một tin nhắn, cô cau mày theo bản năng, vì bị che mắt một phần và chỉ hiện thị vài giây nhưng cô vẫn nhìn ra đó không phải tin nhắn rác bởi vì câu mở đầu là: “Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh, tôi không phải vì tiền…”Phần đằng sau thì không hiện ra, thế nhưng điều này đã khả nghỉ lắm rồi.Cô vừa định ấn vào, mở tin nhắn đấy ra thì một bàn tay đưa ra giật lại chiếc điện thoại từ đằng sau, cô bất ngờ quay đầu lại, là Kính Thiếu Khanh, không biết sao anh tự nhiên lại tỉnh!“Sao em vẫn chưa ngủ? Ăn nhanh rồi ngủ đi, ngày mai anh đến cửa tiệm với em.”Kính Thiếu Khanh nói xong thì tắt điện thoại đi rồi để về giường, Trần Mộng Dao hơi ngơ ra, lòng hiếu kỳ nổi lên bảo cô lên tiếng: “Vừa nãy có người gửi tin nhắn đến bảo gì mà xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh, không phải vì tiền… em vẫn chưa nhìn rõ, anh không xem xem sao?”Kính Thiếu Khanh hít một hơi, nghe tháy tin nhắn xong anh đột nhiên tỉnh táo, tuy anh chưa nhìn thấy nội dung tin nhắn, thế nhưng nghe Trần Mộng Dao miêu tả như vậy, anh cũng đoán được ra là ai gửi tới.Đương nhiên là anh không dám xem, lại còn ở trước mặt Trần Mộng Dao nữa. Anh cố gắng nói với giọng không quan tâm: “Mấy tin nhắn rác vớ vần thôi, đừng quan tâm, ngủ đi.”Trần Mộng Dao không bỏ qua, cướp lấy điện thoại anh: “Anh không xem thì em xem giúp, có phải thứ gì đáng xấu hỗ đâu, sao lại không được xem chứ?”Phản ứng của Kính Thiếu Khanh rất kịch liệt, sống chết ôm lấy điện thoại không buông tay ra, anh cũng không khống chế được âm lượng và giọng điệu của mình: “Anh đã nói là không cần quan tâm mài”Trần Mộng Dao bị quát xong đơ ra mắt vài giây: “Anh quát em làm gì? Vốn em tưởng là không có gì, thế nhưng phản ứng của anh như vậy thì không giống là không có gì. Có phải là tin nhắn của cô nào không? Có phải là lúc trước anh đi trêu hoa ghẹo bướm đến bây giờ vẫn chưa dứt sạch?”Kính Thiếu Khanh biết giấy không bọc được lửa, cứ như vậy thì chưa có kết quả xét nghiệm thì anh đã điên mất rồi. Anh bật người dậy, để điện thoại ra sau lưng, hít một hơi thật sâu, anh quyết định nói thật: “Anh không quát em… thôi bỏ đi, anh nói thật với em vậy, đỡ phải lúc nào cũng căng thẳng.”Bây giờ thì đến lượt Trần Mộng Dao căng thẳng, cô sợ cô không chịu nổi những gì anh nói: “Đợi chút, cho em chuẩn bị đã.”Bình tĩnh lại một chút rồi cô mới nói: “Được rồi, anh nói đi.”Kính Thiếu Khanh vốn định khai thật, thế nhưng trước mặt người con gái mà anh yêu, đã định nói ra rồi thế nhưng lại không mở lời được. Trước khi có kết quả xét nghiệm, anh chưa chắc chắn về phương án giải quyết nên không dám nói ra, anh nói bừa: “Là Lê Thuần… cô ta thấy không nên làm lộ chuyện của anh với em. Lâu lắm rồi không liên lạc, vài hôm trước cô ta lại liên lạc lại để xin lỗi anh, anh sợ em hiểu làm nên không nói với em… tin anh đi, anh sẽ xử lý tốt, sau này sẽ không giao du gì với cô ta nữa.”Trần Mộng Dao thở dài một hơi: “Anh làm em sợ chết đi được! Em còn tưởng anh làm trò gì sau lưng em, thì ra là Lê Thuần… không sao, em tin anh, anh mà muốn yêu Lê Thuần thì yêu lâu rồi, không cần phải đợi đến tận bây giờ. Anh xử lý nhanh nhé, em đỡ phải đau tim theo.”

Chương 408: In Nhắn Đáng Nghi