Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…

Chương 443: Ăn Nhiều Một Chút

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Khi Kính Thiếu Khanh đi ngang qua phòng làm việc của cô, cố ý gõ vào bàn làm việc của cô: “Người mớiđến, sau này làm việc chăm chỉ một chút.”Cô nhịn không được chỉ muốn cười, giả vờ khomlưng: “Chào Kính tổng, em nhất định cố gắng!”Khóe miệng Kính Thiếu Khanh mỉm cười, bước vào văn phòng. Chưa tới hai phút, Trần Mộng Dao nhận được một tin nhắn từ anh: “Sao dám gọi anh là Kínhtổng? Tối nay anh để em kêu bó.”Cô ấy trả lời với vẻ mặt “nghịch ngợm”, cất điện thoại Vào túi xách. Bây giờ đang làm việc, nghịch điện thoạisẽ không tốt.Xứng đáng là một công ty lớn, bầu không khí tốt hơn nhiều so với công ty nhỏ trước đây, ngoài sự gấp gápbận rộn, không có lục đục với nhau.Cô không để ý đến, quản lý nhân sự bước vào phòng làm việc của Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanhtâm trạng tốt, trên mặt mang theo gió xuân: “Cô ấykhông nghi ngờ gì chuyện tôi dặn anh?”Quản lý Nhân sự vội vàng nói: “Cô ấy hỏi ngược lại, lẽ ra cô ấy đã nghi ngờ, nhưng bị tôi oán giận lại, thái độcủa tôi càng tệ hình như cô ấy càng có vẻ vui vẻ…”Kính Thiếu Khanh gật đầu: “Với chỉ số IQ của cô ấy không thể nghĩ nhiều như vậy, cô ấy đã làm rất tốt. Đó là vợ sếp tương lai của các anh, hãy chăm sóc tốt chotôi. Được rồi, anh bận thì đi đi.”Quản lý Nhân sự nhéch miệng, có thể làm tổn thương người phụ nữ của mình như vậy sao? Nhưng anh tacũng không dám nói ra, đáp lại một tiếng rồi rời đi.Kính Thiếu Khanh lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn: “Cái công ty nhỏ đổ vỡ kia, trong vòng ba ngày,hãy để nó biến mất cho tôi.”Nghĩ đến Trần Mộng Dao tức giận đến mức phát khóc, tức giận vì đã bị oan như vậy, chọc người phụ nữ của anh đều phải trả giá, loại công ty nhỏ đỗ vỡ đó, dù saocũng không đi được xa, chôn vùi trước cũng không cócái gì là không tốt.Lúc tan ca buổi trưa, mọi người trong khu văn phòng đã đi ăn rồi, Trần Mộng Dao lẻn vào phòng làm việc Kính Thiếu Khanh: “Kính tổng… trưa nay ăn gì? Cơm văn phòng không? Hay là ăn ngoài, có muốn đi cùng không?”Kính Thiếu Khanh nhàn nhạt trừng mắt nhìn cô: “Cho anh chút tinh thần, em gọi anh bao nhiêu lần Kính tổng, anh sẽ làm cho em kêu anh là ba gấp mười lần,nếu em không tin thì cứ chờ tới tối nay”Trần Mộng Dao và anh cũng ở bên nhau lâu, cũng không quá xấu hỏ, thậm chí còn không đỏ mặt: “Được rồi, đợi thì đợi, anh cũng đừng quá tự tin, anh bao nhiêu tuổi rồi? Dần dần, anh sẽ cảm thấy trong lòng tinh lực dồi dào không đủ, em vẫn còn trẻ, đợi đến khiem sung sức, anh chỉ có thể nhìn, chậc chậc… ”Kính Thiếu Khanh kéo cô vào lòng: “Nói cái gì vậy? Anh lớn hơn em mười tuổi, nói chính xác là chín tuổi sáu tháng, sẽ không xảy ra tình trạng như vậy, tuyệt,đối, không, xảy ra! Đi, dẫn em ra ngoài ăn đồ ăn ngon,chúc mừng em tìm được công việc mới…”Trần Mộng Dao cười đến thở không ra hơi, khi đi đến cửa văn phòng, anh đột nhiên dừng lại: “Chờ đãi Chúng ta không thẻ đi cùng nhau, bị người khác nhìn thấy thì không hay?”Kính Thiếu Khanh khẽ cau mày, có chút bất bình: “Trước đây cũng không phải như vậy sao? Em là bạn tốt của Ôn Ngôn, hai chúng ta cùng nhau ăn cơm cócái gì không đúng?”Cô kiên quyết lắc đầu: “Trong công ty quá ít người biết chúng ta quen biết, chúng ta sớm đã nói rồi, ở công ty giả bộ không quen biết nhau, sau này muốn ăn cơm cùng nhau, thì anh đi trước đi hoặc em đi trước. Hay là anh đi trước đi, đến ga ra xe lái xe đi ra ngoài, đếnngã tư phía trước đợi em, đừng có ở cửa công ty. ”Ai bảo cô là tiểu tổ tông đâu, chỉ có thể nghe cô. Kính Thiếu Khanh miễn cưỡng rời khỏi công ty trước, ngoan ngoãn điều khiển xe đến ngã tư chờ đợi, một lúc sau, Trần Mộng Dao mới vui vẻ đuổi theo: “Cảmơn Kính tổng đã chiêu đãi hào phóng, em khôngkhách khí nhé, nhất định ăn nhiều một chút!”Kính Thiếu Khanh cũng không thèm nhắn mạnh lại chuyện cô gọi cho anh, biết cô cố ý, anh thuận miệng trêu chọc: “Được rồi, ăn nhiều một chút, ăn nhiều buổitối mới có sức để mà kêu.”Trần Mộng Dao nhéo nhéo cánh tay anh: “Đáng ghét!”Hai người trở về sau bữa ăn, Trần Mộng Dao xuống xe ở ngã tư, một mình đi bộ về công ty. Kính Thiếu Khanh lái xe đến trước, hai người gặp nhau ở lối vàothang máy, hiển nhiên Kính Thiếu Khanh đang đợi cô.Xung quanh còn có những người khác, Trần Mộng Dao không dám đến quá gần Kính Thiếu Khanh, có ý chào: “Kính tổng, thật trùng hợp, anh cũng đi ăn ngoài à?”Kính Thiếu Khanh giả vờ nghiêm túc, liếc nhìn cô,trong mắt mang theo ý cười: “Ừ.”Khi bước vào thang máy, có rất nhiều người, chỉ cóKính Thiếu Khanh xung quanh rộng rãi, bởi vì không aidám đứng gần anh. Tất nhiên Trần Mộng Dao đến gầnanh, vì để được thoải mái, cô đứng trước mặt anh ta, dù đầu cô không thể che khuất tầm nhìn của anh, nhưng hành vi đối với người khác nhìn cũng rất táo bạo.Khi cô vừa ra khỏi thang máy một đồng nghiệp cùng bộ phận đã kéo cô sang một bên: “Cô làm gì vậy? Kính tổng là lãnh đạo, khi đi thang máy làm sao cô dám đứng trước mặt anh ấy? Ra thang máy cô vẫn đi trước mắt anh ấy, chút quy tắc này cũng không biết? Không phải tôi muốn nói cô, đây là vì lợi ích của cô, mọi người đều làm việc trong một công ty, những quy tắc nhỏ này tự cô phải biết, chú ý lần sau, cẩn thận làm mát lòng người khác. Mặc dù Kính tổng không quan tâm đến cô, những nhà lãnh đạo thấp hơn thìkhông như vậy.”

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Khi Kính Thiếu Khanh đi ngang qua phòng làm việc của cô, cố ý gõ vào bàn làm việc của cô: “Người mớiđến, sau này làm việc chăm chỉ một chút.”Cô nhịn không được chỉ muốn cười, giả vờ khomlưng: “Chào Kính tổng, em nhất định cố gắng!”Khóe miệng Kính Thiếu Khanh mỉm cười, bước vào văn phòng. Chưa tới hai phút, Trần Mộng Dao nhận được một tin nhắn từ anh: “Sao dám gọi anh là Kínhtổng? Tối nay anh để em kêu bó.”Cô ấy trả lời với vẻ mặt “nghịch ngợm”, cất điện thoại Vào túi xách. Bây giờ đang làm việc, nghịch điện thoạisẽ không tốt.Xứng đáng là một công ty lớn, bầu không khí tốt hơn nhiều so với công ty nhỏ trước đây, ngoài sự gấp gápbận rộn, không có lục đục với nhau.Cô không để ý đến, quản lý nhân sự bước vào phòng làm việc của Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanhtâm trạng tốt, trên mặt mang theo gió xuân: “Cô ấykhông nghi ngờ gì chuyện tôi dặn anh?”Quản lý Nhân sự vội vàng nói: “Cô ấy hỏi ngược lại, lẽ ra cô ấy đã nghi ngờ, nhưng bị tôi oán giận lại, thái độcủa tôi càng tệ hình như cô ấy càng có vẻ vui vẻ…”Kính Thiếu Khanh gật đầu: “Với chỉ số IQ của cô ấy không thể nghĩ nhiều như vậy, cô ấy đã làm rất tốt. Đó là vợ sếp tương lai của các anh, hãy chăm sóc tốt chotôi. Được rồi, anh bận thì đi đi.”Quản lý Nhân sự nhéch miệng, có thể làm tổn thương người phụ nữ của mình như vậy sao? Nhưng anh tacũng không dám nói ra, đáp lại một tiếng rồi rời đi.Kính Thiếu Khanh lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn: “Cái công ty nhỏ đổ vỡ kia, trong vòng ba ngày,hãy để nó biến mất cho tôi.”Nghĩ đến Trần Mộng Dao tức giận đến mức phát khóc, tức giận vì đã bị oan như vậy, chọc người phụ nữ của anh đều phải trả giá, loại công ty nhỏ đỗ vỡ đó, dù saocũng không đi được xa, chôn vùi trước cũng không cócái gì là không tốt.Lúc tan ca buổi trưa, mọi người trong khu văn phòng đã đi ăn rồi, Trần Mộng Dao lẻn vào phòng làm việc Kính Thiếu Khanh: “Kính tổng… trưa nay ăn gì? Cơm văn phòng không? Hay là ăn ngoài, có muốn đi cùng không?”Kính Thiếu Khanh nhàn nhạt trừng mắt nhìn cô: “Cho anh chút tinh thần, em gọi anh bao nhiêu lần Kính tổng, anh sẽ làm cho em kêu anh là ba gấp mười lần,nếu em không tin thì cứ chờ tới tối nay”Trần Mộng Dao và anh cũng ở bên nhau lâu, cũng không quá xấu hỏ, thậm chí còn không đỏ mặt: “Được rồi, đợi thì đợi, anh cũng đừng quá tự tin, anh bao nhiêu tuổi rồi? Dần dần, anh sẽ cảm thấy trong lòng tinh lực dồi dào không đủ, em vẫn còn trẻ, đợi đến khiem sung sức, anh chỉ có thể nhìn, chậc chậc… ”Kính Thiếu Khanh kéo cô vào lòng: “Nói cái gì vậy? Anh lớn hơn em mười tuổi, nói chính xác là chín tuổi sáu tháng, sẽ không xảy ra tình trạng như vậy, tuyệt,đối, không, xảy ra! Đi, dẫn em ra ngoài ăn đồ ăn ngon,chúc mừng em tìm được công việc mới…”Trần Mộng Dao cười đến thở không ra hơi, khi đi đến cửa văn phòng, anh đột nhiên dừng lại: “Chờ đãi Chúng ta không thẻ đi cùng nhau, bị người khác nhìn thấy thì không hay?”Kính Thiếu Khanh khẽ cau mày, có chút bất bình: “Trước đây cũng không phải như vậy sao? Em là bạn tốt của Ôn Ngôn, hai chúng ta cùng nhau ăn cơm cócái gì không đúng?”Cô kiên quyết lắc đầu: “Trong công ty quá ít người biết chúng ta quen biết, chúng ta sớm đã nói rồi, ở công ty giả bộ không quen biết nhau, sau này muốn ăn cơm cùng nhau, thì anh đi trước đi hoặc em đi trước. Hay là anh đi trước đi, đến ga ra xe lái xe đi ra ngoài, đếnngã tư phía trước đợi em, đừng có ở cửa công ty. ”Ai bảo cô là tiểu tổ tông đâu, chỉ có thể nghe cô. Kính Thiếu Khanh miễn cưỡng rời khỏi công ty trước, ngoan ngoãn điều khiển xe đến ngã tư chờ đợi, một lúc sau, Trần Mộng Dao mới vui vẻ đuổi theo: “Cảmơn Kính tổng đã chiêu đãi hào phóng, em khôngkhách khí nhé, nhất định ăn nhiều một chút!”Kính Thiếu Khanh cũng không thèm nhắn mạnh lại chuyện cô gọi cho anh, biết cô cố ý, anh thuận miệng trêu chọc: “Được rồi, ăn nhiều một chút, ăn nhiều buổitối mới có sức để mà kêu.”Trần Mộng Dao nhéo nhéo cánh tay anh: “Đáng ghét!”Hai người trở về sau bữa ăn, Trần Mộng Dao xuống xe ở ngã tư, một mình đi bộ về công ty. Kính Thiếu Khanh lái xe đến trước, hai người gặp nhau ở lối vàothang máy, hiển nhiên Kính Thiếu Khanh đang đợi cô.Xung quanh còn có những người khác, Trần Mộng Dao không dám đến quá gần Kính Thiếu Khanh, có ý chào: “Kính tổng, thật trùng hợp, anh cũng đi ăn ngoài à?”Kính Thiếu Khanh giả vờ nghiêm túc, liếc nhìn cô,trong mắt mang theo ý cười: “Ừ.”Khi bước vào thang máy, có rất nhiều người, chỉ cóKính Thiếu Khanh xung quanh rộng rãi, bởi vì không aidám đứng gần anh. Tất nhiên Trần Mộng Dao đến gầnanh, vì để được thoải mái, cô đứng trước mặt anh ta, dù đầu cô không thể che khuất tầm nhìn của anh, nhưng hành vi đối với người khác nhìn cũng rất táo bạo.Khi cô vừa ra khỏi thang máy một đồng nghiệp cùng bộ phận đã kéo cô sang một bên: “Cô làm gì vậy? Kính tổng là lãnh đạo, khi đi thang máy làm sao cô dám đứng trước mặt anh ấy? Ra thang máy cô vẫn đi trước mắt anh ấy, chút quy tắc này cũng không biết? Không phải tôi muốn nói cô, đây là vì lợi ích của cô, mọi người đều làm việc trong một công ty, những quy tắc nhỏ này tự cô phải biết, chú ý lần sau, cẩn thận làm mát lòng người khác. Mặc dù Kính tổng không quan tâm đến cô, những nhà lãnh đạo thấp hơn thìkhông như vậy.”

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Khi Kính Thiếu Khanh đi ngang qua phòng làm việc của cô, cố ý gõ vào bàn làm việc của cô: “Người mớiđến, sau này làm việc chăm chỉ một chút.”Cô nhịn không được chỉ muốn cười, giả vờ khomlưng: “Chào Kính tổng, em nhất định cố gắng!”Khóe miệng Kính Thiếu Khanh mỉm cười, bước vào văn phòng. Chưa tới hai phút, Trần Mộng Dao nhận được một tin nhắn từ anh: “Sao dám gọi anh là Kínhtổng? Tối nay anh để em kêu bó.”Cô ấy trả lời với vẻ mặt “nghịch ngợm”, cất điện thoại Vào túi xách. Bây giờ đang làm việc, nghịch điện thoạisẽ không tốt.Xứng đáng là một công ty lớn, bầu không khí tốt hơn nhiều so với công ty nhỏ trước đây, ngoài sự gấp gápbận rộn, không có lục đục với nhau.Cô không để ý đến, quản lý nhân sự bước vào phòng làm việc của Kính Thiếu Khanh, Kính Thiếu Khanhtâm trạng tốt, trên mặt mang theo gió xuân: “Cô ấykhông nghi ngờ gì chuyện tôi dặn anh?”Quản lý Nhân sự vội vàng nói: “Cô ấy hỏi ngược lại, lẽ ra cô ấy đã nghi ngờ, nhưng bị tôi oán giận lại, thái độcủa tôi càng tệ hình như cô ấy càng có vẻ vui vẻ…”Kính Thiếu Khanh gật đầu: “Với chỉ số IQ của cô ấy không thể nghĩ nhiều như vậy, cô ấy đã làm rất tốt. Đó là vợ sếp tương lai của các anh, hãy chăm sóc tốt chotôi. Được rồi, anh bận thì đi đi.”Quản lý Nhân sự nhéch miệng, có thể làm tổn thương người phụ nữ của mình như vậy sao? Nhưng anh tacũng không dám nói ra, đáp lại một tiếng rồi rời đi.Kính Thiếu Khanh lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn: “Cái công ty nhỏ đổ vỡ kia, trong vòng ba ngày,hãy để nó biến mất cho tôi.”Nghĩ đến Trần Mộng Dao tức giận đến mức phát khóc, tức giận vì đã bị oan như vậy, chọc người phụ nữ của anh đều phải trả giá, loại công ty nhỏ đỗ vỡ đó, dù saocũng không đi được xa, chôn vùi trước cũng không cócái gì là không tốt.Lúc tan ca buổi trưa, mọi người trong khu văn phòng đã đi ăn rồi, Trần Mộng Dao lẻn vào phòng làm việc Kính Thiếu Khanh: “Kính tổng… trưa nay ăn gì? Cơm văn phòng không? Hay là ăn ngoài, có muốn đi cùng không?”Kính Thiếu Khanh nhàn nhạt trừng mắt nhìn cô: “Cho anh chút tinh thần, em gọi anh bao nhiêu lần Kính tổng, anh sẽ làm cho em kêu anh là ba gấp mười lần,nếu em không tin thì cứ chờ tới tối nay”Trần Mộng Dao và anh cũng ở bên nhau lâu, cũng không quá xấu hỏ, thậm chí còn không đỏ mặt: “Được rồi, đợi thì đợi, anh cũng đừng quá tự tin, anh bao nhiêu tuổi rồi? Dần dần, anh sẽ cảm thấy trong lòng tinh lực dồi dào không đủ, em vẫn còn trẻ, đợi đến khiem sung sức, anh chỉ có thể nhìn, chậc chậc… ”Kính Thiếu Khanh kéo cô vào lòng: “Nói cái gì vậy? Anh lớn hơn em mười tuổi, nói chính xác là chín tuổi sáu tháng, sẽ không xảy ra tình trạng như vậy, tuyệt,đối, không, xảy ra! Đi, dẫn em ra ngoài ăn đồ ăn ngon,chúc mừng em tìm được công việc mới…”Trần Mộng Dao cười đến thở không ra hơi, khi đi đến cửa văn phòng, anh đột nhiên dừng lại: “Chờ đãi Chúng ta không thẻ đi cùng nhau, bị người khác nhìn thấy thì không hay?”Kính Thiếu Khanh khẽ cau mày, có chút bất bình: “Trước đây cũng không phải như vậy sao? Em là bạn tốt của Ôn Ngôn, hai chúng ta cùng nhau ăn cơm cócái gì không đúng?”Cô kiên quyết lắc đầu: “Trong công ty quá ít người biết chúng ta quen biết, chúng ta sớm đã nói rồi, ở công ty giả bộ không quen biết nhau, sau này muốn ăn cơm cùng nhau, thì anh đi trước đi hoặc em đi trước. Hay là anh đi trước đi, đến ga ra xe lái xe đi ra ngoài, đếnngã tư phía trước đợi em, đừng có ở cửa công ty. ”Ai bảo cô là tiểu tổ tông đâu, chỉ có thể nghe cô. Kính Thiếu Khanh miễn cưỡng rời khỏi công ty trước, ngoan ngoãn điều khiển xe đến ngã tư chờ đợi, một lúc sau, Trần Mộng Dao mới vui vẻ đuổi theo: “Cảmơn Kính tổng đã chiêu đãi hào phóng, em khôngkhách khí nhé, nhất định ăn nhiều một chút!”Kính Thiếu Khanh cũng không thèm nhắn mạnh lại chuyện cô gọi cho anh, biết cô cố ý, anh thuận miệng trêu chọc: “Được rồi, ăn nhiều một chút, ăn nhiều buổitối mới có sức để mà kêu.”Trần Mộng Dao nhéo nhéo cánh tay anh: “Đáng ghét!”Hai người trở về sau bữa ăn, Trần Mộng Dao xuống xe ở ngã tư, một mình đi bộ về công ty. Kính Thiếu Khanh lái xe đến trước, hai người gặp nhau ở lối vàothang máy, hiển nhiên Kính Thiếu Khanh đang đợi cô.Xung quanh còn có những người khác, Trần Mộng Dao không dám đến quá gần Kính Thiếu Khanh, có ý chào: “Kính tổng, thật trùng hợp, anh cũng đi ăn ngoài à?”Kính Thiếu Khanh giả vờ nghiêm túc, liếc nhìn cô,trong mắt mang theo ý cười: “Ừ.”Khi bước vào thang máy, có rất nhiều người, chỉ cóKính Thiếu Khanh xung quanh rộng rãi, bởi vì không aidám đứng gần anh. Tất nhiên Trần Mộng Dao đến gầnanh, vì để được thoải mái, cô đứng trước mặt anh ta, dù đầu cô không thể che khuất tầm nhìn của anh, nhưng hành vi đối với người khác nhìn cũng rất táo bạo.Khi cô vừa ra khỏi thang máy một đồng nghiệp cùng bộ phận đã kéo cô sang một bên: “Cô làm gì vậy? Kính tổng là lãnh đạo, khi đi thang máy làm sao cô dám đứng trước mặt anh ấy? Ra thang máy cô vẫn đi trước mắt anh ấy, chút quy tắc này cũng không biết? Không phải tôi muốn nói cô, đây là vì lợi ích của cô, mọi người đều làm việc trong một công ty, những quy tắc nhỏ này tự cô phải biết, chú ý lần sau, cẩn thận làm mát lòng người khác. Mặc dù Kính tổng không quan tâm đến cô, những nhà lãnh đạo thấp hơn thìkhông như vậy.”

Chương 443: Ăn Nhiều Một Chút