Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…
Chương 451: Đính Hôn
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Sáng sớm hôm sau, Kính Thiếu Khanh đã đứng chờ ở dưới lầu Trần gia, đoàn xe chậm rãi dừng ở cổng tiểukhu, cảnh tượng hết sức phô trương.Sau khi nhận được điện thoại, Trần Mộng Dao miễn cưỡng thức dậy xuống giường rửa mặt và thay quần áo, Giang Linh sốt ruột hơn cả cô, bà đã xong mọi việc từ sớm lại giúp cô trang điểm: “Nha đầu kia, kêu con đi ngủ sớm một chút không nghe, bây giờ mắt cũng không mở lên nồi. Thiếu Khanh đã chờ ở dưới lầu kìa, đoàn xe khá đông, quả không hổ danh là Kính gia, chỉ mới đính hôn thôi mà đã long trọng như vậy, về saukết hôn chắc phải còn hơn nữa?”Trần Mộng Dao ngồi ở phía trước bàn trang điểm vẫn ngáp dài: “Mẹ, có thể từ từ chút được không? Hay con đến nhà hàng ăn trưa luôn được không mẹ? Bây giờ con buồn ngủ quá, con chỉ muốn ngủ thôi. Tối qua mẹ không phải mẹ cũng ngủ muộn sao? Sao hôm nay lạihăng hái như vậy?”Giang Linh tức giận nhéo lỗ tai của cô: “Dù mẹ có ngủmuộn nhưng đều biết chuyện chính sự, đương nhiênsẽ thức dậy đúng giờ, không giống con, người trẻ tuổi cái gì cũng không để ý, không biết nặng nhẹ, Thiếu Khanh nó đã tới từ sớm rồi, con vẫn còn ở trên giường, không biết phép tắc gì cả. Nhanh lên, chuẩn bị xong chúng ta đi xuống đi. Nghe nói Tiểu Ngônkhông về à, nó không tới sao?”Nhắc tới Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao hơi lên tinh thần một chút: “Lát con gọi điện thoại hỏi, chắc là sáng hôm nay sẽ đến sân bay Đề Đô, cậu ấy có nói qua là sẽ trở về, với cả một việc quan trọng như vậy, cậu ấy nhất định sẽ không vắng mặt, tối hôm qua con có gọi video nói chuyện với cậu ấy rồi, cậu ấy đã nói nhất định hômnay sẽ có mặt.”Trần Mộng Dao gọi điện thoại cho Ôn Ngôn nhưng bị thuê bao, cô nghĩ chắc Ôn Ngôn đang trên máy baynên không gọi lại nữa.Dưới lầu, Kính Thiếu Khanh sốt ruột chờ đợi hơn một giờ, có vẻ mất bình tĩnh: “Các người chờ ở đây, tôilên trên xem sao.”Lên tới lầu, người mở cửa chính là Giang Linh: “Thiếu Khanh hả con, chúng ta gần xong rồi, đừng nóng vội,Dao Dao đang trang điểm, xong ngay giờ đó.”Kính Thiếu Khanh lộ ra vẻ ngại ngùng, trước mắt chính là mẹ vợ tương lai, bây giờ mối quan hệ cũng có thay đồi ít nhiều: “Dạ, để con vô xem sao, sẵn tiệnchờ hai người cùng xuống luôn.”Bước vào phòng ngủ của Trần Mộng Dao, cả người thật sự cũng không được khỏe cho lắm, cô đang gục xuống bàn trang điểm ngủ! Anh thì háo hức cả đêm ngủ không được, sáng sớm hôm nay liền chạy tới đóncô, còn cô thì…Giang Linh thấy thế vội vàng bước tới nhéo Trần Mộng Dao tỉnh dậy: “Con làm gì vậy? Thiếu Khanhđến rồi kìal”Trần Mộng Dao giật mình tỉnh giấc, ánh mắt mơ màng dần tập trung vào Kính Thiếu Khanh đang đứng bên cạnh, trong mắt ánh lên tia sáng. Kính Thiếu Khanhcủa hôm nay vẫn giống như mọi ngày, anh khoác trênmình bộ âu phục nhưng lại toát lên vẻ trang trọngkhác thường, đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ nên trông anh càng menly và sang trọng, bệnh mê trai của cô lạitái phát rồi… nhưng sao sắc mặt anh lại kém vậy chứ?“Trần Mộng Dao, anh cho em năm phút, nếu vẫnkhông kịp thì anh sẽ… anh sẽ ghi thù đấy.”Kính Thiếu Khanh sầm mặt nói xong liền quay người đi đến sofa trong phòng khách. Trần Mộng Dao hoàn hồn, đưa tay vuốt lại mái tóc, sửa sang lại tà váy và tô thêm một chút son rồi mới đi ra ngoài: “Em xong rồi! Do tối qua phấn khích quá không ngủ được nên hôm nay em mới dậy muộn, anh không định giận em vàohôm nay đấy chứ?”Kính Thiếu Khanh kiêu ngạo liếc cô một cái, anh đứng dậy bước gần đến chỗ cô và đưa cánh tay ra: “Ai rảnh mà giận dỗi em chứ, anh cũng phán khích không ngủ qược”-Trần Mộng Dao bật cười khiến đôi mắt cong lên như vằng trăng khuyết, cô kéo lấy cánh tay anh cùng nhauđi ra ngoài.Khi nhìn thấy đoàn xe, Trần Mộng Dao có chút kinhngạc, bởi vì một hàng xe cao cấp cùng hãng xếp ngay ngắn ở đó vô cùng hào nhoáng, lại còn đều là màu đen, nhìn lướt một lượt cũng không thấy xe đầu đàn đâu…cô tin chắc là dàn xe này không phải đi thuê, trừ những cái của Kính Thiếu Khanh ra, mấy cái còn lại chắc là mượn của Mục Đình Sâm, cô từng tham quan qua ga ra ô tô nhà họ Mục, quả thực mãn nhãn: “Có cần khoa trương đến vậy không? Đây có khác gì đi kết hôn đâu chứ, chúng ta chỉ đính hôn thôi, anh làm gìmà phải phô trương như vậy?”Kính Thiếu Khanh giúp cô mở cửa xe đi đầu: “Lên xe đi, anh từng nói rồi, anh sẽ cho em những điều tốt nhất, như thế này không hề khoa trương chút nào, đợi đến khi chúng ta kết hôn em sẽ biết thế nào mới gọi làphô trương.”Trần Mộng Dao chỉ ngạc nhiên một chút, ngoài ra cô cũng chẳng có cảm giác gì, ngược lại Giang Linh lại vô cùng thoả mãn. Từ sau khi Trần gia phá sản, cónằm mơ bà cũng muốn trở về thời kì đỉnh cao trướckia, hôm nay coi như đã hoàn thành tâm nguyện rồi.Khi đoàn xe dừng lại trước cửa khách sạn đã là 10:30 sáng, sảnh lớn của khách sạn 5 sao to như vậy nhưng đã chứa đầy người, đều là những người có tiếng trong xã hội, Hạ Lam và Kính Thành Húc cũng đã đến từ sớm. Đại sảnh được trang trí vô cùng hoàn mỹ, cửa vòm bằng hoa tươi, bậc thang được xếp bởi hoa hồng, tất cả đều là hoa hồng trăng thượng hạng. Khắp nơi ngập tràn bầu không khí thượng lưu, không chút sai sót nào.Trần Mộng Dao lại bắt đầu căng thẳng, nhìn đám người đi qua đi lại trước mắt, cô nắm chặt lấy tay áo Kính Thiếu Khanh không buông: “Thiếu Khanh… tự dung em thấy hơi căng thẳng, em… hay em tìm một chỗ không có người ngồi đợi nhé?”Kính Thiếu Khanh có chút kinh ngạc: “Sao vậy? Không khí ở đây khiến em căng thẳng à, hay là do hôm nay là ngày chúng ta đính hôn nên em mới lo lắng? Trước đây em cũng từng đến những nơi như thế này mà…”
Sáng sớm hôm sau, Kính Thiếu Khanh đã đứng chờ ở dưới lầu Trần gia, đoàn xe chậm rãi dừng ở cổng tiểu
khu, cảnh tượng hết sức phô trương.
Sau khi nhận được điện thoại, Trần Mộng Dao miễn cưỡng thức dậy xuống giường rửa mặt và thay quần áo, Giang Linh sốt ruột hơn cả cô, bà đã xong mọi việc từ sớm lại giúp cô trang điểm: “Nha đầu kia, kêu con đi ngủ sớm một chút không nghe, bây giờ mắt cũng không mở lên nồi. Thiếu Khanh đã chờ ở dưới lầu kìa, đoàn xe khá đông, quả không hổ danh là Kính gia, chỉ mới đính hôn thôi mà đã long trọng như vậy, về sau
kết hôn chắc phải còn hơn nữa?”
Trần Mộng Dao ngồi ở phía trước bàn trang điểm vẫn ngáp dài: “Mẹ, có thể từ từ chút được không? Hay con đến nhà hàng ăn trưa luôn được không mẹ? Bây giờ con buồn ngủ quá, con chỉ muốn ngủ thôi. Tối qua mẹ không phải mẹ cũng ngủ muộn sao? Sao hôm nay lại
hăng hái như vậy?”
Giang Linh tức giận nhéo lỗ tai của cô: “Dù mẹ có ngủ
muộn nhưng đều biết chuyện chính sự, đương nhiên
sẽ thức dậy đúng giờ, không giống con, người trẻ tuổi cái gì cũng không để ý, không biết nặng nhẹ, Thiếu Khanh nó đã tới từ sớm rồi, con vẫn còn ở trên giường, không biết phép tắc gì cả. Nhanh lên, chuẩn bị xong chúng ta đi xuống đi. Nghe nói Tiểu Ngôn
không về à, nó không tới sao?”
Nhắc tới Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao hơi lên tinh thần một chút: “Lát con gọi điện thoại hỏi, chắc là sáng hôm nay sẽ đến sân bay Đề Đô, cậu ấy có nói qua là sẽ trở về, với cả một việc quan trọng như vậy, cậu ấy nhất định sẽ không vắng mặt, tối hôm qua con có gọi video nói chuyện với cậu ấy rồi, cậu ấy đã nói nhất định hôm
nay sẽ có mặt.”
Trần Mộng Dao gọi điện thoại cho Ôn Ngôn nhưng bị thuê bao, cô nghĩ chắc Ôn Ngôn đang trên máy bay
nên không gọi lại nữa.
Dưới lầu, Kính Thiếu Khanh sốt ruột chờ đợi hơn một giờ, có vẻ mất bình tĩnh: “Các người chờ ở đây, tôi
lên trên xem sao.”
Lên tới lầu, người mở cửa chính là Giang Linh: “Thiếu Khanh hả con, chúng ta gần xong rồi, đừng nóng vội,
Dao Dao đang trang điểm, xong ngay giờ đó.”
Kính Thiếu Khanh lộ ra vẻ ngại ngùng, trước mắt chính là mẹ vợ tương lai, bây giờ mối quan hệ cũng có thay đồi ít nhiều: “Dạ, để con vô xem sao, sẵn tiện
chờ hai người cùng xuống luôn.”
Bước vào phòng ngủ của Trần Mộng Dao, cả người thật sự cũng không được khỏe cho lắm, cô đang gục xuống bàn trang điểm ngủ! Anh thì háo hức cả đêm ngủ không được, sáng sớm hôm nay liền chạy tới đón
cô, còn cô thì…
Giang Linh thấy thế vội vàng bước tới nhéo Trần Mộng Dao tỉnh dậy: “Con làm gì vậy? Thiếu Khanh
đến rồi kìal”
Trần Mộng Dao giật mình tỉnh giấc, ánh mắt mơ màng dần tập trung vào Kính Thiếu Khanh đang đứng bên cạnh, trong mắt ánh lên tia sáng. Kính Thiếu Khanh
của hôm nay vẫn giống như mọi ngày, anh khoác trên
mình bộ âu phục nhưng lại toát lên vẻ trang trọng
khác thường, đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ nên trông anh càng menly và sang trọng, bệnh mê trai của cô lại
tái phát rồi… nhưng sao sắc mặt anh lại kém vậy chứ?
“Trần Mộng Dao, anh cho em năm phút, nếu vẫn
không kịp thì anh sẽ… anh sẽ ghi thù đấy.”
Kính Thiếu Khanh sầm mặt nói xong liền quay người đi đến sofa trong phòng khách. Trần Mộng Dao hoàn hồn, đưa tay vuốt lại mái tóc, sửa sang lại tà váy và tô thêm một chút son rồi mới đi ra ngoài: “Em xong rồi! Do tối qua phấn khích quá không ngủ được nên hôm nay em mới dậy muộn, anh không định giận em vào
hôm nay đấy chứ?”
Kính Thiếu Khanh kiêu ngạo liếc cô một cái, anh đứng dậy bước gần đến chỗ cô và đưa cánh tay ra: “Ai rảnh mà giận dỗi em chứ, anh cũng phán khích không ngủ qược”-
Trần Mộng Dao bật cười khiến đôi mắt cong lên như vằng trăng khuyết, cô kéo lấy cánh tay anh cùng nhau
đi ra ngoài.
Khi nhìn thấy đoàn xe, Trần Mộng Dao có chút kinh
ngạc, bởi vì một hàng xe cao cấp cùng hãng xếp ngay ngắn ở đó vô cùng hào nhoáng, lại còn đều là màu đen, nhìn lướt một lượt cũng không thấy xe đầu đàn đâu…cô tin chắc là dàn xe này không phải đi thuê, trừ những cái của Kính Thiếu Khanh ra, mấy cái còn lại chắc là mượn của Mục Đình Sâm, cô từng tham quan qua ga ra ô tô nhà họ Mục, quả thực mãn nhãn: “Có cần khoa trương đến vậy không? Đây có khác gì đi kết hôn đâu chứ, chúng ta chỉ đính hôn thôi, anh làm gì
mà phải phô trương như vậy?”
Kính Thiếu Khanh giúp cô mở cửa xe đi đầu: “Lên xe đi, anh từng nói rồi, anh sẽ cho em những điều tốt nhất, như thế này không hề khoa trương chút nào, đợi đến khi chúng ta kết hôn em sẽ biết thế nào mới gọi là
phô trương.”
Trần Mộng Dao chỉ ngạc nhiên một chút, ngoài ra cô cũng chẳng có cảm giác gì, ngược lại Giang Linh lại vô cùng thoả mãn. Từ sau khi Trần gia phá sản, có
nằm mơ bà cũng muốn trở về thời kì đỉnh cao trước
kia, hôm nay coi như đã hoàn thành tâm nguyện rồi.
Khi đoàn xe dừng lại trước cửa khách sạn đã là 10:30 sáng, sảnh lớn của khách sạn 5 sao to như vậy nhưng đã chứa đầy người, đều là những người có tiếng trong xã hội, Hạ Lam và Kính Thành Húc cũng đã đến từ sớm. Đại sảnh được trang trí vô cùng hoàn mỹ, cửa vòm bằng hoa tươi, bậc thang được xếp bởi hoa hồng, tất cả đều là hoa hồng trăng thượng hạng. Khắp nơi ngập tràn bầu không khí thượng lưu, không chút sai sót nào.
Trần Mộng Dao lại bắt đầu căng thẳng, nhìn đám người đi qua đi lại trước mắt, cô nắm chặt lấy tay áo Kính Thiếu Khanh không buông: “Thiếu Khanh… tự dung em thấy hơi căng thẳng, em… hay em tìm một chỗ không có người ngồi đợi nhé?”
Kính Thiếu Khanh có chút kinh ngạc: “Sao vậy? Không khí ở đây khiến em căng thẳng à, hay là do hôm nay là ngày chúng ta đính hôn nên em mới lo lắng? Trước đây em cũng từng đến những nơi như thế này mà…”
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Sáng sớm hôm sau, Kính Thiếu Khanh đã đứng chờ ở dưới lầu Trần gia, đoàn xe chậm rãi dừng ở cổng tiểukhu, cảnh tượng hết sức phô trương.Sau khi nhận được điện thoại, Trần Mộng Dao miễn cưỡng thức dậy xuống giường rửa mặt và thay quần áo, Giang Linh sốt ruột hơn cả cô, bà đã xong mọi việc từ sớm lại giúp cô trang điểm: “Nha đầu kia, kêu con đi ngủ sớm một chút không nghe, bây giờ mắt cũng không mở lên nồi. Thiếu Khanh đã chờ ở dưới lầu kìa, đoàn xe khá đông, quả không hổ danh là Kính gia, chỉ mới đính hôn thôi mà đã long trọng như vậy, về saukết hôn chắc phải còn hơn nữa?”Trần Mộng Dao ngồi ở phía trước bàn trang điểm vẫn ngáp dài: “Mẹ, có thể từ từ chút được không? Hay con đến nhà hàng ăn trưa luôn được không mẹ? Bây giờ con buồn ngủ quá, con chỉ muốn ngủ thôi. Tối qua mẹ không phải mẹ cũng ngủ muộn sao? Sao hôm nay lạihăng hái như vậy?”Giang Linh tức giận nhéo lỗ tai của cô: “Dù mẹ có ngủmuộn nhưng đều biết chuyện chính sự, đương nhiênsẽ thức dậy đúng giờ, không giống con, người trẻ tuổi cái gì cũng không để ý, không biết nặng nhẹ, Thiếu Khanh nó đã tới từ sớm rồi, con vẫn còn ở trên giường, không biết phép tắc gì cả. Nhanh lên, chuẩn bị xong chúng ta đi xuống đi. Nghe nói Tiểu Ngônkhông về à, nó không tới sao?”Nhắc tới Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao hơi lên tinh thần một chút: “Lát con gọi điện thoại hỏi, chắc là sáng hôm nay sẽ đến sân bay Đề Đô, cậu ấy có nói qua là sẽ trở về, với cả một việc quan trọng như vậy, cậu ấy nhất định sẽ không vắng mặt, tối hôm qua con có gọi video nói chuyện với cậu ấy rồi, cậu ấy đã nói nhất định hômnay sẽ có mặt.”Trần Mộng Dao gọi điện thoại cho Ôn Ngôn nhưng bị thuê bao, cô nghĩ chắc Ôn Ngôn đang trên máy baynên không gọi lại nữa.Dưới lầu, Kính Thiếu Khanh sốt ruột chờ đợi hơn một giờ, có vẻ mất bình tĩnh: “Các người chờ ở đây, tôilên trên xem sao.”Lên tới lầu, người mở cửa chính là Giang Linh: “Thiếu Khanh hả con, chúng ta gần xong rồi, đừng nóng vội,Dao Dao đang trang điểm, xong ngay giờ đó.”Kính Thiếu Khanh lộ ra vẻ ngại ngùng, trước mắt chính là mẹ vợ tương lai, bây giờ mối quan hệ cũng có thay đồi ít nhiều: “Dạ, để con vô xem sao, sẵn tiệnchờ hai người cùng xuống luôn.”Bước vào phòng ngủ của Trần Mộng Dao, cả người thật sự cũng không được khỏe cho lắm, cô đang gục xuống bàn trang điểm ngủ! Anh thì háo hức cả đêm ngủ không được, sáng sớm hôm nay liền chạy tới đóncô, còn cô thì…Giang Linh thấy thế vội vàng bước tới nhéo Trần Mộng Dao tỉnh dậy: “Con làm gì vậy? Thiếu Khanhđến rồi kìal”Trần Mộng Dao giật mình tỉnh giấc, ánh mắt mơ màng dần tập trung vào Kính Thiếu Khanh đang đứng bên cạnh, trong mắt ánh lên tia sáng. Kính Thiếu Khanhcủa hôm nay vẫn giống như mọi ngày, anh khoác trênmình bộ âu phục nhưng lại toát lên vẻ trang trọngkhác thường, đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ nên trông anh càng menly và sang trọng, bệnh mê trai của cô lạitái phát rồi… nhưng sao sắc mặt anh lại kém vậy chứ?“Trần Mộng Dao, anh cho em năm phút, nếu vẫnkhông kịp thì anh sẽ… anh sẽ ghi thù đấy.”Kính Thiếu Khanh sầm mặt nói xong liền quay người đi đến sofa trong phòng khách. Trần Mộng Dao hoàn hồn, đưa tay vuốt lại mái tóc, sửa sang lại tà váy và tô thêm một chút son rồi mới đi ra ngoài: “Em xong rồi! Do tối qua phấn khích quá không ngủ được nên hôm nay em mới dậy muộn, anh không định giận em vàohôm nay đấy chứ?”Kính Thiếu Khanh kiêu ngạo liếc cô một cái, anh đứng dậy bước gần đến chỗ cô và đưa cánh tay ra: “Ai rảnh mà giận dỗi em chứ, anh cũng phán khích không ngủ qược”-Trần Mộng Dao bật cười khiến đôi mắt cong lên như vằng trăng khuyết, cô kéo lấy cánh tay anh cùng nhauđi ra ngoài.Khi nhìn thấy đoàn xe, Trần Mộng Dao có chút kinhngạc, bởi vì một hàng xe cao cấp cùng hãng xếp ngay ngắn ở đó vô cùng hào nhoáng, lại còn đều là màu đen, nhìn lướt một lượt cũng không thấy xe đầu đàn đâu…cô tin chắc là dàn xe này không phải đi thuê, trừ những cái của Kính Thiếu Khanh ra, mấy cái còn lại chắc là mượn của Mục Đình Sâm, cô từng tham quan qua ga ra ô tô nhà họ Mục, quả thực mãn nhãn: “Có cần khoa trương đến vậy không? Đây có khác gì đi kết hôn đâu chứ, chúng ta chỉ đính hôn thôi, anh làm gìmà phải phô trương như vậy?”Kính Thiếu Khanh giúp cô mở cửa xe đi đầu: “Lên xe đi, anh từng nói rồi, anh sẽ cho em những điều tốt nhất, như thế này không hề khoa trương chút nào, đợi đến khi chúng ta kết hôn em sẽ biết thế nào mới gọi làphô trương.”Trần Mộng Dao chỉ ngạc nhiên một chút, ngoài ra cô cũng chẳng có cảm giác gì, ngược lại Giang Linh lại vô cùng thoả mãn. Từ sau khi Trần gia phá sản, cónằm mơ bà cũng muốn trở về thời kì đỉnh cao trướckia, hôm nay coi như đã hoàn thành tâm nguyện rồi.Khi đoàn xe dừng lại trước cửa khách sạn đã là 10:30 sáng, sảnh lớn của khách sạn 5 sao to như vậy nhưng đã chứa đầy người, đều là những người có tiếng trong xã hội, Hạ Lam và Kính Thành Húc cũng đã đến từ sớm. Đại sảnh được trang trí vô cùng hoàn mỹ, cửa vòm bằng hoa tươi, bậc thang được xếp bởi hoa hồng, tất cả đều là hoa hồng trăng thượng hạng. Khắp nơi ngập tràn bầu không khí thượng lưu, không chút sai sót nào.Trần Mộng Dao lại bắt đầu căng thẳng, nhìn đám người đi qua đi lại trước mắt, cô nắm chặt lấy tay áo Kính Thiếu Khanh không buông: “Thiếu Khanh… tự dung em thấy hơi căng thẳng, em… hay em tìm một chỗ không có người ngồi đợi nhé?”Kính Thiếu Khanh có chút kinh ngạc: “Sao vậy? Không khí ở đây khiến em căng thẳng à, hay là do hôm nay là ngày chúng ta đính hôn nên em mới lo lắng? Trước đây em cũng từng đến những nơi như thế này mà…”