Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…

Chương 467: Không Bỏ Mặc Mọi Người

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… An Nhã ghé sát vào tai Lam Tương hỏi nhỏ: “Chị Lam,chị nói tiếp tục như vậy, cửa tiệm đồ ngọt có phải làchẳng mất chốc sẽ đóng cửa không? Tiểu Ngônchung quy cũng là Mục phu nhân, khẳng định là sẽquay về những ngày tháng an nhàn của cô ấy…”Lam Tương suy nghĩ một chút nói: “Tiểu Ngôn nói làchưa suy nghĩ qua, nếu như em ấy phải về Đề Đô,cũng là chuyện tốt, lẽ nào em không hy vọng hônnhân của em ấy viên mãn sao? Cho dù thế nào, chỉcần tiệm còn mở, chúng ta cũng không cần suy nghĩnhiều làm gì. Coi như là tiệm đóng, thì chị cũng cảmthấy khá là đáng tiếc, công việc thì có thể tìm việcmới, đừng suy nghĩ nhiều.”Anh Nhã lắc đầu: “Em đương nhiên là hy vọng hônnhân của Tiể Ngôn viên mã, em cũng không có suynghĩ quá nhiều, cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chútmà thôi. Bây giờ… ông nội em mát rồi, một mình em,sống qua ngày như thế nào cũng được, sống mộtngày tính một ngày, được ngày nào hay ngày ấy. Nếunhư Tiểu Ngôn thực sự trở về Đề Đô, cửa tiệm đồngọt không mở, em sẽ cùng cô ấy đi Đề Đô, em muốnxông pha một trận, nếu không đời này quá bình thảnrồi. Trước đây khi ông nội còn sống, em không cócách nào rời khỏi nơi này, bây giờ em một người đơnđộc, muốn đi nơi nào cũng có thẻ…”Lam Tương an ủi vỗ vai An Nhã: “Ông nội chính làđau lòng em, nên mới quyết định đi thiên đường. Emcòn trẻ, ý muốn đi Đế Đô không sai, thừa dịp còn trẻ,còn chưa kết hôn, không có gia đình ràng buộc, xôngpha thật tốt một lần đi, chị sẽ ủng hộ em.”Lúc ăn trưa, vang lên tiếng âm thanh tin nhắn. ÔnNgôn cùng An Nhã đồng thời lấy điện thoại ra, An Nhãxấu hỗ cười: “Tiểu Ngôn… là của tôi…”Đáy mắt Ôn Ngôn lướt qua tia mắt mác, giả vờ nhưkhông có chuyện gì xảy ra, vùi đầu vào ăn cơm: “Tôibiết… tôi cũng chỉ là nhìn thời gian một chút thôi…”An Nhã để đũa xuống, đầu ngón tay nhanh chóng gõlên màn hình điện thoại, chờ phản hồi xong tin nhắn,cô mới ngẳng đầu lên nói: “Là Tiểu Táp phản hồi tinnhắn của tôi, tôi xin lỗi với anh ấy, đêm hôm đó khôngnên kéo anh ấy uống rượu. May mà không có xảy rachuyện gì, nếu không… tôi sẽ áy náy chết.”Ôn Ngôn không ngờ là Lâm Táp với An Nhã lại liên lạcriêng như vậy nhiều lần: “Hai người liên lạc rất nhiều sao?”An Nhã lắc đầu: “Dường như… cũng chỉ như vậy,không tính là quá nhiều. Thỉnh thoảng gửi tin tròchuyện vài câu, con người của anh ấy không tệ, lúctrước ở bênh viện chăm sóc anh ấy tôi liền phát hiện,tôi còn nói với anh ấy đời này có thể gặp được mọingười tôi thật may mắn nữa. Là anh ấy dẫn tôi cùngông nội đi ăn đồ ngon ở Đề Đô, còn đi bờ biển, giúpông nội tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi thiếu anh ấymột nhân tình lớn.”Đối với nhân phẩm của Lâm Táp, trong lòng Ôn Ngônđều hiểu rõ: “Không sai, Lâm Táp anh ấy tốt vô cùng,nếu như cô muốn tiến triển với anh ấy nhất định sẽkhông có chuyện gì. Hơn nữa anh ấy rời khỏi nhà độclập môn hộ, hai người ở cùng một chỗ cũng không cótrở ngại gì…”Không đợi cô nói hết câu, mặt của An Nhã đều đỏ hếtcả lên: “Tiểu Ngôn, cô nói bậy gì đó? Tôi với anh ấychỉ là bạn bè.”Ôn Ngôn cũng không có cảm thấy bản thân hiểu sai:“Ý của tôi là, nói cho cô biết điểm máu chốt trước, lỡnhư về sau hai người muốn tiến triển qua phươngdiện kia thì sao? Đối với hai người tôi đều biết rất rõ,chuyện này nên nói rõ ra trước…”Lam Tương cười ra tiếng: “Được rồi Tiểu Ngôn, nóithêm nữa là mặt Tiểu Nhãn nóng đến nấu chín luônấy. Nói đi cũng phải nói lại, chồng của em thật sự sẽcho em ngây người ở chỗ này sao? Chắc là không lâunữa em cũng về Đề Đô rồi phải không?”Ôn Ngôn nghĩ đến cái này liền phiền: “Em khôngbiết… cái tính sáng nắng chiều mưa của anh ấy, làmcho em bây giờ cũng không dám đắc tội anh ấy.Nhưng mà mọi người yên tâm, cho dù em đi, cửa tiệmđồ ngọt cũng sẽ tìm người trông giúp, hai người cũngcó thể tiếp tục làm việc ở đây, em cam đoan sẽ khôngbỏ mặc hai người.Ở Đề Đô, tổng công ty Khải Duyệt của Kính gia.Gần đây ngành thiết kế xem như là mùa thịnh vượng,trong công ty vô cùng bận rộn, tăng ca gần như làchuyện thường xuyên. Nhất là sau khi nhận vài đơnhàng lón hợp tác cũng công ty Mục Đình Sâm, bộphận thiết kế bận rộn đến đi vệ sinh cũng phải chạy nhanh.Trần Mộng Dao sắp sụp đổ máy, trong đáy lòng khôngbiết mắng Mục Đình Sâm bao nhiêu lần, nếu nhưkhông phải anh ta bỏ vài đơn hàng qua đây, tất cảtrong bộ phận cũng không cần phải mệt mỏi như vậy.Đột nhiên, trưởng phòng ôm một thùng đồ uống bắtđầu phát ra: “Kính tổng thăm hỏi mọi người, bữa ănkhuya tăng ca đêm nay thêm đồ ăn, để vận động trínão phát huy trí tưởng tượng, đây sẽ là một bữa ănTrong lúc nhất thời, toàn bộ bộ phận đều nhốn nhàolên, tất cả mọi người đều biết, từ trước đến nay KínhThiếu Khanh đều không keo kiệt, cho nên bữa ăntuyệt đối tốn nhiều chỉ phí.Lúc đồ uống đưa đến nơi Trần Mộng Dao, trưởngphòng thản nhiên đưa cho cô bốn chai, cô có chút khóhiểu, nhìn những người khác một chút: “Không phải làhai chai sao? Sao tôi lại bốn chai2”Trưởng phòng nhìn cô: “Cho cô thì cô cứ cầm, hỏinhiều như vậy để làm gì? Là gần đây tôi thấy cô cógắng nghiêm túc làm việc, hơn nữa đồ uống còn rấtnhiều, chờ một chút nữa tôi còn phải đi lấy.”Chờ trưởng phòng rời đi, Tiểu A bên cạnh xông tới:“Dao Dao tiểu mỹ nữ, nếu không phải trưởng phòng lànữ, thì tôi còn nghi ngờ cô ấy có ý với cô, vậy mà chocô bốn chai, việc này người khác cũng không đượcđãi ngộ như vậy đâu…”

An Nhã ghé sát vào tai Lam Tương hỏi nhỏ: “Chị Lam,

chị nói tiếp tục như vậy, cửa tiệm đồ ngọt có phải là

chẳng mất chốc sẽ đóng cửa không? Tiểu Ngôn

chung quy cũng là Mục phu nhân, khẳng định là sẽ

quay về những ngày tháng an nhàn của cô ấy…”

Lam Tương suy nghĩ một chút nói: “Tiểu Ngôn nói là

chưa suy nghĩ qua, nếu như em ấy phải về Đề Đô,

cũng là chuyện tốt, lẽ nào em không hy vọng hôn

nhân của em ấy viên mãn sao? Cho dù thế nào, chỉ

cần tiệm còn mở, chúng ta cũng không cần suy nghĩ

nhiều làm gì. Coi như là tiệm đóng, thì chị cũng cảm

thấy khá là đáng tiếc, công việc thì có thể tìm việc

mới, đừng suy nghĩ nhiều.”

Anh Nhã lắc đầu: “Em đương nhiên là hy vọng hôn

nhân của Tiể Ngôn viên mã, em cũng không có suy

nghĩ quá nhiều, cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút

mà thôi. Bây giờ… ông nội em mát rồi, một mình em,

sống qua ngày như thế nào cũng được, sống một

ngày tính một ngày, được ngày nào hay ngày ấy. Nếu

như Tiểu Ngôn thực sự trở về Đề Đô, cửa tiệm đồ

ngọt không mở, em sẽ cùng cô ấy đi Đề Đô, em muốn

xông pha một trận, nếu không đời này quá bình thản

rồi. Trước đây khi ông nội còn sống, em không có

cách nào rời khỏi nơi này, bây giờ em một người đơn

độc, muốn đi nơi nào cũng có thẻ…”

Lam Tương an ủi vỗ vai An Nhã: “Ông nội chính là

đau lòng em, nên mới quyết định đi thiên đường. Em

còn trẻ, ý muốn đi Đế Đô không sai, thừa dịp còn trẻ,

còn chưa kết hôn, không có gia đình ràng buộc, xông

pha thật tốt một lần đi, chị sẽ ủng hộ em.”

Lúc ăn trưa, vang lên tiếng âm thanh tin nhắn. Ôn

Ngôn cùng An Nhã đồng thời lấy điện thoại ra, An Nhã

xấu hỗ cười: “Tiểu Ngôn… là của tôi…”

Đáy mắt Ôn Ngôn lướt qua tia mắt mác, giả vờ như

không có chuyện gì xảy ra, vùi đầu vào ăn cơm: “Tôi

biết… tôi cũng chỉ là nhìn thời gian một chút thôi…”

An Nhã để đũa xuống, đầu ngón tay nhanh chóng gõ

lên màn hình điện thoại, chờ phản hồi xong tin nhắn,

cô mới ngẳng đầu lên nói: “Là Tiểu Táp phản hồi tin

nhắn của tôi, tôi xin lỗi với anh ấy, đêm hôm đó không

nên kéo anh ấy uống rượu. May mà không có xảy ra

chuyện gì, nếu không… tôi sẽ áy náy chết.”

Ôn Ngôn không ngờ là Lâm Táp với An Nhã lại liên lạc

riêng như vậy nhiều lần: “Hai người liên lạc rất nhiều sao?”

An Nhã lắc đầu: “Dường như… cũng chỉ như vậy,

không tính là quá nhiều. Thỉnh thoảng gửi tin trò

chuyện vài câu, con người của anh ấy không tệ, lúc

trước ở bênh viện chăm sóc anh ấy tôi liền phát hiện,

tôi còn nói với anh ấy đời này có thể gặp được mọi

người tôi thật may mắn nữa. Là anh ấy dẫn tôi cùng

ông nội đi ăn đồ ngon ở Đề Đô, còn đi bờ biển, giúp

ông nội tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi thiếu anh ấy

một nhân tình lớn.”

Đối với nhân phẩm của Lâm Táp, trong lòng Ôn Ngôn

đều hiểu rõ: “Không sai, Lâm Táp anh ấy tốt vô cùng,

nếu như cô muốn tiến triển với anh ấy nhất định sẽ

không có chuyện gì. Hơn nữa anh ấy rời khỏi nhà độc

lập môn hộ, hai người ở cùng một chỗ cũng không có

trở ngại gì…”

Không đợi cô nói hết câu, mặt của An Nhã đều đỏ hết

cả lên: “Tiểu Ngôn, cô nói bậy gì đó? Tôi với anh ấy

chỉ là bạn bè.”

Ôn Ngôn cũng không có cảm thấy bản thân hiểu sai:

“Ý của tôi là, nói cho cô biết điểm máu chốt trước, lỡ

như về sau hai người muốn tiến triển qua phương

diện kia thì sao? Đối với hai người tôi đều biết rất rõ,

chuyện này nên nói rõ ra trước…”

Lam Tương cười ra tiếng: “Được rồi Tiểu Ngôn, nói

thêm nữa là mặt Tiểu Nhãn nóng đến nấu chín luôn

ấy. Nói đi cũng phải nói lại, chồng của em thật sự sẽ

cho em ngây người ở chỗ này sao? Chắc là không lâu

nữa em cũng về Đề Đô rồi phải không?”

Ôn Ngôn nghĩ đến cái này liền phiền: “Em không

biết… cái tính sáng nắng chiều mưa của anh ấy, làm

cho em bây giờ cũng không dám đắc tội anh ấy.

Nhưng mà mọi người yên tâm, cho dù em đi, cửa tiệm

đồ ngọt cũng sẽ tìm người trông giúp, hai người cũng

có thể tiếp tục làm việc ở đây, em cam đoan sẽ không

bỏ mặc hai người.

Ở Đề Đô, tổng công ty Khải Duyệt của Kính gia.

Gần đây ngành thiết kế xem như là mùa thịnh vượng,

trong công ty vô cùng bận rộn, tăng ca gần như là

chuyện thường xuyên. Nhất là sau khi nhận vài đơn

hàng lón hợp tác cũng công ty Mục Đình Sâm, bộ

phận thiết kế bận rộn đến đi vệ sinh cũng phải chạy nhanh.

Trần Mộng Dao sắp sụp đổ máy, trong đáy lòng không

biết mắng Mục Đình Sâm bao nhiêu lần, nếu như

không phải anh ta bỏ vài đơn hàng qua đây, tất cả

trong bộ phận cũng không cần phải mệt mỏi như vậy.

Đột nhiên, trưởng phòng ôm một thùng đồ uống bắt

đầu phát ra: “Kính tổng thăm hỏi mọi người, bữa ăn

khuya tăng ca đêm nay thêm đồ ăn, để vận động trí

não phát huy trí tưởng tượng, đây sẽ là một bữa ăn

Trong lúc nhất thời, toàn bộ bộ phận đều nhốn nhào

lên, tất cả mọi người đều biết, từ trước đến nay Kính

Thiếu Khanh đều không keo kiệt, cho nên bữa ăn

tuyệt đối tốn nhiều chỉ phí.

Lúc đồ uống đưa đến nơi Trần Mộng Dao, trưởng

phòng thản nhiên đưa cho cô bốn chai, cô có chút khó

hiểu, nhìn những người khác một chút: “Không phải là

hai chai sao? Sao tôi lại bốn chai2”

Trưởng phòng nhìn cô: “Cho cô thì cô cứ cầm, hỏi

nhiều như vậy để làm gì? Là gần đây tôi thấy cô có

gắng nghiêm túc làm việc, hơn nữa đồ uống còn rất

nhiều, chờ một chút nữa tôi còn phải đi lấy.”

Chờ trưởng phòng rời đi, Tiểu A bên cạnh xông tới:

“Dao Dao tiểu mỹ nữ, nếu không phải trưởng phòng là

nữ, thì tôi còn nghi ngờ cô ấy có ý với cô, vậy mà cho

cô bốn chai, việc này người khác cũng không được

đãi ngộ như vậy đâu…”

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… An Nhã ghé sát vào tai Lam Tương hỏi nhỏ: “Chị Lam,chị nói tiếp tục như vậy, cửa tiệm đồ ngọt có phải làchẳng mất chốc sẽ đóng cửa không? Tiểu Ngônchung quy cũng là Mục phu nhân, khẳng định là sẽquay về những ngày tháng an nhàn của cô ấy…”Lam Tương suy nghĩ một chút nói: “Tiểu Ngôn nói làchưa suy nghĩ qua, nếu như em ấy phải về Đề Đô,cũng là chuyện tốt, lẽ nào em không hy vọng hônnhân của em ấy viên mãn sao? Cho dù thế nào, chỉcần tiệm còn mở, chúng ta cũng không cần suy nghĩnhiều làm gì. Coi như là tiệm đóng, thì chị cũng cảmthấy khá là đáng tiếc, công việc thì có thể tìm việcmới, đừng suy nghĩ nhiều.”Anh Nhã lắc đầu: “Em đương nhiên là hy vọng hônnhân của Tiể Ngôn viên mã, em cũng không có suynghĩ quá nhiều, cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chútmà thôi. Bây giờ… ông nội em mát rồi, một mình em,sống qua ngày như thế nào cũng được, sống mộtngày tính một ngày, được ngày nào hay ngày ấy. Nếunhư Tiểu Ngôn thực sự trở về Đề Đô, cửa tiệm đồngọt không mở, em sẽ cùng cô ấy đi Đề Đô, em muốnxông pha một trận, nếu không đời này quá bình thảnrồi. Trước đây khi ông nội còn sống, em không cócách nào rời khỏi nơi này, bây giờ em một người đơnđộc, muốn đi nơi nào cũng có thẻ…”Lam Tương an ủi vỗ vai An Nhã: “Ông nội chính làđau lòng em, nên mới quyết định đi thiên đường. Emcòn trẻ, ý muốn đi Đế Đô không sai, thừa dịp còn trẻ,còn chưa kết hôn, không có gia đình ràng buộc, xôngpha thật tốt một lần đi, chị sẽ ủng hộ em.”Lúc ăn trưa, vang lên tiếng âm thanh tin nhắn. ÔnNgôn cùng An Nhã đồng thời lấy điện thoại ra, An Nhãxấu hỗ cười: “Tiểu Ngôn… là của tôi…”Đáy mắt Ôn Ngôn lướt qua tia mắt mác, giả vờ nhưkhông có chuyện gì xảy ra, vùi đầu vào ăn cơm: “Tôibiết… tôi cũng chỉ là nhìn thời gian một chút thôi…”An Nhã để đũa xuống, đầu ngón tay nhanh chóng gõlên màn hình điện thoại, chờ phản hồi xong tin nhắn,cô mới ngẳng đầu lên nói: “Là Tiểu Táp phản hồi tinnhắn của tôi, tôi xin lỗi với anh ấy, đêm hôm đó khôngnên kéo anh ấy uống rượu. May mà không có xảy rachuyện gì, nếu không… tôi sẽ áy náy chết.”Ôn Ngôn không ngờ là Lâm Táp với An Nhã lại liên lạcriêng như vậy nhiều lần: “Hai người liên lạc rất nhiều sao?”An Nhã lắc đầu: “Dường như… cũng chỉ như vậy,không tính là quá nhiều. Thỉnh thoảng gửi tin tròchuyện vài câu, con người của anh ấy không tệ, lúctrước ở bênh viện chăm sóc anh ấy tôi liền phát hiện,tôi còn nói với anh ấy đời này có thể gặp được mọingười tôi thật may mắn nữa. Là anh ấy dẫn tôi cùngông nội đi ăn đồ ngon ở Đề Đô, còn đi bờ biển, giúpông nội tôi hoàn thành tâm nguyện, tôi thiếu anh ấymột nhân tình lớn.”Đối với nhân phẩm của Lâm Táp, trong lòng Ôn Ngônđều hiểu rõ: “Không sai, Lâm Táp anh ấy tốt vô cùng,nếu như cô muốn tiến triển với anh ấy nhất định sẽkhông có chuyện gì. Hơn nữa anh ấy rời khỏi nhà độclập môn hộ, hai người ở cùng một chỗ cũng không cótrở ngại gì…”Không đợi cô nói hết câu, mặt của An Nhã đều đỏ hếtcả lên: “Tiểu Ngôn, cô nói bậy gì đó? Tôi với anh ấychỉ là bạn bè.”Ôn Ngôn cũng không có cảm thấy bản thân hiểu sai:“Ý của tôi là, nói cho cô biết điểm máu chốt trước, lỡnhư về sau hai người muốn tiến triển qua phươngdiện kia thì sao? Đối với hai người tôi đều biết rất rõ,chuyện này nên nói rõ ra trước…”Lam Tương cười ra tiếng: “Được rồi Tiểu Ngôn, nóithêm nữa là mặt Tiểu Nhãn nóng đến nấu chín luônấy. Nói đi cũng phải nói lại, chồng của em thật sự sẽcho em ngây người ở chỗ này sao? Chắc là không lâunữa em cũng về Đề Đô rồi phải không?”Ôn Ngôn nghĩ đến cái này liền phiền: “Em khôngbiết… cái tính sáng nắng chiều mưa của anh ấy, làmcho em bây giờ cũng không dám đắc tội anh ấy.Nhưng mà mọi người yên tâm, cho dù em đi, cửa tiệmđồ ngọt cũng sẽ tìm người trông giúp, hai người cũngcó thể tiếp tục làm việc ở đây, em cam đoan sẽ khôngbỏ mặc hai người.Ở Đề Đô, tổng công ty Khải Duyệt của Kính gia.Gần đây ngành thiết kế xem như là mùa thịnh vượng,trong công ty vô cùng bận rộn, tăng ca gần như làchuyện thường xuyên. Nhất là sau khi nhận vài đơnhàng lón hợp tác cũng công ty Mục Đình Sâm, bộphận thiết kế bận rộn đến đi vệ sinh cũng phải chạy nhanh.Trần Mộng Dao sắp sụp đổ máy, trong đáy lòng khôngbiết mắng Mục Đình Sâm bao nhiêu lần, nếu nhưkhông phải anh ta bỏ vài đơn hàng qua đây, tất cảtrong bộ phận cũng không cần phải mệt mỏi như vậy.Đột nhiên, trưởng phòng ôm một thùng đồ uống bắtđầu phát ra: “Kính tổng thăm hỏi mọi người, bữa ănkhuya tăng ca đêm nay thêm đồ ăn, để vận động trínão phát huy trí tưởng tượng, đây sẽ là một bữa ănTrong lúc nhất thời, toàn bộ bộ phận đều nhốn nhàolên, tất cả mọi người đều biết, từ trước đến nay KínhThiếu Khanh đều không keo kiệt, cho nên bữa ăntuyệt đối tốn nhiều chỉ phí.Lúc đồ uống đưa đến nơi Trần Mộng Dao, trưởngphòng thản nhiên đưa cho cô bốn chai, cô có chút khóhiểu, nhìn những người khác một chút: “Không phải làhai chai sao? Sao tôi lại bốn chai2”Trưởng phòng nhìn cô: “Cho cô thì cô cứ cầm, hỏinhiều như vậy để làm gì? Là gần đây tôi thấy cô cógắng nghiêm túc làm việc, hơn nữa đồ uống còn rấtnhiều, chờ một chút nữa tôi còn phải đi lấy.”Chờ trưởng phòng rời đi, Tiểu A bên cạnh xông tới:“Dao Dao tiểu mỹ nữ, nếu không phải trưởng phòng lànữ, thì tôi còn nghi ngờ cô ấy có ý với cô, vậy mà chocô bốn chai, việc này người khác cũng không đượcđãi ngộ như vậy đâu…”

Chương 467: Không Bỏ Mặc Mọi Người