Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…
Chương 1049: Chương 1064-2
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Diệp Quân Tước không bao giờ để vòng tay của con gái mình bị bỏ không, anh cúi người xuống bề Nhué Nhuế lên: “Hôm nay con ở nhà có ngoan không? Có làm cho mẹ con bực mình không thế?”Nhuế Nhuế hôn khẽ lên lên má anh một cái: “Không có, Nhuế Nhuề rất là nghe lời!”Nhìn thấy cảnh này, Khúc Thanh Ca bỗng cảm thấy có chút xót xa, bất giác quay đi nhìn chỗ khác: “Anh đi rửa tay đi rồi ăn cơm.”Diệp Quân Tước nhìn cô, đặt Nhuế Nhuế xuống: “Được rồi, bố đi rửa tay trước đã, con đi ra trước đi.”Nhuế Nhuế nghe lời quay về bàn ăn ngồi xuống, nhìn Khúc Thanh Ca nói: “Bố có thể quay về ăn cơm với mẹ con mình rồi, thật là tốt quá!”Khúc Thanh Ca mỉm cười, không biết là nên nói gì mới phải, đúng thế, lúc có thể như thế này thì thật là không nhiều, thế nên Nhuế Nhuế mới tỏ ra vui mừng đến như vậy.Đợi Diệp Quân Tước đi đến, ngồi xuống bàn ăn, Khúc Thanh Ca vừa định mở miệng nói thì anh bỗng lên tiếng nói trước: “Ăn cơm đã, những chuyện khác thì đợi đến khi ăn xong hãy nói, anh không muốn nói chuyện ly hôn trước mặt của Nhuế Nhué, thế có được không?”Khúc Thanh Ca gật đầu, anh gắp đồ ăn vào bát cô: “Anh nhớ là hình như em thích ăn cái này, gần đây rất mệt phải không? Nhìn em gầy đi rồi.”Tay của Khúc Thanh Ca run rầy đến gần như là không còn cầm đũa được nữa, anh biết là cô thích ăn gì sao? Lại còn nhận ra là cô gầy đi nữa? Sự quan tâm đột ngột của anh khiến trong lòng cô như đang dậy sóng vậy.Nhìn thấy cô không hề động đũa, Diệp Quân Tước mím môi lại: “Sao thế? Nói không chừng đây còn là bữa ăn cuối cùng đấy, em không nuốt nỗi à?”Cô ấy lắc đầu, sắp xếp lại cảm xúc của mình rồi bắt đầu ăn cơm, đôi lúc lại gắp thức ăn cho Nhuế Nhuế.Diệp Quân Tước nhìn thấy vậy cũng học cô gắp thức ăn vào bát của Nhuế Nhuế: “Em ăn cơm đi, anh sẽ trông chừng Nhuếề Nhuế.Từ lúc con bé ra đời là em chưa từng được ăn một bữa cơm nào trọn vẹn cả, hôm nay để anh làm.”Ôn Ngôn nói không hề sai, anh quả thật không hề biết phải đối xử tốt với người khác là làm như thế nào, vậy thì lặp lại những gì mà người đó đối xử với anh, thậm chí là gấp nhiều lần để đáp trả lại, đấy là cách đơn giản nhất và cũng là trực tiếp nhất..
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Diệp Quân Tước không bao giờ để vòng tay của con gái mình bị bỏ không, anh cúi người xuống bề Nhué Nhuế lên: “Hôm nay con ở nhà có ngoan không? Có làm cho mẹ con bực mình không thế?”Nhuế Nhuế hôn khẽ lên lên má anh một cái: “Không có, Nhuế Nhuề rất là nghe lời!”Nhìn thấy cảnh này, Khúc Thanh Ca bỗng cảm thấy có chút xót xa, bất giác quay đi nhìn chỗ khác: “Anh đi rửa tay đi rồi ăn cơm.”Diệp Quân Tước nhìn cô, đặt Nhuế Nhuế xuống: “Được rồi, bố đi rửa tay trước đã, con đi ra trước đi.”Nhuế Nhuế nghe lời quay về bàn ăn ngồi xuống, nhìn Khúc Thanh Ca nói: “Bố có thể quay về ăn cơm với mẹ con mình rồi, thật là tốt quá!”Khúc Thanh Ca mỉm cười, không biết là nên nói gì mới phải, đúng thế, lúc có thể như thế này thì thật là không nhiều, thế nên Nhuế Nhuế mới tỏ ra vui mừng đến như vậy.Đợi Diệp Quân Tước đi đến, ngồi xuống bàn ăn, Khúc Thanh Ca vừa định mở miệng nói thì anh bỗng lên tiếng nói trước: “Ăn cơm đã, những chuyện khác thì đợi đến khi ăn xong hãy nói, anh không muốn nói chuyện ly hôn trước mặt của Nhuế Nhué, thế có được không?”Khúc Thanh Ca gật đầu, anh gắp đồ ăn vào bát cô: “Anh nhớ là hình như em thích ăn cái này, gần đây rất mệt phải không? Nhìn em gầy đi rồi.”Tay của Khúc Thanh Ca run rầy đến gần như là không còn cầm đũa được nữa, anh biết là cô thích ăn gì sao? Lại còn nhận ra là cô gầy đi nữa? Sự quan tâm đột ngột của anh khiến trong lòng cô như đang dậy sóng vậy.Nhìn thấy cô không hề động đũa, Diệp Quân Tước mím môi lại: “Sao thế? Nói không chừng đây còn là bữa ăn cuối cùng đấy, em không nuốt nỗi à?”Cô ấy lắc đầu, sắp xếp lại cảm xúc của mình rồi bắt đầu ăn cơm, đôi lúc lại gắp thức ăn cho Nhuế Nhuế.Diệp Quân Tước nhìn thấy vậy cũng học cô gắp thức ăn vào bát của Nhuế Nhuế: “Em ăn cơm đi, anh sẽ trông chừng Nhuếề Nhuế.Từ lúc con bé ra đời là em chưa từng được ăn một bữa cơm nào trọn vẹn cả, hôm nay để anh làm.”Ôn Ngôn nói không hề sai, anh quả thật không hề biết phải đối xử tốt với người khác là làm như thế nào, vậy thì lặp lại những gì mà người đó đối xử với anh, thậm chí là gấp nhiều lần để đáp trả lại, đấy là cách đơn giản nhất và cũng là trực tiếp nhất..
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Diệp Quân Tước không bao giờ để vòng tay của con gái mình bị bỏ không, anh cúi người xuống bề Nhué Nhuế lên: “Hôm nay con ở nhà có ngoan không? Có làm cho mẹ con bực mình không thế?”Nhuế Nhuế hôn khẽ lên lên má anh một cái: “Không có, Nhuế Nhuề rất là nghe lời!”Nhìn thấy cảnh này, Khúc Thanh Ca bỗng cảm thấy có chút xót xa, bất giác quay đi nhìn chỗ khác: “Anh đi rửa tay đi rồi ăn cơm.”Diệp Quân Tước nhìn cô, đặt Nhuế Nhuế xuống: “Được rồi, bố đi rửa tay trước đã, con đi ra trước đi.”Nhuế Nhuế nghe lời quay về bàn ăn ngồi xuống, nhìn Khúc Thanh Ca nói: “Bố có thể quay về ăn cơm với mẹ con mình rồi, thật là tốt quá!”Khúc Thanh Ca mỉm cười, không biết là nên nói gì mới phải, đúng thế, lúc có thể như thế này thì thật là không nhiều, thế nên Nhuế Nhuế mới tỏ ra vui mừng đến như vậy.Đợi Diệp Quân Tước đi đến, ngồi xuống bàn ăn, Khúc Thanh Ca vừa định mở miệng nói thì anh bỗng lên tiếng nói trước: “Ăn cơm đã, những chuyện khác thì đợi đến khi ăn xong hãy nói, anh không muốn nói chuyện ly hôn trước mặt của Nhuế Nhué, thế có được không?”Khúc Thanh Ca gật đầu, anh gắp đồ ăn vào bát cô: “Anh nhớ là hình như em thích ăn cái này, gần đây rất mệt phải không? Nhìn em gầy đi rồi.”Tay của Khúc Thanh Ca run rầy đến gần như là không còn cầm đũa được nữa, anh biết là cô thích ăn gì sao? Lại còn nhận ra là cô gầy đi nữa? Sự quan tâm đột ngột của anh khiến trong lòng cô như đang dậy sóng vậy.Nhìn thấy cô không hề động đũa, Diệp Quân Tước mím môi lại: “Sao thế? Nói không chừng đây còn là bữa ăn cuối cùng đấy, em không nuốt nỗi à?”Cô ấy lắc đầu, sắp xếp lại cảm xúc của mình rồi bắt đầu ăn cơm, đôi lúc lại gắp thức ăn cho Nhuế Nhuế.Diệp Quân Tước nhìn thấy vậy cũng học cô gắp thức ăn vào bát của Nhuế Nhuế: “Em ăn cơm đi, anh sẽ trông chừng Nhuếề Nhuế.Từ lúc con bé ra đời là em chưa từng được ăn một bữa cơm nào trọn vẹn cả, hôm nay để anh làm.”Ôn Ngôn nói không hề sai, anh quả thật không hề biết phải đối xử tốt với người khác là làm như thế nào, vậy thì lặp lại những gì mà người đó đối xử với anh, thậm chí là gấp nhiều lần để đáp trả lại, đấy là cách đơn giản nhất và cũng là trực tiếp nhất..