Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…
Chương 1062: Chương 1077
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Xoay người, ý cười trên mặt anh hoàn toàn không còn, bước nhanh vào nhà lên lầu, đầy cửa phòng ngủ ra.Khúc Thanh Ca đang thay quần áo, nghe được tiếng mở cửa, cô vô ý thức bưng kín ngực: “Làm gì?”Anh đi lên trước níu lại cổ tay của cô: “Em nói thật với anh, em muốn ly hôn, có phải là bởi vì trước kia biết Quý Á Nam sắp trở về?”Vẻ mặt Khúc Thanh Ca khó hiểu: “Anh lại đang nổi điên cái gì? Trước khi cậu ấy trở về em và cậu ấy cả nửa năm chưa từng liên lạc, làm sao tôi biết cậu ấy sắp trở về? Em nói chỉ là ngẫu nhiên gặp, cậu ấy mời em ăn bữa cơm, sau đó hôm nay lại đến nhà hàng của cậu ấy mà thôi, bên trong đầu óc anh đến cùng đang suy nghĩ gì? Nếu anh nhất định phải suy nghĩ lung tung, em cũng không có cách nào khác, nhưng đừng có đối với em như vậy!”Diệp Quân Tước kìm nén lửa giận, lực đạo trên tay không tự chủ tăng thêm, cổ tay Khúc Thanh Ca bị bóp đau nhức, vừa ủy khuất vừa tức giận: “Anh thả em ra! Anh làm đau em! Sớm biết anh không yên lòng như thế, vậy hôm nay nên cùng em đi, tránh khỏi chờ em trở lại tìm gốc rạ! Lúc trước em khăng khăng một mực với anh như vậy, anh đối với em thế nào? Hiện tại ngược lại là học được bắt bóng bắt gió, tin chuyện không tồn tại, có cần thiết sao? Nếu anh cả thấy một trăm ngày cũng không chịu đựng nồi, vậy bây giờ liền ly hôn, tránh khỏi lại tra tắn lẫn nhau! Dù sao em cũng đã không chịu đựng nỗi rồi!”Ly hôn, lại là ly hôn!Diệp Quân Tước bỗng nhiên hắt tay của cô ra, đóng sập cửa rời đi.Mỗi lần cô vừa nhắc đến ly hôn, anh a liền không thể làm gì!Anh trực tiếp đến công ty, dù sao yên tính hơn ở lại nhà.Đến văn phòng, anh vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại, gọi A Trạch vào trước mặt: “Đi, nói cho Quý Á Nam, tôi muốn gặp cậu ta.”“Nếu cậu ta không dám đơn độc gặp tôi, chính là trong lòng có quỷ! Mặc kệ là buộc hay thế nào, đều phải “mời”đến cho tôi!”A Trạch có chút chằn chờ: “Thiếu gia, đem người tới công ty đến không tốt lắm đâu?”Công ty nhiều người phức tạp, nếu truyền đến tai phu nhân…Chuyện này nhắc nhở Diệp Quân Tước: “Anh không nói tôi còn không nghĩ đến, tức đến chập mạch rồi, hẹn địa điểm, phải bí ẩn một chút, đừng để Khúc Thanh Ca biết, chí ít trước khi tôi gặp được Quý Á Nam, tôi không hi vọng bị người khác xáo trộn kế hoạch.”A Trạch lên tiếng, quay người rời đi.Trong 10 giờ đêm, Diệp Quân Tước chạm mặt với Quý Á Nam ở một biệt thự vùng ngoại ô.Trong sân không khô nóng như vậy, gió đêm chằm chậm, có thê thoáng giảm bớt ngọn lửa tác bạo trong lòng người.Đối với việc “mời” của Diệp Quân Tước, Quý Á Nam không có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, biểu hiện ung dung không vội: “Ngại quá, loay hoay quá muộn, để cho anh chờ lâu.”Nhìn tình địch tự nhiên là thấy thế nào cũng không vừa mắt, nhất là Quý Á Nam không chút dáng vẻ chột dạ, cực kỳ giống khiêu khích.Diệp Quân Tước khẽ hừ một tiếng: “Dù là bận hay không bận, cậu cũng không muốn tới đúng không?Cậu biết tôi tìm cậu vì cái gì không?”Quý Á Nam ngơ ngác một chút, lập tức ngồi xuống trên ghế đối diện Diệp Quân Tước: “Có ý gì? Tôi không hiểu lắm, anh có thể nói thẳng.”A Trạch tiến lên rót chén trà cho Quý Á Nam, Quý Á Nam cười cười: “Cảm ơn.”Trong lòng A Trạch không hiểu có loại cảm giác kỳ quái, từ tính cách phương diện mà xem, Quý Á Nam và Khúc Thanh Ca có chút tương tự, đối với người khác đều rất thân thiện.Diệp Quân Tước cũng không thích quanh co lòng vòng: “Cậu cách xa Khúc Thanh Ca một chút cho tôi, lại tìm lý do gặp cô ấy, tự gánh lấy hậu quả!”Quý Á Nam không buồn không giận: “Tôi cũng không có tìm lý do gặp cô ấy, tôi và cô ấy cũng xem như cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy không gặp, cùng ăn một bữa cơm anh cũng để ý? Hôm nay anh có thể tìm tới tôi, kỳ thật trong lòng tôi cũng vui vẻ, dạng này chí ít có thể chứng minh anh để ý cô ấy, cũng không phải như tôi nghe được, anh đối với cô ấy không tốt…”.
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Xoay người, ý cười trên mặt anh hoàn toàn không còn, bước nhanh vào nhà lên lầu, đầy cửa phòng ngủ ra.Khúc Thanh Ca đang thay quần áo, nghe được tiếng mở cửa, cô vô ý thức bưng kín ngực: “Làm gì?”Anh đi lên trước níu lại cổ tay của cô: “Em nói thật với anh, em muốn ly hôn, có phải là bởi vì trước kia biết Quý Á Nam sắp trở về?”Vẻ mặt Khúc Thanh Ca khó hiểu: “Anh lại đang nổi điên cái gì? Trước khi cậu ấy trở về em và cậu ấy cả nửa năm chưa từng liên lạc, làm sao tôi biết cậu ấy sắp trở về? Em nói chỉ là ngẫu nhiên gặp, cậu ấy mời em ăn bữa cơm, sau đó hôm nay lại đến nhà hàng của cậu ấy mà thôi, bên trong đầu óc anh đến cùng đang suy nghĩ gì? Nếu anh nhất định phải suy nghĩ lung tung, em cũng không có cách nào khác, nhưng đừng có đối với em như vậy!”Diệp Quân Tước kìm nén lửa giận, lực đạo trên tay không tự chủ tăng thêm, cổ tay Khúc Thanh Ca bị bóp đau nhức, vừa ủy khuất vừa tức giận: “Anh thả em ra! Anh làm đau em! Sớm biết anh không yên lòng như thế, vậy hôm nay nên cùng em đi, tránh khỏi chờ em trở lại tìm gốc rạ! Lúc trước em khăng khăng một mực với anh như vậy, anh đối với em thế nào? Hiện tại ngược lại là học được bắt bóng bắt gió, tin chuyện không tồn tại, có cần thiết sao? Nếu anh cả thấy một trăm ngày cũng không chịu đựng nồi, vậy bây giờ liền ly hôn, tránh khỏi lại tra tắn lẫn nhau! Dù sao em cũng đã không chịu đựng nỗi rồi!”Ly hôn, lại là ly hôn!Diệp Quân Tước bỗng nhiên hắt tay của cô ra, đóng sập cửa rời đi.Mỗi lần cô vừa nhắc đến ly hôn, anh a liền không thể làm gì!Anh trực tiếp đến công ty, dù sao yên tính hơn ở lại nhà.Đến văn phòng, anh vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại, gọi A Trạch vào trước mặt: “Đi, nói cho Quý Á Nam, tôi muốn gặp cậu ta.”“Nếu cậu ta không dám đơn độc gặp tôi, chính là trong lòng có quỷ! Mặc kệ là buộc hay thế nào, đều phải “mời”đến cho tôi!”A Trạch có chút chằn chờ: “Thiếu gia, đem người tới công ty đến không tốt lắm đâu?”Công ty nhiều người phức tạp, nếu truyền đến tai phu nhân…Chuyện này nhắc nhở Diệp Quân Tước: “Anh không nói tôi còn không nghĩ đến, tức đến chập mạch rồi, hẹn địa điểm, phải bí ẩn một chút, đừng để Khúc Thanh Ca biết, chí ít trước khi tôi gặp được Quý Á Nam, tôi không hi vọng bị người khác xáo trộn kế hoạch.”A Trạch lên tiếng, quay người rời đi.Trong 10 giờ đêm, Diệp Quân Tước chạm mặt với Quý Á Nam ở một biệt thự vùng ngoại ô.Trong sân không khô nóng như vậy, gió đêm chằm chậm, có thê thoáng giảm bớt ngọn lửa tác bạo trong lòng người.Đối với việc “mời” của Diệp Quân Tước, Quý Á Nam không có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, biểu hiện ung dung không vội: “Ngại quá, loay hoay quá muộn, để cho anh chờ lâu.”Nhìn tình địch tự nhiên là thấy thế nào cũng không vừa mắt, nhất là Quý Á Nam không chút dáng vẻ chột dạ, cực kỳ giống khiêu khích.Diệp Quân Tước khẽ hừ một tiếng: “Dù là bận hay không bận, cậu cũng không muốn tới đúng không?Cậu biết tôi tìm cậu vì cái gì không?”Quý Á Nam ngơ ngác một chút, lập tức ngồi xuống trên ghế đối diện Diệp Quân Tước: “Có ý gì? Tôi không hiểu lắm, anh có thể nói thẳng.”A Trạch tiến lên rót chén trà cho Quý Á Nam, Quý Á Nam cười cười: “Cảm ơn.”Trong lòng A Trạch không hiểu có loại cảm giác kỳ quái, từ tính cách phương diện mà xem, Quý Á Nam và Khúc Thanh Ca có chút tương tự, đối với người khác đều rất thân thiện.Diệp Quân Tước cũng không thích quanh co lòng vòng: “Cậu cách xa Khúc Thanh Ca một chút cho tôi, lại tìm lý do gặp cô ấy, tự gánh lấy hậu quả!”Quý Á Nam không buồn không giận: “Tôi cũng không có tìm lý do gặp cô ấy, tôi và cô ấy cũng xem như cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy không gặp, cùng ăn một bữa cơm anh cũng để ý? Hôm nay anh có thể tìm tới tôi, kỳ thật trong lòng tôi cũng vui vẻ, dạng này chí ít có thể chứng minh anh để ý cô ấy, cũng không phải như tôi nghe được, anh đối với cô ấy không tốt…”.
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Xoay người, ý cười trên mặt anh hoàn toàn không còn, bước nhanh vào nhà lên lầu, đầy cửa phòng ngủ ra.Khúc Thanh Ca đang thay quần áo, nghe được tiếng mở cửa, cô vô ý thức bưng kín ngực: “Làm gì?”Anh đi lên trước níu lại cổ tay của cô: “Em nói thật với anh, em muốn ly hôn, có phải là bởi vì trước kia biết Quý Á Nam sắp trở về?”Vẻ mặt Khúc Thanh Ca khó hiểu: “Anh lại đang nổi điên cái gì? Trước khi cậu ấy trở về em và cậu ấy cả nửa năm chưa từng liên lạc, làm sao tôi biết cậu ấy sắp trở về? Em nói chỉ là ngẫu nhiên gặp, cậu ấy mời em ăn bữa cơm, sau đó hôm nay lại đến nhà hàng của cậu ấy mà thôi, bên trong đầu óc anh đến cùng đang suy nghĩ gì? Nếu anh nhất định phải suy nghĩ lung tung, em cũng không có cách nào khác, nhưng đừng có đối với em như vậy!”Diệp Quân Tước kìm nén lửa giận, lực đạo trên tay không tự chủ tăng thêm, cổ tay Khúc Thanh Ca bị bóp đau nhức, vừa ủy khuất vừa tức giận: “Anh thả em ra! Anh làm đau em! Sớm biết anh không yên lòng như thế, vậy hôm nay nên cùng em đi, tránh khỏi chờ em trở lại tìm gốc rạ! Lúc trước em khăng khăng một mực với anh như vậy, anh đối với em thế nào? Hiện tại ngược lại là học được bắt bóng bắt gió, tin chuyện không tồn tại, có cần thiết sao? Nếu anh cả thấy một trăm ngày cũng không chịu đựng nồi, vậy bây giờ liền ly hôn, tránh khỏi lại tra tắn lẫn nhau! Dù sao em cũng đã không chịu đựng nỗi rồi!”Ly hôn, lại là ly hôn!Diệp Quân Tước bỗng nhiên hắt tay của cô ra, đóng sập cửa rời đi.Mỗi lần cô vừa nhắc đến ly hôn, anh a liền không thể làm gì!Anh trực tiếp đến công ty, dù sao yên tính hơn ở lại nhà.Đến văn phòng, anh vẫn không cách nào bình tĩnh trở lại, gọi A Trạch vào trước mặt: “Đi, nói cho Quý Á Nam, tôi muốn gặp cậu ta.”“Nếu cậu ta không dám đơn độc gặp tôi, chính là trong lòng có quỷ! Mặc kệ là buộc hay thế nào, đều phải “mời”đến cho tôi!”A Trạch có chút chằn chờ: “Thiếu gia, đem người tới công ty đến không tốt lắm đâu?”Công ty nhiều người phức tạp, nếu truyền đến tai phu nhân…Chuyện này nhắc nhở Diệp Quân Tước: “Anh không nói tôi còn không nghĩ đến, tức đến chập mạch rồi, hẹn địa điểm, phải bí ẩn một chút, đừng để Khúc Thanh Ca biết, chí ít trước khi tôi gặp được Quý Á Nam, tôi không hi vọng bị người khác xáo trộn kế hoạch.”A Trạch lên tiếng, quay người rời đi.Trong 10 giờ đêm, Diệp Quân Tước chạm mặt với Quý Á Nam ở một biệt thự vùng ngoại ô.Trong sân không khô nóng như vậy, gió đêm chằm chậm, có thê thoáng giảm bớt ngọn lửa tác bạo trong lòng người.Đối với việc “mời” của Diệp Quân Tước, Quý Á Nam không có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, biểu hiện ung dung không vội: “Ngại quá, loay hoay quá muộn, để cho anh chờ lâu.”Nhìn tình địch tự nhiên là thấy thế nào cũng không vừa mắt, nhất là Quý Á Nam không chút dáng vẻ chột dạ, cực kỳ giống khiêu khích.Diệp Quân Tước khẽ hừ một tiếng: “Dù là bận hay không bận, cậu cũng không muốn tới đúng không?Cậu biết tôi tìm cậu vì cái gì không?”Quý Á Nam ngơ ngác một chút, lập tức ngồi xuống trên ghế đối diện Diệp Quân Tước: “Có ý gì? Tôi không hiểu lắm, anh có thể nói thẳng.”A Trạch tiến lên rót chén trà cho Quý Á Nam, Quý Á Nam cười cười: “Cảm ơn.”Trong lòng A Trạch không hiểu có loại cảm giác kỳ quái, từ tính cách phương diện mà xem, Quý Á Nam và Khúc Thanh Ca có chút tương tự, đối với người khác đều rất thân thiện.Diệp Quân Tước cũng không thích quanh co lòng vòng: “Cậu cách xa Khúc Thanh Ca một chút cho tôi, lại tìm lý do gặp cô ấy, tự gánh lấy hậu quả!”Quý Á Nam không buồn không giận: “Tôi cũng không có tìm lý do gặp cô ấy, tôi và cô ấy cũng xem như cùng nhau lớn lên, nhiều năm như vậy không gặp, cùng ăn một bữa cơm anh cũng để ý? Hôm nay anh có thể tìm tới tôi, kỳ thật trong lòng tôi cũng vui vẻ, dạng này chí ít có thể chứng minh anh để ý cô ấy, cũng không phải như tôi nghe được, anh đối với cô ấy không tốt…”.