Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…
Chương 1066: Chương 1081
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Cách điện thoại di động, Ôn Ngôn đều có thể nghe thấy Khúc Thanh Ca thở dài nặng nè, lộ ra áp lực cùng bất đắc dĩ.“Mình biết rồi, mình sẽ nói chuyện với anh ta, nhưng sẽ chú ý phương thức.Buổi trưa mình sẽ cùng cậu và Mộng Dao đi đến nhà hàng của Á Nam, mình không chỉ muốn đi, còn muốn quang minh chính đại đi, nói cho Diệp Quân Tước mình muốn đi!”Xong, Khúc Thanh Ca liền cúp điện thoại.Ôn Ngôn trong lòng có chút chột dạ, lời nói chính là từ trong miệng mình đi ra, nếu Khúc Thanh Ca và Diệp Quân Tước thật sự bởi vì chuyện này cãi nhau không thể gỡ ra được, cô cũng có trách nhiệm.Rất nhanh, Khúc Thanh Ca lái xe đến công ty tìm Diệp Quân Tước.Những thứ khác không, về phương diện công việc, Diệp Quân Tước so với ai đều chuyên nghiệp, có thể là trước đây chịu quá nhiều khổ sở, hiện tại trên vai gánh vác trọng trách nặng như Diệp Gia, hắn cần phải học còn nhiều việc cần làm, cho nên cuối tuần phần lớn thời gian cũng là ở công ty.Đi tới cửa phòng làm việc, A Trạch ngăn Khúc Thanh Ca lại: “Phu nhân, thiếu gia đang nói chuyện với đối tác, cô đợi lát nữa rồi vào chứ?”Khúc Thanh Ca xuyên qua khe cửa cũng không có đóng cửa kín nhìn thoáng qua bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy Diệp Quân Tước đang ngồi nói chuyện với người đối diện, cô thu liễm một chút khí phách: “Nếu không rảnh, vậy phiền anh giúp tôi nói cho anh ấy một tiếng, tôi đến nhà hàng Quý Á Nam ăn cơm, cùng Ôn Ngôn còn có Trần Mộng Dao, lần này, tôi cũng không dẫn theo Nhué Nhué.Nếu anh ấy không cao hứng, anh liền để cho anh ấy nhịn cho tôi, dù sao lúc trước ở cùng anh ấy, tôi cũng cho tới bây giờ không có vui vẻ, chúng tôi cũng vậy mà thôi, ai sẽ vì ai mà suy nghĩ nhiều như vậy?Còn nữa, nếu anh áy lại đi tìm Quý Á Nam, vậy thì lập tức ly hôn đi, đừng một trăm, một tôi cũng chịu đủ rồi!”A Trạch gắng gượng sợ ra mồ hôi lạnh: “Phu nhân…không phải như cô nghĩ, cô thoáng bình tĩnh một chút…”Khúc Thanh Ca lạnh lùng nói: “Tôi không có không bình tĩnh, tôi sẽ không bao giờ ngốc đến mức đem mình trong vòng tròn hẹp bên cạnh anh ta, khi tôi cho là thế giới của tôi chỉ có anh ấy và đứa trẻ, anh ấy coi tôi là cái gì?”Có cũng được không có cũng được mà thôi! Hiện tại tôi không muốn, tôi nên có vòng tròn của mình, tôi nên cho mình một chút vui vẻ trong cuộc sống bi ai, anh ấy không có lý do gì không đồng ý, A Trạch, anh có thể đem lời nói của tôi nói cho anh ấy biết, tôi đi trước đây!”Từ công ty đi ra, nhìn bầu trời xanh thẳm, cô đột nhiên cảm thầy toàn tâm khó được buông lỏng xuống, đây là lần đầu tiên trước mặt Diệp Quân Tước hãnh diện, không đếm xỉa đến tắt cả cảm giác của mình, thật tốt.Đến nhà hàng cùng Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao hội hợp, cô phất phất váy một chút, ngồi xuống: “Xin lỗi, tôi đến trễ một chút, cho nên hôm nay tôi mời.”Trần Mộng Dao cười đùa nói: “Thanh Ca, hôm nay trông cậu không giống bình thường a, không biết là trang điểm không giống, hay là nơi khác… Cảm giác cả người cậu đều thăng hoa~”“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt một chút chuyện, không cần phải nhịn, không muốn nhịn nữa mà thôi.Cuộc sống ngắn ngủi mấy chục năm, cần gì phải để cho mình sống ủy khuất?”Ôn Ngôn trong lòng có chút bỡ ngỡ: “Thanh Ca… cậu đi tìm Diệp Quân Tước rồi?Hai người… cãi nhau?”Khúc Thanh Ca thản nhiên nói: “Lúc mình đến anh ấy đang bận, không lên tiếng, bất quá mình bảo A Trạch chuyển lời nói đến anh ấy, mình hiện tại một thân thoải mái..
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Cách điện thoại di động, Ôn Ngôn đều có thể nghe thấy Khúc Thanh Ca thở dài nặng nè, lộ ra áp lực cùng bất đắc dĩ.“Mình biết rồi, mình sẽ nói chuyện với anh ta, nhưng sẽ chú ý phương thức.Buổi trưa mình sẽ cùng cậu và Mộng Dao đi đến nhà hàng của Á Nam, mình không chỉ muốn đi, còn muốn quang minh chính đại đi, nói cho Diệp Quân Tước mình muốn đi!”Xong, Khúc Thanh Ca liền cúp điện thoại.Ôn Ngôn trong lòng có chút chột dạ, lời nói chính là từ trong miệng mình đi ra, nếu Khúc Thanh Ca và Diệp Quân Tước thật sự bởi vì chuyện này cãi nhau không thể gỡ ra được, cô cũng có trách nhiệm.Rất nhanh, Khúc Thanh Ca lái xe đến công ty tìm Diệp Quân Tước.Những thứ khác không, về phương diện công việc, Diệp Quân Tước so với ai đều chuyên nghiệp, có thể là trước đây chịu quá nhiều khổ sở, hiện tại trên vai gánh vác trọng trách nặng như Diệp Gia, hắn cần phải học còn nhiều việc cần làm, cho nên cuối tuần phần lớn thời gian cũng là ở công ty.Đi tới cửa phòng làm việc, A Trạch ngăn Khúc Thanh Ca lại: “Phu nhân, thiếu gia đang nói chuyện với đối tác, cô đợi lát nữa rồi vào chứ?”Khúc Thanh Ca xuyên qua khe cửa cũng không có đóng cửa kín nhìn thoáng qua bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy Diệp Quân Tước đang ngồi nói chuyện với người đối diện, cô thu liễm một chút khí phách: “Nếu không rảnh, vậy phiền anh giúp tôi nói cho anh ấy một tiếng, tôi đến nhà hàng Quý Á Nam ăn cơm, cùng Ôn Ngôn còn có Trần Mộng Dao, lần này, tôi cũng không dẫn theo Nhué Nhué.Nếu anh ấy không cao hứng, anh liền để cho anh ấy nhịn cho tôi, dù sao lúc trước ở cùng anh ấy, tôi cũng cho tới bây giờ không có vui vẻ, chúng tôi cũng vậy mà thôi, ai sẽ vì ai mà suy nghĩ nhiều như vậy?Còn nữa, nếu anh áy lại đi tìm Quý Á Nam, vậy thì lập tức ly hôn đi, đừng một trăm, một tôi cũng chịu đủ rồi!”A Trạch gắng gượng sợ ra mồ hôi lạnh: “Phu nhân…không phải như cô nghĩ, cô thoáng bình tĩnh một chút…”Khúc Thanh Ca lạnh lùng nói: “Tôi không có không bình tĩnh, tôi sẽ không bao giờ ngốc đến mức đem mình trong vòng tròn hẹp bên cạnh anh ta, khi tôi cho là thế giới của tôi chỉ có anh ấy và đứa trẻ, anh ấy coi tôi là cái gì?”Có cũng được không có cũng được mà thôi! Hiện tại tôi không muốn, tôi nên có vòng tròn của mình, tôi nên cho mình một chút vui vẻ trong cuộc sống bi ai, anh ấy không có lý do gì không đồng ý, A Trạch, anh có thể đem lời nói của tôi nói cho anh ấy biết, tôi đi trước đây!”Từ công ty đi ra, nhìn bầu trời xanh thẳm, cô đột nhiên cảm thầy toàn tâm khó được buông lỏng xuống, đây là lần đầu tiên trước mặt Diệp Quân Tước hãnh diện, không đếm xỉa đến tắt cả cảm giác của mình, thật tốt.Đến nhà hàng cùng Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao hội hợp, cô phất phất váy một chút, ngồi xuống: “Xin lỗi, tôi đến trễ một chút, cho nên hôm nay tôi mời.”Trần Mộng Dao cười đùa nói: “Thanh Ca, hôm nay trông cậu không giống bình thường a, không biết là trang điểm không giống, hay là nơi khác… Cảm giác cả người cậu đều thăng hoa~”“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt một chút chuyện, không cần phải nhịn, không muốn nhịn nữa mà thôi.Cuộc sống ngắn ngủi mấy chục năm, cần gì phải để cho mình sống ủy khuất?”Ôn Ngôn trong lòng có chút bỡ ngỡ: “Thanh Ca… cậu đi tìm Diệp Quân Tước rồi?Hai người… cãi nhau?”Khúc Thanh Ca thản nhiên nói: “Lúc mình đến anh ấy đang bận, không lên tiếng, bất quá mình bảo A Trạch chuyển lời nói đến anh ấy, mình hiện tại một thân thoải mái..
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Cách điện thoại di động, Ôn Ngôn đều có thể nghe thấy Khúc Thanh Ca thở dài nặng nè, lộ ra áp lực cùng bất đắc dĩ.“Mình biết rồi, mình sẽ nói chuyện với anh ta, nhưng sẽ chú ý phương thức.Buổi trưa mình sẽ cùng cậu và Mộng Dao đi đến nhà hàng của Á Nam, mình không chỉ muốn đi, còn muốn quang minh chính đại đi, nói cho Diệp Quân Tước mình muốn đi!”Xong, Khúc Thanh Ca liền cúp điện thoại.Ôn Ngôn trong lòng có chút chột dạ, lời nói chính là từ trong miệng mình đi ra, nếu Khúc Thanh Ca và Diệp Quân Tước thật sự bởi vì chuyện này cãi nhau không thể gỡ ra được, cô cũng có trách nhiệm.Rất nhanh, Khúc Thanh Ca lái xe đến công ty tìm Diệp Quân Tước.Những thứ khác không, về phương diện công việc, Diệp Quân Tước so với ai đều chuyên nghiệp, có thể là trước đây chịu quá nhiều khổ sở, hiện tại trên vai gánh vác trọng trách nặng như Diệp Gia, hắn cần phải học còn nhiều việc cần làm, cho nên cuối tuần phần lớn thời gian cũng là ở công ty.Đi tới cửa phòng làm việc, A Trạch ngăn Khúc Thanh Ca lại: “Phu nhân, thiếu gia đang nói chuyện với đối tác, cô đợi lát nữa rồi vào chứ?”Khúc Thanh Ca xuyên qua khe cửa cũng không có đóng cửa kín nhìn thoáng qua bên trong, mơ hồ có thể nhìn thấy Diệp Quân Tước đang ngồi nói chuyện với người đối diện, cô thu liễm một chút khí phách: “Nếu không rảnh, vậy phiền anh giúp tôi nói cho anh ấy một tiếng, tôi đến nhà hàng Quý Á Nam ăn cơm, cùng Ôn Ngôn còn có Trần Mộng Dao, lần này, tôi cũng không dẫn theo Nhué Nhué.Nếu anh ấy không cao hứng, anh liền để cho anh ấy nhịn cho tôi, dù sao lúc trước ở cùng anh ấy, tôi cũng cho tới bây giờ không có vui vẻ, chúng tôi cũng vậy mà thôi, ai sẽ vì ai mà suy nghĩ nhiều như vậy?Còn nữa, nếu anh áy lại đi tìm Quý Á Nam, vậy thì lập tức ly hôn đi, đừng một trăm, một tôi cũng chịu đủ rồi!”A Trạch gắng gượng sợ ra mồ hôi lạnh: “Phu nhân…không phải như cô nghĩ, cô thoáng bình tĩnh một chút…”Khúc Thanh Ca lạnh lùng nói: “Tôi không có không bình tĩnh, tôi sẽ không bao giờ ngốc đến mức đem mình trong vòng tròn hẹp bên cạnh anh ta, khi tôi cho là thế giới của tôi chỉ có anh ấy và đứa trẻ, anh ấy coi tôi là cái gì?”Có cũng được không có cũng được mà thôi! Hiện tại tôi không muốn, tôi nên có vòng tròn của mình, tôi nên cho mình một chút vui vẻ trong cuộc sống bi ai, anh ấy không có lý do gì không đồng ý, A Trạch, anh có thể đem lời nói của tôi nói cho anh ấy biết, tôi đi trước đây!”Từ công ty đi ra, nhìn bầu trời xanh thẳm, cô đột nhiên cảm thầy toàn tâm khó được buông lỏng xuống, đây là lần đầu tiên trước mặt Diệp Quân Tước hãnh diện, không đếm xỉa đến tắt cả cảm giác của mình, thật tốt.Đến nhà hàng cùng Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao hội hợp, cô phất phất váy một chút, ngồi xuống: “Xin lỗi, tôi đến trễ một chút, cho nên hôm nay tôi mời.”Trần Mộng Dao cười đùa nói: “Thanh Ca, hôm nay trông cậu không giống bình thường a, không biết là trang điểm không giống, hay là nơi khác… Cảm giác cả người cậu đều thăng hoa~”“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt một chút chuyện, không cần phải nhịn, không muốn nhịn nữa mà thôi.Cuộc sống ngắn ngủi mấy chục năm, cần gì phải để cho mình sống ủy khuất?”Ôn Ngôn trong lòng có chút bỡ ngỡ: “Thanh Ca… cậu đi tìm Diệp Quân Tước rồi?Hai người… cãi nhau?”Khúc Thanh Ca thản nhiên nói: “Lúc mình đến anh ấy đang bận, không lên tiếng, bất quá mình bảo A Trạch chuyển lời nói đến anh ấy, mình hiện tại một thân thoải mái..