Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…

Chương 1135: Chương 1150

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Sau khi Đới Duy dẫn người vào trong, anh thậm chí còn dặn dò pha trà mời khách, trên mặt bày ra nét phong khinh vân đạm, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, những cũng chính vì sự bình tĩnh này, làm cho bó mẹ của Quý Á Nam bị dọa sợ mắt mật, trong lòng người đàn ông này đang nghĩ cái gì, bọn họ không thể đoán ra được.Người mở miệng trước là mẹ Quý: “Mục tổng, tôi biết đây là lỗi của con trai tôi, nhưng mà… người cũng đã chết rồi, tôi thành khẩn cầu xin cậu, trả lại thi thể của nó cho chúng tôi được không? Chỉ cần cậu giao trả thi thể của nó lại cho chúng tôi, cậu bảo chúng tôi làm gì đều được hết.”Khoé môi Mục Đình Sâm nhéch lên một nụ cười lạnh: “Một câu biết sai liền có thể thay đổi được mọi thứ sao? Vợ của tôi vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, khi nào tỉnh lại cũng vẫn chưa biết, muốn thay đổi như thế nào? Các người muốn đem thi thể của Quý Á Nam đi cũng không phải là không được…”Anh cố tình không nói hết câu, nửa úp nửa mở…Vừa thấy có hy vọng, mẹ Quý liền vội vàng hỏi:”Cậu muốn tôi làm thế nào?”Anh không lập tức trả lời, quét mắt tới bức tường thuỷ tinh cách đó không xa, rồi mới không chút đếm xỉa nói: “Loại độ dày này, không ngăn cản được một người một lòng muốn chết.Con trai bà đã hại vợ tôi thành thế này, làm sao có thể như này mà quên đi? Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi cũng không ép bức bà, cho dù bà không làm như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là vứt con trai bà ở nơi đồng không mông quạnh, chỉ là thi thể mà thôi, không có gì quan trọng cả, đúng không? Nhắc nhở một chút, đây là tầng thứ 46, không có đường sống.”Đáy mắt của mẹ Quý hiện ra sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch.Mẹ Quý lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Lẽ nào phải dùng tới phương thức ngươi chết ta sống để giải quyết sao? Tôi có thể hai tay đem tất cả của Quý gia dâng tặng cậu, chỉ cần cậu trả lại thi thể con trai tôi, lẽ nào những thứ này còn chưa được sao?”Mục Đình Sâm cười đầy khinh miệt: “Tôi thiếu chút tiền đó sao? Bà có phải quá coi thường tôi không? Các người có nói cho tôi biết trước khi vợ tôi bị ngã từ trên cao xuống thì đã xảy ra chuyện gì không? Lúc đó, có ai hỏi qua ý kiến tôi và bàn bạc với tôi chưa? Các người đều đã như vậy, hà cớ gì đòi hỏi tôi nhân từ?”Nói xong, anh nhìn về mẹ Quý: “Bà mới vừa rồi không phải nói là chỉ cần đem thi thể con trai bà trả lại cho bà, bảo bà làm cái gì cũng được sao? Chỉ có con đường duy nhất này thôi, bà tự mình cân nhắc đi.”Mẹ Quý hít một hơi sâu, như là đưa ra một quyết định trọng đại: “Chỉ cần một mình tôi nhảy xuống là được đúng không? Cho dù tính là một mạng đền một mạng, nhưng Ôn Ngôn vẫn chưa chết.”Mục Đình Sâm nắm tay lại thành quyền, anh không muốn thất lễ trước mặt của Tiểu Đoàn Tử, rất nhanh khôi phục lại bình thường: “Tôi không có độc ác như vậy, ai nhảy các người có thể cùng nhau bàn bạc, dù có mệnh sống tiếp hay không cũng không quan trọng, để xem vận may của các người.”Nơi này có lẽ cao gấp hai lần so với khách sạn nơi mà Ôn Ngôn và Quý Á Nam ngã xuống, tất nhiên sẽ không còn đường sống.Mẹ Quý run rẩy đi tới bự tường thuỷ tinh, bố Quý liền giữ lấy bà ta: “Bà làm cái gì vậy? Để tôi nhảy xuống.”Mẹ Quý lắc lắc đầu, trong lòng bà ta biết rõ, từ đầu đến cuối, đều là bà ta âm thầm lén lút giúp Quý Á Nam thực hiện kế hoạch, nếu như bà ta không chết thì Mục Đình Sâm cũng sẽ không chịu để yên: “Để tôi cho, phần mộ của tôi sẽ nằm ở bên cạnh phần mộ của A Nam, như vậy nó sẽ không cô đơn nữa… Quý gia không thể không có ông, đều là dựa vào ông mà chống đ.”Mục Đình Sâm không có tâm tình để xem những tình cảnh phiến tình như này, lúc Ôn Ngôn rơi từ trên cao xuống, phải tuyệt vọng đến nhường nào? Bọn họ làm thế nào biết được, lúc anh nhìn thấy Ôn Ngôn nằm trong vũng máu, đau đớn muốn chết đến chừng nào?Theo động tĩnh của tiếng ” bịch” rất lớn, Mục Đình Sâm che mắt của Tiểu Đoàn Tử lại, bên tai là tiếng bố Quý đau đớn khóc lóc kêu gào.Tiểu Đoàn Tử hiếu kỳ hỏi: “Bố, họ làm sao thế?”Mục Đình Sâm dịu dàng trả lời: “Không sao cả, chỉ là sống quá đau khổ rồi, muốn giải thoát mà thôi, không liên quan gì tới chúng ta.”.

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Sau khi Đới Duy dẫn người vào trong, anh thậm chí còn dặn dò pha trà mời khách, trên mặt bày ra nét phong khinh vân đạm, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, những cũng chính vì sự bình tĩnh này, làm cho bó mẹ của Quý Á Nam bị dọa sợ mắt mật, trong lòng người đàn ông này đang nghĩ cái gì, bọn họ không thể đoán ra được.Người mở miệng trước là mẹ Quý: “Mục tổng, tôi biết đây là lỗi của con trai tôi, nhưng mà… người cũng đã chết rồi, tôi thành khẩn cầu xin cậu, trả lại thi thể của nó cho chúng tôi được không? Chỉ cần cậu giao trả thi thể của nó lại cho chúng tôi, cậu bảo chúng tôi làm gì đều được hết.”Khoé môi Mục Đình Sâm nhéch lên một nụ cười lạnh: “Một câu biết sai liền có thể thay đổi được mọi thứ sao? Vợ của tôi vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, khi nào tỉnh lại cũng vẫn chưa biết, muốn thay đổi như thế nào? Các người muốn đem thi thể của Quý Á Nam đi cũng không phải là không được…”Anh cố tình không nói hết câu, nửa úp nửa mở…Vừa thấy có hy vọng, mẹ Quý liền vội vàng hỏi:”Cậu muốn tôi làm thế nào?”Anh không lập tức trả lời, quét mắt tới bức tường thuỷ tinh cách đó không xa, rồi mới không chút đếm xỉa nói: “Loại độ dày này, không ngăn cản được một người một lòng muốn chết.Con trai bà đã hại vợ tôi thành thế này, làm sao có thể như này mà quên đi? Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi cũng không ép bức bà, cho dù bà không làm như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là vứt con trai bà ở nơi đồng không mông quạnh, chỉ là thi thể mà thôi, không có gì quan trọng cả, đúng không? Nhắc nhở một chút, đây là tầng thứ 46, không có đường sống.”Đáy mắt của mẹ Quý hiện ra sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch.Mẹ Quý lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Lẽ nào phải dùng tới phương thức ngươi chết ta sống để giải quyết sao? Tôi có thể hai tay đem tất cả của Quý gia dâng tặng cậu, chỉ cần cậu trả lại thi thể con trai tôi, lẽ nào những thứ này còn chưa được sao?”Mục Đình Sâm cười đầy khinh miệt: “Tôi thiếu chút tiền đó sao? Bà có phải quá coi thường tôi không? Các người có nói cho tôi biết trước khi vợ tôi bị ngã từ trên cao xuống thì đã xảy ra chuyện gì không? Lúc đó, có ai hỏi qua ý kiến tôi và bàn bạc với tôi chưa? Các người đều đã như vậy, hà cớ gì đòi hỏi tôi nhân từ?”Nói xong, anh nhìn về mẹ Quý: “Bà mới vừa rồi không phải nói là chỉ cần đem thi thể con trai bà trả lại cho bà, bảo bà làm cái gì cũng được sao? Chỉ có con đường duy nhất này thôi, bà tự mình cân nhắc đi.”Mẹ Quý hít một hơi sâu, như là đưa ra một quyết định trọng đại: “Chỉ cần một mình tôi nhảy xuống là được đúng không? Cho dù tính là một mạng đền một mạng, nhưng Ôn Ngôn vẫn chưa chết.”Mục Đình Sâm nắm tay lại thành quyền, anh không muốn thất lễ trước mặt của Tiểu Đoàn Tử, rất nhanh khôi phục lại bình thường: “Tôi không có độc ác như vậy, ai nhảy các người có thể cùng nhau bàn bạc, dù có mệnh sống tiếp hay không cũng không quan trọng, để xem vận may của các người.”Nơi này có lẽ cao gấp hai lần so với khách sạn nơi mà Ôn Ngôn và Quý Á Nam ngã xuống, tất nhiên sẽ không còn đường sống.Mẹ Quý run rẩy đi tới bự tường thuỷ tinh, bố Quý liền giữ lấy bà ta: “Bà làm cái gì vậy? Để tôi nhảy xuống.”Mẹ Quý lắc lắc đầu, trong lòng bà ta biết rõ, từ đầu đến cuối, đều là bà ta âm thầm lén lút giúp Quý Á Nam thực hiện kế hoạch, nếu như bà ta không chết thì Mục Đình Sâm cũng sẽ không chịu để yên: “Để tôi cho, phần mộ của tôi sẽ nằm ở bên cạnh phần mộ của A Nam, như vậy nó sẽ không cô đơn nữa… Quý gia không thể không có ông, đều là dựa vào ông mà chống đ.”Mục Đình Sâm không có tâm tình để xem những tình cảnh phiến tình như này, lúc Ôn Ngôn rơi từ trên cao xuống, phải tuyệt vọng đến nhường nào? Bọn họ làm thế nào biết được, lúc anh nhìn thấy Ôn Ngôn nằm trong vũng máu, đau đớn muốn chết đến chừng nào?Theo động tĩnh của tiếng ” bịch” rất lớn, Mục Đình Sâm che mắt của Tiểu Đoàn Tử lại, bên tai là tiếng bố Quý đau đớn khóc lóc kêu gào.Tiểu Đoàn Tử hiếu kỳ hỏi: “Bố, họ làm sao thế?”Mục Đình Sâm dịu dàng trả lời: “Không sao cả, chỉ là sống quá đau khổ rồi, muốn giải thoát mà thôi, không liên quan gì tới chúng ta.”.

Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Sau khi Đới Duy dẫn người vào trong, anh thậm chí còn dặn dò pha trà mời khách, trên mặt bày ra nét phong khinh vân đạm, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, những cũng chính vì sự bình tĩnh này, làm cho bó mẹ của Quý Á Nam bị dọa sợ mắt mật, trong lòng người đàn ông này đang nghĩ cái gì, bọn họ không thể đoán ra được.Người mở miệng trước là mẹ Quý: “Mục tổng, tôi biết đây là lỗi của con trai tôi, nhưng mà… người cũng đã chết rồi, tôi thành khẩn cầu xin cậu, trả lại thi thể của nó cho chúng tôi được không? Chỉ cần cậu giao trả thi thể của nó lại cho chúng tôi, cậu bảo chúng tôi làm gì đều được hết.”Khoé môi Mục Đình Sâm nhéch lên một nụ cười lạnh: “Một câu biết sai liền có thể thay đổi được mọi thứ sao? Vợ của tôi vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, khi nào tỉnh lại cũng vẫn chưa biết, muốn thay đổi như thế nào? Các người muốn đem thi thể của Quý Á Nam đi cũng không phải là không được…”Anh cố tình không nói hết câu, nửa úp nửa mở…Vừa thấy có hy vọng, mẹ Quý liền vội vàng hỏi:”Cậu muốn tôi làm thế nào?”Anh không lập tức trả lời, quét mắt tới bức tường thuỷ tinh cách đó không xa, rồi mới không chút đếm xỉa nói: “Loại độ dày này, không ngăn cản được một người một lòng muốn chết.Con trai bà đã hại vợ tôi thành thế này, làm sao có thể như này mà quên đi? Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi cũng không ép bức bà, cho dù bà không làm như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là vứt con trai bà ở nơi đồng không mông quạnh, chỉ là thi thể mà thôi, không có gì quan trọng cả, đúng không? Nhắc nhở một chút, đây là tầng thứ 46, không có đường sống.”Đáy mắt của mẹ Quý hiện ra sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch.Mẹ Quý lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Lẽ nào phải dùng tới phương thức ngươi chết ta sống để giải quyết sao? Tôi có thể hai tay đem tất cả của Quý gia dâng tặng cậu, chỉ cần cậu trả lại thi thể con trai tôi, lẽ nào những thứ này còn chưa được sao?”Mục Đình Sâm cười đầy khinh miệt: “Tôi thiếu chút tiền đó sao? Bà có phải quá coi thường tôi không? Các người có nói cho tôi biết trước khi vợ tôi bị ngã từ trên cao xuống thì đã xảy ra chuyện gì không? Lúc đó, có ai hỏi qua ý kiến tôi và bàn bạc với tôi chưa? Các người đều đã như vậy, hà cớ gì đòi hỏi tôi nhân từ?”Nói xong, anh nhìn về mẹ Quý: “Bà mới vừa rồi không phải nói là chỉ cần đem thi thể con trai bà trả lại cho bà, bảo bà làm cái gì cũng được sao? Chỉ có con đường duy nhất này thôi, bà tự mình cân nhắc đi.”Mẹ Quý hít một hơi sâu, như là đưa ra một quyết định trọng đại: “Chỉ cần một mình tôi nhảy xuống là được đúng không? Cho dù tính là một mạng đền một mạng, nhưng Ôn Ngôn vẫn chưa chết.”Mục Đình Sâm nắm tay lại thành quyền, anh không muốn thất lễ trước mặt của Tiểu Đoàn Tử, rất nhanh khôi phục lại bình thường: “Tôi không có độc ác như vậy, ai nhảy các người có thể cùng nhau bàn bạc, dù có mệnh sống tiếp hay không cũng không quan trọng, để xem vận may của các người.”Nơi này có lẽ cao gấp hai lần so với khách sạn nơi mà Ôn Ngôn và Quý Á Nam ngã xuống, tất nhiên sẽ không còn đường sống.Mẹ Quý run rẩy đi tới bự tường thuỷ tinh, bố Quý liền giữ lấy bà ta: “Bà làm cái gì vậy? Để tôi nhảy xuống.”Mẹ Quý lắc lắc đầu, trong lòng bà ta biết rõ, từ đầu đến cuối, đều là bà ta âm thầm lén lút giúp Quý Á Nam thực hiện kế hoạch, nếu như bà ta không chết thì Mục Đình Sâm cũng sẽ không chịu để yên: “Để tôi cho, phần mộ của tôi sẽ nằm ở bên cạnh phần mộ của A Nam, như vậy nó sẽ không cô đơn nữa… Quý gia không thể không có ông, đều là dựa vào ông mà chống đ.”Mục Đình Sâm không có tâm tình để xem những tình cảnh phiến tình như này, lúc Ôn Ngôn rơi từ trên cao xuống, phải tuyệt vọng đến nhường nào? Bọn họ làm thế nào biết được, lúc anh nhìn thấy Ôn Ngôn nằm trong vũng máu, đau đớn muốn chết đến chừng nào?Theo động tĩnh của tiếng ” bịch” rất lớn, Mục Đình Sâm che mắt của Tiểu Đoàn Tử lại, bên tai là tiếng bố Quý đau đớn khóc lóc kêu gào.Tiểu Đoàn Tử hiếu kỳ hỏi: “Bố, họ làm sao thế?”Mục Đình Sâm dịu dàng trả lời: “Không sao cả, chỉ là sống quá đau khổ rồi, muốn giải thoát mà thôi, không liên quan gì tới chúng ta.”.

Chương 1135: Chương 1150