Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…
Chương 1151: Chương 1166
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Cô ta cố ý nhắc đến chuyện kia, mục đích là kích thích áy náy trong lòng Mục Tinh Ngôn.Mục Tinh Ngôn bát đắc dĩ thở dài, sắc mặt không đổi tránh tay của cô ta ra: “Tôi không nghĩ như vậy, tôi biết cô không phải là vì tiền… bỏ đi, chuyện này sau này rồi nói, tôi phải nghỉ ngơi, ngày mai phải dậy sớm.”Cô ta biết việc quan trọng nhất của cậu bây giờ là tiếp quản công ty, cho nên xung phong nhận việc: “Em đi chung với anh, nhất định có chỗ em có thể giúp anh.Bây.giờ anh trở về, nhất định là thiếu nhân lực, tính em là một người, em không cần tiền lương!”Mục Tinh Ngôn hoàn toàn đang thiếu nhân lực, chỉ là cậu lo thân thể của cô ta không trụ được: “Bây giờ cô nghỉ ngơi cho tốt đi, đến khi cô có thể làm việc, tôi sắp xếp cho cô một chức vị là được.”Cô ta cũng coi như là danh giáo tài hoa nước Pháp, tài hoa đương nhiên là có, đầy đủ có tư cách tiền vào Mục thị, cộng thêm một mình cô ta đi theo cậu về nước, về công về tư, cho một công việc cũng không có gì quá đáng.An Nhiên thấy thái độ của cậu không kiên quyết, tiếp tục kiên trì nói: “Em có thẻ, hiện tại liền có thể, anh biết trạng thân cơ thể của em, chỉ cần uống thuốc đúng hạn không vận động dữ dội là không sao, anh đồng ý em đi mà…”Nhìn bộ dáng của cô ta, không đồng ý là sẽ không bỏ qua, vì ứng phó, Mục Tỉnh Ngôn chỉ có thể đáp ứng trước xuống, nhưng mà cũng nói cho cô ta biết, không cần miễn cưỡng.Ngày thứ hai, An Nhiên mặt mày tỏa sáng, dậy thật sớm, đổi lại đã sớm chuẩn bị xong trang phục nghề nghiệp, còn trang điểm tỉnh xảo, tóc dài buộc đuôi ngựa, nhìn qua không có dáng vẻ ốm yếu ngày xưa, thanh xuân tịnh lệ, không khỏi để cho người ta hai mắt tỏa sáng.Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Tinh Ngôn chính thức đến công ty, tâm tình cũng không tệ: “Xen ra tâm trạng của cô cũng không tệ, đi thôi, đừng đến muộn.”An Nhiên ngọt ngào cười một tiếng, đi lên trước khoác cánh tay của cậu: “Anh ngửi xem thơm không, em xịt nước hoa, là lọ anh tặng em.”Cậu có chút không quen cử chỉ thân mật thế này với người khác, rút tay ra cánh tay khôi phục đạm mạc: “Lái xe đang đợi, nhanh đi thôi.An Nhiên cũng không có để ý, dù sao cậu thế này, cô cũng sớm quen rồi.Cô ta biết, hào môn giống như Mục gia không dễ tiến vào, cô ta không quyền không thế, nghèo khó như tẩy, chỉ có thể dựa vào năng lực cá nhân, nửa năm trước ngẫu nhiên gặp cậu đã cho cô ta cô hội tốt để tới gần, cô ta phải thật nắm chắc, triệt để xa cách xa quá khứ, hướng tới cuộc sống tốt, phương diện tài hoa, cô ta là có tự tin.Đến công ty, tiến vào văn phòng chủ tịch, An Nhiên có chút trợn tròn mắt, đây cũng không phải là một mình cô ta và Mục Tinh Ngôn, một đám người đã sớm chờ lấy trong văn phòng.Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Tinh Ngôn chính thức đến công ty, cho nên người Kính gia và Diệp gia hai nhà đều tới, Trần Mộng Dao và Kính Tiêu Nhiễm vô ý thức nhìn về An Nhiên phía sau lưng Mục Tỉnh Ngôn, trong lòng đã sáng tỏ, đây chính là “chủ nhân” hai cuộc điện thoại gọi Mục Tỉnh Ngôn đi.Không thể phủ nhận, dáng dấp An Nhiên rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, xương quai xanh lộ ra rất đẹp, khuôn mặt tinh xảo, một thân trang phục nghề nghiệp màu trắng lộ ra nhẹ nhàng khoan khoái trường thành, nhưng Trần Mộng Dao chính là nhìn cô ta không vừa mắt, không quan tâm có hay không quan tâm, cảm giác đầu tiên, chính là chán ghét!Mục Tinh Ngôn cùng đám người bắt chuyện qua về sau liền muốn đi vào chủ đề chính bàn chuyện công ty, Diệp Tâm Nhuế ngồi ở ghế sa lon đột nhiên giơ tay lên: “Đợi chút, anh cũng không giới thiệu người anh mang đến là ai sao?”Mục Tỉnh Ngôn biết tính tình của người em họ này, nhẫn nại giới thiệu nói: “Đây là bạn học ở Pháp của anh, An Nhiên, tạm thời tới công ty làm việc.Nhuếề Nhuế, em đừng phá chuyện nữa.”.
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Cô ta cố ý nhắc đến chuyện kia, mục đích là kích thích áy náy trong lòng Mục Tinh Ngôn.Mục Tinh Ngôn bát đắc dĩ thở dài, sắc mặt không đổi tránh tay của cô ta ra: “Tôi không nghĩ như vậy, tôi biết cô không phải là vì tiền… bỏ đi, chuyện này sau này rồi nói, tôi phải nghỉ ngơi, ngày mai phải dậy sớm.”Cô ta biết việc quan trọng nhất của cậu bây giờ là tiếp quản công ty, cho nên xung phong nhận việc: “Em đi chung với anh, nhất định có chỗ em có thể giúp anh.Bây.giờ anh trở về, nhất định là thiếu nhân lực, tính em là một người, em không cần tiền lương!”Mục Tinh Ngôn hoàn toàn đang thiếu nhân lực, chỉ là cậu lo thân thể của cô ta không trụ được: “Bây giờ cô nghỉ ngơi cho tốt đi, đến khi cô có thể làm việc, tôi sắp xếp cho cô một chức vị là được.”Cô ta cũng coi như là danh giáo tài hoa nước Pháp, tài hoa đương nhiên là có, đầy đủ có tư cách tiền vào Mục thị, cộng thêm một mình cô ta đi theo cậu về nước, về công về tư, cho một công việc cũng không có gì quá đáng.An Nhiên thấy thái độ của cậu không kiên quyết, tiếp tục kiên trì nói: “Em có thẻ, hiện tại liền có thể, anh biết trạng thân cơ thể của em, chỉ cần uống thuốc đúng hạn không vận động dữ dội là không sao, anh đồng ý em đi mà…”Nhìn bộ dáng của cô ta, không đồng ý là sẽ không bỏ qua, vì ứng phó, Mục Tỉnh Ngôn chỉ có thể đáp ứng trước xuống, nhưng mà cũng nói cho cô ta biết, không cần miễn cưỡng.Ngày thứ hai, An Nhiên mặt mày tỏa sáng, dậy thật sớm, đổi lại đã sớm chuẩn bị xong trang phục nghề nghiệp, còn trang điểm tỉnh xảo, tóc dài buộc đuôi ngựa, nhìn qua không có dáng vẻ ốm yếu ngày xưa, thanh xuân tịnh lệ, không khỏi để cho người ta hai mắt tỏa sáng.Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Tinh Ngôn chính thức đến công ty, tâm tình cũng không tệ: “Xen ra tâm trạng của cô cũng không tệ, đi thôi, đừng đến muộn.”An Nhiên ngọt ngào cười một tiếng, đi lên trước khoác cánh tay của cậu: “Anh ngửi xem thơm không, em xịt nước hoa, là lọ anh tặng em.”Cậu có chút không quen cử chỉ thân mật thế này với người khác, rút tay ra cánh tay khôi phục đạm mạc: “Lái xe đang đợi, nhanh đi thôi.An Nhiên cũng không có để ý, dù sao cậu thế này, cô cũng sớm quen rồi.Cô ta biết, hào môn giống như Mục gia không dễ tiến vào, cô ta không quyền không thế, nghèo khó như tẩy, chỉ có thể dựa vào năng lực cá nhân, nửa năm trước ngẫu nhiên gặp cậu đã cho cô ta cô hội tốt để tới gần, cô ta phải thật nắm chắc, triệt để xa cách xa quá khứ, hướng tới cuộc sống tốt, phương diện tài hoa, cô ta là có tự tin.Đến công ty, tiến vào văn phòng chủ tịch, An Nhiên có chút trợn tròn mắt, đây cũng không phải là một mình cô ta và Mục Tinh Ngôn, một đám người đã sớm chờ lấy trong văn phòng.Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Tinh Ngôn chính thức đến công ty, cho nên người Kính gia và Diệp gia hai nhà đều tới, Trần Mộng Dao và Kính Tiêu Nhiễm vô ý thức nhìn về An Nhiên phía sau lưng Mục Tỉnh Ngôn, trong lòng đã sáng tỏ, đây chính là “chủ nhân” hai cuộc điện thoại gọi Mục Tỉnh Ngôn đi.Không thể phủ nhận, dáng dấp An Nhiên rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, xương quai xanh lộ ra rất đẹp, khuôn mặt tinh xảo, một thân trang phục nghề nghiệp màu trắng lộ ra nhẹ nhàng khoan khoái trường thành, nhưng Trần Mộng Dao chính là nhìn cô ta không vừa mắt, không quan tâm có hay không quan tâm, cảm giác đầu tiên, chính là chán ghét!Mục Tinh Ngôn cùng đám người bắt chuyện qua về sau liền muốn đi vào chủ đề chính bàn chuyện công ty, Diệp Tâm Nhuế ngồi ở ghế sa lon đột nhiên giơ tay lên: “Đợi chút, anh cũng không giới thiệu người anh mang đến là ai sao?”Mục Tỉnh Ngôn biết tính tình của người em họ này, nhẫn nại giới thiệu nói: “Đây là bạn học ở Pháp của anh, An Nhiên, tạm thời tới công ty làm việc.Nhuếề Nhuế, em đừng phá chuyện nữa.”.
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Cô ta cố ý nhắc đến chuyện kia, mục đích là kích thích áy náy trong lòng Mục Tinh Ngôn.Mục Tinh Ngôn bát đắc dĩ thở dài, sắc mặt không đổi tránh tay của cô ta ra: “Tôi không nghĩ như vậy, tôi biết cô không phải là vì tiền… bỏ đi, chuyện này sau này rồi nói, tôi phải nghỉ ngơi, ngày mai phải dậy sớm.”Cô ta biết việc quan trọng nhất của cậu bây giờ là tiếp quản công ty, cho nên xung phong nhận việc: “Em đi chung với anh, nhất định có chỗ em có thể giúp anh.Bây.giờ anh trở về, nhất định là thiếu nhân lực, tính em là một người, em không cần tiền lương!”Mục Tinh Ngôn hoàn toàn đang thiếu nhân lực, chỉ là cậu lo thân thể của cô ta không trụ được: “Bây giờ cô nghỉ ngơi cho tốt đi, đến khi cô có thể làm việc, tôi sắp xếp cho cô một chức vị là được.”Cô ta cũng coi như là danh giáo tài hoa nước Pháp, tài hoa đương nhiên là có, đầy đủ có tư cách tiền vào Mục thị, cộng thêm một mình cô ta đi theo cậu về nước, về công về tư, cho một công việc cũng không có gì quá đáng.An Nhiên thấy thái độ của cậu không kiên quyết, tiếp tục kiên trì nói: “Em có thẻ, hiện tại liền có thể, anh biết trạng thân cơ thể của em, chỉ cần uống thuốc đúng hạn không vận động dữ dội là không sao, anh đồng ý em đi mà…”Nhìn bộ dáng của cô ta, không đồng ý là sẽ không bỏ qua, vì ứng phó, Mục Tỉnh Ngôn chỉ có thể đáp ứng trước xuống, nhưng mà cũng nói cho cô ta biết, không cần miễn cưỡng.Ngày thứ hai, An Nhiên mặt mày tỏa sáng, dậy thật sớm, đổi lại đã sớm chuẩn bị xong trang phục nghề nghiệp, còn trang điểm tỉnh xảo, tóc dài buộc đuôi ngựa, nhìn qua không có dáng vẻ ốm yếu ngày xưa, thanh xuân tịnh lệ, không khỏi để cho người ta hai mắt tỏa sáng.Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Tinh Ngôn chính thức đến công ty, tâm tình cũng không tệ: “Xen ra tâm trạng của cô cũng không tệ, đi thôi, đừng đến muộn.”An Nhiên ngọt ngào cười một tiếng, đi lên trước khoác cánh tay của cậu: “Anh ngửi xem thơm không, em xịt nước hoa, là lọ anh tặng em.”Cậu có chút không quen cử chỉ thân mật thế này với người khác, rút tay ra cánh tay khôi phục đạm mạc: “Lái xe đang đợi, nhanh đi thôi.An Nhiên cũng không có để ý, dù sao cậu thế này, cô cũng sớm quen rồi.Cô ta biết, hào môn giống như Mục gia không dễ tiến vào, cô ta không quyền không thế, nghèo khó như tẩy, chỉ có thể dựa vào năng lực cá nhân, nửa năm trước ngẫu nhiên gặp cậu đã cho cô ta cô hội tốt để tới gần, cô ta phải thật nắm chắc, triệt để xa cách xa quá khứ, hướng tới cuộc sống tốt, phương diện tài hoa, cô ta là có tự tin.Đến công ty, tiến vào văn phòng chủ tịch, An Nhiên có chút trợn tròn mắt, đây cũng không phải là một mình cô ta và Mục Tinh Ngôn, một đám người đã sớm chờ lấy trong văn phòng.Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Tinh Ngôn chính thức đến công ty, cho nên người Kính gia và Diệp gia hai nhà đều tới, Trần Mộng Dao và Kính Tiêu Nhiễm vô ý thức nhìn về An Nhiên phía sau lưng Mục Tỉnh Ngôn, trong lòng đã sáng tỏ, đây chính là “chủ nhân” hai cuộc điện thoại gọi Mục Tỉnh Ngôn đi.Không thể phủ nhận, dáng dấp An Nhiên rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, xương quai xanh lộ ra rất đẹp, khuôn mặt tinh xảo, một thân trang phục nghề nghiệp màu trắng lộ ra nhẹ nhàng khoan khoái trường thành, nhưng Trần Mộng Dao chính là nhìn cô ta không vừa mắt, không quan tâm có hay không quan tâm, cảm giác đầu tiên, chính là chán ghét!Mục Tinh Ngôn cùng đám người bắt chuyện qua về sau liền muốn đi vào chủ đề chính bàn chuyện công ty, Diệp Tâm Nhuế ngồi ở ghế sa lon đột nhiên giơ tay lên: “Đợi chút, anh cũng không giới thiệu người anh mang đến là ai sao?”Mục Tỉnh Ngôn biết tính tình của người em họ này, nhẫn nại giới thiệu nói: “Đây là bạn học ở Pháp của anh, An Nhiên, tạm thời tới công ty làm việc.Nhuếề Nhuế, em đừng phá chuyện nữa.”.