Mục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh…
Chương 1166: Chương 1181
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Diệp Tâm Nhuề là người xem náo nhiệt không che chuyện lớn, đứng lên giơ ly rượu lên nói: “Nào, mọi người uống một cái, sau này Nhiễm Nhiễm chính là chị dâu của con!”Khi tất cả người đều nâng chén cùng chúc mừng, An Nhiên lại ngồi không nhúc nhích: “Cháu… cơ thể cháu không tốt, không thể uống rượu, thật xin lỗi.”Cô ta cười rất miễn cưỡng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.Ánh mắt Ôn Ngôn khẽ động: “Được.”Chờ náo nhiệt tán đi, Ôn Ngôn điều khiển xe lăn đến trong sân, Mục trạch vẫn là bộ dáng lúc trước, ở đây, cô cảm nhận được cảm giác an nhàn chưa từng có.Chỉ là Lâm quản gia và má Lưu đều không còn ở đây, vật đổi sao dời, cảnh còn người mắt, chung quy là lưu lại thật nhiều tiếc nuối.Thoáng nhìn thấy bóng người cách đó không xa, cô tiến lên cảm thán nói: “Vẫn là trong nhà tốt.”An Nhiên ngơ ngác một chút, xoay người nhìn cô: “DÌ…”Cô cười cười: “Ngồi đi, trò chuyện với dì.”Mặc dù An Nhiên cảm tháy không được tự nhiên, vẫn ngồi xuống: “Vâng.”Ôn Ngôn từ trước đến nay đều có mắt nhìn người rất chuẩn, cô bé này, thích con trai cô.Không biết có phải hay không là bởi vì An Nhiên cũng họ An hay không, cô đối với cô bé này, không thích, huống chi con dâu trong lòng cô sắp và vẫn luôn là Kính Tiêu Nhiễm.Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Cháu thích Mục Tinh Ngôn?”An Nhiên bị giật nảy mình: “Di… dì…”Ôn Ngôn cười cười: “Dì không thích vòng vo, dì nhìn ra được.Cho nên dì mới muốn đem lời nói rõ với cháu.Mặc dù dì không hiểu rõ con trai mình lắm, nhưng cháu có thể làm nó mang mình từ nước Pháp xa xôi về, nói rõ cháu cũng có chút bản lĩnh, nhưng cháu cũng không nên có cái chủ ý kỳ quái gì, cháu cũng nhìn thấy, nó có vị hôn thê, có người mình thích, dì không muốn vì cháu, tạo quá nhiều phiền phức cho bọn nó.”“Di từng hỏi, cháu đã cứu nó, cho nên nó mới luôn mang cháu bên cạnh.Dì điều tra tài liệu, bệnh của cháu đích thật là đi theo theo cả đời, nhưng không phải phổi của cháu công năng bẩm sinh đã không đủ sao? Cùng với cái đao kia không liên quan lắm.Cám ơn cháu đã cứu con trai dì, dì sẽ không bạc đãi cháu, cháu muốn cái gì, có thể nói xem.”An Nhiên gắt gao cắn môi cánh, nửa ngày đều không nói chuyện, cô ta cảm nhận được khuất nhục! Mỗi người ở đây, đều đang xem thường cô ta!Một lát sau, Ôn Ngôn nói tiếp: “Cháu đừng suy nghĩ quá nhiều, dì không có ý gì khác, dì để cháu ra điều kiện là muốn báo đáp, đó là thứ cháu nên có, chỉ thế thôi.”An Nhiên đứng người lên cứng nhắc nói: “Cháu không phải là vì tiền, đúng, cháu thích A Ngôn không sai, cháu chỉ là muốn lẳng lặng ở bên cạnh anh ấy mà thôi, không phá phá hỏng tất cả của anh ấy.Cháu từng vì anh ấy mà chết một lần, bên trong thế giới của cháu… cũng chỉ còn lại anh ấy.”Ôn Ngôn không chút lưu tình nói: “Thế nhưng thế giới của nó, chứa không nổi cháu.Nó sẽ kết hôn sinh con, tất cả, đều không liên quan đến cháu, cũng không có khả năng cả một đời mang cháu bên cạnh.Ý nghĩ của cháu cũng rất ngây thơ, càng không thực tế.Dì sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy.Dì không muốn bởi vì chuyện này làm cho con trai dì cảm thấy phiền não, cho nên, cháu mau rời khỏi đi, dì sẽ cho cháu một khoản tiền, xem thù lao cháu cứu nó.”An Nhiên có chút tức giận: “Có tiền liền có thể tùy tiện vũ nhục người khác sao? Cháu nói cháu không phải là vì tiền!Không có anh ấy cháu không sống được, chỉ cần anh ấy không mở miệng đuổi cháu đi, cháu sẽ không rời đi.Dì không có tư cách quyết định mọi chuyện của anh ấy, nhiều năm như vậy, dì cũng không hoàn thành nghĩa vụ của người mẹ, vừa về đến liền khoa tay múa chân, cháu nghĩ anh ấy cũng không thích cách làm của dì.”Cô ta chọc giận Ôn Ngôn, nhiều năm như vậy, Ôn Ngôn đều không có ở bên cạnh Mục Tinh Ngôn, nhưng đây là điều Ôn Ngôn muốn sao?.
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Diệp Tâm Nhuề là người xem náo nhiệt không che chuyện lớn, đứng lên giơ ly rượu lên nói: “Nào, mọi người uống một cái, sau này Nhiễm Nhiễm chính là chị dâu của con!”Khi tất cả người đều nâng chén cùng chúc mừng, An Nhiên lại ngồi không nhúc nhích: “Cháu… cơ thể cháu không tốt, không thể uống rượu, thật xin lỗi.”Cô ta cười rất miễn cưỡng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.Ánh mắt Ôn Ngôn khẽ động: “Được.”Chờ náo nhiệt tán đi, Ôn Ngôn điều khiển xe lăn đến trong sân, Mục trạch vẫn là bộ dáng lúc trước, ở đây, cô cảm nhận được cảm giác an nhàn chưa từng có.Chỉ là Lâm quản gia và má Lưu đều không còn ở đây, vật đổi sao dời, cảnh còn người mắt, chung quy là lưu lại thật nhiều tiếc nuối.Thoáng nhìn thấy bóng người cách đó không xa, cô tiến lên cảm thán nói: “Vẫn là trong nhà tốt.”An Nhiên ngơ ngác một chút, xoay người nhìn cô: “DÌ…”Cô cười cười: “Ngồi đi, trò chuyện với dì.”Mặc dù An Nhiên cảm tháy không được tự nhiên, vẫn ngồi xuống: “Vâng.”Ôn Ngôn từ trước đến nay đều có mắt nhìn người rất chuẩn, cô bé này, thích con trai cô.Không biết có phải hay không là bởi vì An Nhiên cũng họ An hay không, cô đối với cô bé này, không thích, huống chi con dâu trong lòng cô sắp và vẫn luôn là Kính Tiêu Nhiễm.Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Cháu thích Mục Tinh Ngôn?”An Nhiên bị giật nảy mình: “Di… dì…”Ôn Ngôn cười cười: “Dì không thích vòng vo, dì nhìn ra được.Cho nên dì mới muốn đem lời nói rõ với cháu.Mặc dù dì không hiểu rõ con trai mình lắm, nhưng cháu có thể làm nó mang mình từ nước Pháp xa xôi về, nói rõ cháu cũng có chút bản lĩnh, nhưng cháu cũng không nên có cái chủ ý kỳ quái gì, cháu cũng nhìn thấy, nó có vị hôn thê, có người mình thích, dì không muốn vì cháu, tạo quá nhiều phiền phức cho bọn nó.”“Di từng hỏi, cháu đã cứu nó, cho nên nó mới luôn mang cháu bên cạnh.Dì điều tra tài liệu, bệnh của cháu đích thật là đi theo theo cả đời, nhưng không phải phổi của cháu công năng bẩm sinh đã không đủ sao? Cùng với cái đao kia không liên quan lắm.Cám ơn cháu đã cứu con trai dì, dì sẽ không bạc đãi cháu, cháu muốn cái gì, có thể nói xem.”An Nhiên gắt gao cắn môi cánh, nửa ngày đều không nói chuyện, cô ta cảm nhận được khuất nhục! Mỗi người ở đây, đều đang xem thường cô ta!Một lát sau, Ôn Ngôn nói tiếp: “Cháu đừng suy nghĩ quá nhiều, dì không có ý gì khác, dì để cháu ra điều kiện là muốn báo đáp, đó là thứ cháu nên có, chỉ thế thôi.”An Nhiên đứng người lên cứng nhắc nói: “Cháu không phải là vì tiền, đúng, cháu thích A Ngôn không sai, cháu chỉ là muốn lẳng lặng ở bên cạnh anh ấy mà thôi, không phá phá hỏng tất cả của anh ấy.Cháu từng vì anh ấy mà chết một lần, bên trong thế giới của cháu… cũng chỉ còn lại anh ấy.”Ôn Ngôn không chút lưu tình nói: “Thế nhưng thế giới của nó, chứa không nổi cháu.Nó sẽ kết hôn sinh con, tất cả, đều không liên quan đến cháu, cũng không có khả năng cả một đời mang cháu bên cạnh.Ý nghĩ của cháu cũng rất ngây thơ, càng không thực tế.Dì sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy.Dì không muốn bởi vì chuyện này làm cho con trai dì cảm thấy phiền não, cho nên, cháu mau rời khỏi đi, dì sẽ cho cháu một khoản tiền, xem thù lao cháu cứu nó.”An Nhiên có chút tức giận: “Có tiền liền có thể tùy tiện vũ nhục người khác sao? Cháu nói cháu không phải là vì tiền!Không có anh ấy cháu không sống được, chỉ cần anh ấy không mở miệng đuổi cháu đi, cháu sẽ không rời đi.Dì không có tư cách quyết định mọi chuyện của anh ấy, nhiều năm như vậy, dì cũng không hoàn thành nghĩa vụ của người mẹ, vừa về đến liền khoa tay múa chân, cháu nghĩ anh ấy cũng không thích cách làm của dì.”Cô ta chọc giận Ôn Ngôn, nhiều năm như vậy, Ôn Ngôn đều không có ở bên cạnh Mục Tinh Ngôn, nhưng đây là điều Ôn Ngôn muốn sao?.
Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMục Đình Sâm, ba năm rồi, anh lại trở về…“Tiểu Ngôn, tại sao cậu lại ăn bánh bao? Đi, mình mời cậu đi ăn đồ ăn ngon!” Trần Mộng Dao tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ôn Ngôn.Ôn Ngôn lắc đầu, tùy tiện nhét nốt phần bánh bao còn thừa vào trong miệng, đứng dậy cầm lấy balo khoác lên vai, khiến cho thân hình càng trở nên gầy yếu: “Không có thời gian, mình phải đi về rồi.”Trần Mộng Dao thở dài: “Mình cũng đến phục cậu, sáng mai đừng ăn bánh bao nữa, mình mang đồ ăn sáng cho cậu…”Tiếng nói của Trần Mộng Dao vọng theo hình bóng Ôn Ngôn đạp xe đạp đang dần dần đi xa, bị cơn gió lạnh trong ngày đông cuốn đi không đọng lại chút gì. Trở về “nhà, Ôn Ngôn cẩn thận đem chiếc xe đạp cũ nát của mình dựng ở góc khuất, đi từ cửa sau vào, trở về căn phòng kho vừa nhỏ bé lại ẩm thấp, động tác nhanh nhẹn bỏ balo xuống.Đang định thay quần áo, má Lưu đã vội vã đi vào: “Ngôn Ngôn, hôm nay con đừng giúp má làm việc nữa, thiếu gia tìm con…ôi… con cần thận một chút, có thể không nói chuyện thì đừng nói chuyện, tránh… Diệp Tâm Nhuề là người xem náo nhiệt không che chuyện lớn, đứng lên giơ ly rượu lên nói: “Nào, mọi người uống một cái, sau này Nhiễm Nhiễm chính là chị dâu của con!”Khi tất cả người đều nâng chén cùng chúc mừng, An Nhiên lại ngồi không nhúc nhích: “Cháu… cơ thể cháu không tốt, không thể uống rượu, thật xin lỗi.”Cô ta cười rất miễn cưỡng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.Ánh mắt Ôn Ngôn khẽ động: “Được.”Chờ náo nhiệt tán đi, Ôn Ngôn điều khiển xe lăn đến trong sân, Mục trạch vẫn là bộ dáng lúc trước, ở đây, cô cảm nhận được cảm giác an nhàn chưa từng có.Chỉ là Lâm quản gia và má Lưu đều không còn ở đây, vật đổi sao dời, cảnh còn người mắt, chung quy là lưu lại thật nhiều tiếc nuối.Thoáng nhìn thấy bóng người cách đó không xa, cô tiến lên cảm thán nói: “Vẫn là trong nhà tốt.”An Nhiên ngơ ngác một chút, xoay người nhìn cô: “DÌ…”Cô cười cười: “Ngồi đi, trò chuyện với dì.”Mặc dù An Nhiên cảm tháy không được tự nhiên, vẫn ngồi xuống: “Vâng.”Ôn Ngôn từ trước đến nay đều có mắt nhìn người rất chuẩn, cô bé này, thích con trai cô.Không biết có phải hay không là bởi vì An Nhiên cũng họ An hay không, cô đối với cô bé này, không thích, huống chi con dâu trong lòng cô sắp và vẫn luôn là Kính Tiêu Nhiễm.Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Cháu thích Mục Tinh Ngôn?”An Nhiên bị giật nảy mình: “Di… dì…”Ôn Ngôn cười cười: “Dì không thích vòng vo, dì nhìn ra được.Cho nên dì mới muốn đem lời nói rõ với cháu.Mặc dù dì không hiểu rõ con trai mình lắm, nhưng cháu có thể làm nó mang mình từ nước Pháp xa xôi về, nói rõ cháu cũng có chút bản lĩnh, nhưng cháu cũng không nên có cái chủ ý kỳ quái gì, cháu cũng nhìn thấy, nó có vị hôn thê, có người mình thích, dì không muốn vì cháu, tạo quá nhiều phiền phức cho bọn nó.”“Di từng hỏi, cháu đã cứu nó, cho nên nó mới luôn mang cháu bên cạnh.Dì điều tra tài liệu, bệnh của cháu đích thật là đi theo theo cả đời, nhưng không phải phổi của cháu công năng bẩm sinh đã không đủ sao? Cùng với cái đao kia không liên quan lắm.Cám ơn cháu đã cứu con trai dì, dì sẽ không bạc đãi cháu, cháu muốn cái gì, có thể nói xem.”An Nhiên gắt gao cắn môi cánh, nửa ngày đều không nói chuyện, cô ta cảm nhận được khuất nhục! Mỗi người ở đây, đều đang xem thường cô ta!Một lát sau, Ôn Ngôn nói tiếp: “Cháu đừng suy nghĩ quá nhiều, dì không có ý gì khác, dì để cháu ra điều kiện là muốn báo đáp, đó là thứ cháu nên có, chỉ thế thôi.”An Nhiên đứng người lên cứng nhắc nói: “Cháu không phải là vì tiền, đúng, cháu thích A Ngôn không sai, cháu chỉ là muốn lẳng lặng ở bên cạnh anh ấy mà thôi, không phá phá hỏng tất cả của anh ấy.Cháu từng vì anh ấy mà chết một lần, bên trong thế giới của cháu… cũng chỉ còn lại anh ấy.”Ôn Ngôn không chút lưu tình nói: “Thế nhưng thế giới của nó, chứa không nổi cháu.Nó sẽ kết hôn sinh con, tất cả, đều không liên quan đến cháu, cũng không có khả năng cả một đời mang cháu bên cạnh.Ý nghĩ của cháu cũng rất ngây thơ, càng không thực tế.Dì sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy.Dì không muốn bởi vì chuyện này làm cho con trai dì cảm thấy phiền não, cho nên, cháu mau rời khỏi đi, dì sẽ cho cháu một khoản tiền, xem thù lao cháu cứu nó.”An Nhiên có chút tức giận: “Có tiền liền có thể tùy tiện vũ nhục người khác sao? Cháu nói cháu không phải là vì tiền!Không có anh ấy cháu không sống được, chỉ cần anh ấy không mở miệng đuổi cháu đi, cháu sẽ không rời đi.Dì không có tư cách quyết định mọi chuyện của anh ấy, nhiều năm như vậy, dì cũng không hoàn thành nghĩa vụ của người mẹ, vừa về đến liền khoa tay múa chân, cháu nghĩ anh ấy cũng không thích cách làm của dì.”Cô ta chọc giận Ôn Ngôn, nhiều năm như vậy, Ôn Ngôn đều không có ở bên cạnh Mục Tinh Ngôn, nhưng đây là điều Ôn Ngôn muốn sao?.