Hơn trăm nhân viên nghiên cứu cả nam lẫn nữ mặc những bộ y phục màu trắng đang vô cùng bận bịu mà thao tác với các loại máy móc đó. Tất cả mọi người đều chẳng có thời gian mà ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía một hàng những chiếc lồng được làm bằng pha lê được đặt giữa gian phòng. Trong mỗi một chiếc lồng đều chứa đầy những dịch thể màu lục nhạt, điều khiến người ta phải khiếp sợ chính là trong mỗi chiếc lồng đều có một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân thể xích lõa, trên người được cắm đầy những ống dẫn có màu sắc khác nhau. Lúc này, cảnh cửa lớn đã được hai binh sĩ trong trang phục võ trang đẩy ra, một lão giả thân mặc bộ bạch y, đầu tóc trắng xóa đi giữa hai binh sĩ và chậm rãi bước vào. Sau khi lão giả đó tiến vào trong gian phòng, hai binh sĩ kia lập tức đóng cảnh cửa lớn lại như cũ. Những nhân viên nghiên cứu đối với chuyện lão giả áo trắng vừa tiến vào đều tựa hồ như chẳng có cảm giác gì cả, tất cả sự tập trung của họ đều dồn lên những việc trên tay mình, chẳng có một…
Chương 681: Hỗn huyết suất ca (thượng)
Nhân Gian Băng KhíTác giả: Khát TríTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Đô ThịHơn trăm nhân viên nghiên cứu cả nam lẫn nữ mặc những bộ y phục màu trắng đang vô cùng bận bịu mà thao tác với các loại máy móc đó. Tất cả mọi người đều chẳng có thời gian mà ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía một hàng những chiếc lồng được làm bằng pha lê được đặt giữa gian phòng. Trong mỗi một chiếc lồng đều chứa đầy những dịch thể màu lục nhạt, điều khiến người ta phải khiếp sợ chính là trong mỗi chiếc lồng đều có một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân thể xích lõa, trên người được cắm đầy những ống dẫn có màu sắc khác nhau. Lúc này, cảnh cửa lớn đã được hai binh sĩ trong trang phục võ trang đẩy ra, một lão giả thân mặc bộ bạch y, đầu tóc trắng xóa đi giữa hai binh sĩ và chậm rãi bước vào. Sau khi lão giả đó tiến vào trong gian phòng, hai binh sĩ kia lập tức đóng cảnh cửa lớn lại như cũ. Những nhân viên nghiên cứu đối với chuyện lão giả áo trắng vừa tiến vào đều tựa hồ như chẳng có cảm giác gì cả, tất cả sự tập trung của họ đều dồn lên những việc trên tay mình, chẳng có một… Điện thoại lại reo lên, lần này Hân Hân không thèm nhìn đã trực tiếp nhấc máy:" Ta nói bác gái, đừng thúc giục có được không ? Ta đang tới rồi a.""Hân Hân." Trong điện thoại không phải là âm thanh của Na Na, mà là thanh âm của một người đàn ông.Trương Hân Hân vừa mới bước một chân ra ngoài cửa liền dừng lại ở trên không, miệng há hốc vẻ mặt kinh ngạc. Ngay sau đó, nàng vội vàng nhìn lên màn hình của máy di động, quả thực là một dãy số lạ, lập tức nói:" Sở Nguyên ca ca ?""Ừm."Trương Hân Hân miệng lập bập, hình như có rất nhiều ủy khuất muốn phát tiết ra, một lúc lâu sau, nàng mới nói một câu như tự hỏi:" Thật là anh sao ?""Ừm."Trương Hân Hân dùng sức nín khóc, nàng chưa phát hiện ra mắt nàng đã ướt đẫm sương, khóe môi đã cong lên, không hiểu là đang khóc hay đang cười., nói:" Anh vì sao không đến tìm em?""Anh có chuyện." Không đợi Trương Hân Hân nói tiếp, Mười Một lại hỏi:" Em định đi ra ngoài ?""Vâng... a không. Em không có ra ngoài, anh đang tới đây sao ?""Em cứ đi đi, anh sẽ đến sau vậy.""Sở Nguyên..." Trương Hân Hân còn chưa kịp nói xong thì Mười Một đã cúp máy, lúc này hai chữ cuối mới bật ra từ trong cổ họng nàng "...ca ca"Lại nhìn điện thoại di động một chút, Trương Hân Hân vội vã đánh máy ngược trở lại, kết quả lại là thuê bao quý khác vừa gọi hiện đang tắt máy. Trương Hân Hân buồn bực đến mức thiếu chút nữa đập luôn điện thoại di động, nàng thở phì phì tự nói:" Lần nào cũng vậy. Đến cả nói cũng không cho người ta nói xong."Lúc này điện thoại nàng lại run lên, nàng không đợi chuông vang đã vội vàng cầm máy, vừa cúi đầu xuống nhìn thì thấy tên Na Na trên màn hình, một bầu hưng phấn nhất thời bị một gáo nước lạnh dội lên. Nàng uể oải nghe máy, âm thanh hữu khí vô lực nói:" Chuyện gì ?""Nhanh lên một chút xuống a, chúng ta chờ lâu lắm rồi.""Biết rồi." Ngắt máy, Trương Hân Hân lại thử gọi lại cho Mười Một, kết quả vẫn là tắt máy.Nhìn điện thoại đang an tĩnh nằm trong lòng bàn tay một lát, rốt cuộc nàng vẫn chỉ thở dài, rồi nhẹ nhàng đi tới cửa.Dưới nhà Trương Hân Hân đã đỗ một chiếc xe thương vụ bảy chỗ, Na Na từ trong cửa sổ vẫy tay kêu:" Hân Hân, ở đây, nhanh lên."Nguồn tại http://Truyện FULLTrương Hân Hân lên xe, trong xe đã có tam nam hai nữ. Hai nữ một người là bạn học của nàng còn người còn lại đương nhiên là Na Na. Ba nam thì hai trong số đó nàng đã gặp qua, đều là bạn của Na Na. Hiện ba người bạn tốt đang tiếp tục học lại, chờ không lâu sau tiếp tục thi tiếp.Bất quá Trương Hân Hân không thích hai người bạn trai của Na Na, nàng cảm giác trên người bọn họ bỉ khí rõ mười phần, trăm phần trăm là lưu manh. Nhất là mỗi lần bọn họ nhìn nàng, nàng đều có cảm giác giống như đang ở trong quán bar ngày nào.Ngoài trừ hai người kia, bên trong xe còn có một người nam sinh nàng chưa từng gặp qua, chắc hẳn hắn là hỗn huyết suất ca theo như lời Na Na nói.Trương Hân Hân để ý quan sát hắn một chút. Suất ca này ấn tượng đầu tiên đích xác rất dễ nhìn, từ bề ngoài có thể nhìn thấy hắn không quá ba mươi tuổi, làn da trắng của phương Tây cùng khuôn mặt đậm chất phương Đông, đặc biệt là đôi mắt xanh thăm thẳm, cảm giác như đại dương vô bờ. Không hề nghi ngờ, suất ca này quả thật là một người con lai.Cuối cùng, Trương Hân Hân chú ý tới lỗ tai trái của hắn có một chiếc khuyên tai, khác biệt là chiếc khuyên tai này không giống bình thường, có màu đen lại mang những hoa văn như tơ máu màu đỏ sậm, nhìn không ra chất liệu gì. Mặt trên chiếc khuyên tai có hai chữ tiếng anh, phân biệt là "D" và "K".
Điện thoại lại reo lên, lần này Hân Hân không thèm nhìn đã trực tiếp nhấc máy:" Ta nói bác gái, đừng thúc giục có được không ? Ta đang tới rồi a."
"Hân Hân." Trong điện thoại không phải là âm thanh của Na Na, mà là thanh âm của một người đàn ông.
Trương Hân Hân vừa mới bước một chân ra ngoài cửa liền dừng lại ở trên không, miệng há hốc vẻ mặt kinh ngạc. Ngay sau đó, nàng vội vàng nhìn lên màn hình của máy di động, quả thực là một dãy số lạ, lập tức nói:" Sở Nguyên ca ca ?"
"Ừm."
Trương Hân Hân miệng lập bập, hình như có rất nhiều ủy khuất muốn phát tiết ra, một lúc lâu sau, nàng mới nói một câu như tự hỏi:" Thật là anh sao ?"
"Ừm."
Trương Hân Hân dùng sức nín khóc, nàng chưa phát hiện ra mắt nàng đã ướt đẫm sương, khóe môi đã cong lên, không hiểu là đang khóc hay đang cười., nói:" Anh vì sao không đến tìm em?"
"Anh có chuyện." Không đợi Trương Hân Hân nói tiếp, Mười Một lại hỏi:" Em định đi ra ngoài ?"
"Vâng... a không. Em không có ra ngoài, anh đang tới đây sao ?"
"Em cứ đi đi, anh sẽ đến sau vậy."
"Sở Nguyên..." Trương Hân Hân còn chưa kịp nói xong thì Mười Một đã cúp máy, lúc này hai chữ cuối mới bật ra từ trong cổ họng nàng "...ca ca"
Lại nhìn điện thoại di động một chút, Trương Hân Hân vội vã đánh máy ngược trở lại, kết quả lại là thuê bao quý khác vừa gọi hiện đang tắt máy. Trương Hân Hân buồn bực đến mức thiếu chút nữa đập luôn điện thoại di động, nàng thở phì phì tự nói:" Lần nào cũng vậy. Đến cả nói cũng không cho người ta nói xong."
Lúc này điện thoại nàng lại run lên, nàng không đợi chuông vang đã vội vàng cầm máy, vừa cúi đầu xuống nhìn thì thấy tên Na Na trên màn hình, một bầu hưng phấn nhất thời bị một gáo nước lạnh dội lên. Nàng uể oải nghe máy, âm thanh hữu khí vô lực nói:" Chuyện gì ?"
"Nhanh lên một chút xuống a, chúng ta chờ lâu lắm rồi."
"Biết rồi." Ngắt máy, Trương Hân Hân lại thử gọi lại cho Mười Một, kết quả vẫn là tắt máy.
Nhìn điện thoại đang an tĩnh nằm trong lòng bàn tay một lát, rốt cuộc nàng vẫn chỉ thở dài, rồi nhẹ nhàng đi tới cửa.
Dưới nhà Trương Hân Hân đã đỗ một chiếc xe thương vụ bảy chỗ, Na Na từ trong cửa sổ vẫy tay kêu:" Hân Hân, ở đây, nhanh lên."
Trương Hân Hân lên xe, trong xe đã có tam nam hai nữ. Hai nữ một người là bạn học của nàng còn người còn lại đương nhiên là Na Na. Ba nam thì hai trong số đó nàng đã gặp qua, đều là bạn của Na Na. Hiện ba người bạn tốt đang tiếp tục học lại, chờ không lâu sau tiếp tục thi tiếp.
Bất quá Trương Hân Hân không thích hai người bạn trai của Na Na, nàng cảm giác trên người bọn họ bỉ khí rõ mười phần, trăm phần trăm là lưu manh. Nhất là mỗi lần bọn họ nhìn nàng, nàng đều có cảm giác giống như đang ở trong quán bar ngày nào.
Ngoài trừ hai người kia, bên trong xe còn có một người nam sinh nàng chưa từng gặp qua, chắc hẳn hắn là hỗn huyết suất ca theo như lời Na Na nói.
Trương Hân Hân để ý quan sát hắn một chút. Suất ca này ấn tượng đầu tiên đích xác rất dễ nhìn, từ bề ngoài có thể nhìn thấy hắn không quá ba mươi tuổi, làn da trắng của phương Tây cùng khuôn mặt đậm chất phương Đông, đặc biệt là đôi mắt xanh thăm thẳm, cảm giác như đại dương vô bờ. Không hề nghi ngờ, suất ca này quả thật là một người con lai.
Cuối cùng, Trương Hân Hân chú ý tới lỗ tai trái của hắn có một chiếc khuyên tai, khác biệt là chiếc khuyên tai này không giống bình thường, có màu đen lại mang những hoa văn như tơ máu màu đỏ sậm, nhìn không ra chất liệu gì. Mặt trên chiếc khuyên tai có hai chữ tiếng anh, phân biệt là "D" và "K".
Nhân Gian Băng KhíTác giả: Khát TríTruyện Converter, Truyện Dị Năng, Truyện Đô ThịHơn trăm nhân viên nghiên cứu cả nam lẫn nữ mặc những bộ y phục màu trắng đang vô cùng bận bịu mà thao tác với các loại máy móc đó. Tất cả mọi người đều chẳng có thời gian mà ngẩng đầu lên liếc nhìn về phía một hàng những chiếc lồng được làm bằng pha lê được đặt giữa gian phòng. Trong mỗi một chiếc lồng đều chứa đầy những dịch thể màu lục nhạt, điều khiến người ta phải khiếp sợ chính là trong mỗi chiếc lồng đều có một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, thân thể xích lõa, trên người được cắm đầy những ống dẫn có màu sắc khác nhau. Lúc này, cảnh cửa lớn đã được hai binh sĩ trong trang phục võ trang đẩy ra, một lão giả thân mặc bộ bạch y, đầu tóc trắng xóa đi giữa hai binh sĩ và chậm rãi bước vào. Sau khi lão giả đó tiến vào trong gian phòng, hai binh sĩ kia lập tức đóng cảnh cửa lớn lại như cũ. Những nhân viên nghiên cứu đối với chuyện lão giả áo trắng vừa tiến vào đều tựa hồ như chẳng có cảm giác gì cả, tất cả sự tập trung của họ đều dồn lên những việc trên tay mình, chẳng có một… Điện thoại lại reo lên, lần này Hân Hân không thèm nhìn đã trực tiếp nhấc máy:" Ta nói bác gái, đừng thúc giục có được không ? Ta đang tới rồi a.""Hân Hân." Trong điện thoại không phải là âm thanh của Na Na, mà là thanh âm của một người đàn ông.Trương Hân Hân vừa mới bước một chân ra ngoài cửa liền dừng lại ở trên không, miệng há hốc vẻ mặt kinh ngạc. Ngay sau đó, nàng vội vàng nhìn lên màn hình của máy di động, quả thực là một dãy số lạ, lập tức nói:" Sở Nguyên ca ca ?""Ừm."Trương Hân Hân miệng lập bập, hình như có rất nhiều ủy khuất muốn phát tiết ra, một lúc lâu sau, nàng mới nói một câu như tự hỏi:" Thật là anh sao ?""Ừm."Trương Hân Hân dùng sức nín khóc, nàng chưa phát hiện ra mắt nàng đã ướt đẫm sương, khóe môi đã cong lên, không hiểu là đang khóc hay đang cười., nói:" Anh vì sao không đến tìm em?""Anh có chuyện." Không đợi Trương Hân Hân nói tiếp, Mười Một lại hỏi:" Em định đi ra ngoài ?""Vâng... a không. Em không có ra ngoài, anh đang tới đây sao ?""Em cứ đi đi, anh sẽ đến sau vậy.""Sở Nguyên..." Trương Hân Hân còn chưa kịp nói xong thì Mười Một đã cúp máy, lúc này hai chữ cuối mới bật ra từ trong cổ họng nàng "...ca ca"Lại nhìn điện thoại di động một chút, Trương Hân Hân vội vã đánh máy ngược trở lại, kết quả lại là thuê bao quý khác vừa gọi hiện đang tắt máy. Trương Hân Hân buồn bực đến mức thiếu chút nữa đập luôn điện thoại di động, nàng thở phì phì tự nói:" Lần nào cũng vậy. Đến cả nói cũng không cho người ta nói xong."Lúc này điện thoại nàng lại run lên, nàng không đợi chuông vang đã vội vàng cầm máy, vừa cúi đầu xuống nhìn thì thấy tên Na Na trên màn hình, một bầu hưng phấn nhất thời bị một gáo nước lạnh dội lên. Nàng uể oải nghe máy, âm thanh hữu khí vô lực nói:" Chuyện gì ?""Nhanh lên một chút xuống a, chúng ta chờ lâu lắm rồi.""Biết rồi." Ngắt máy, Trương Hân Hân lại thử gọi lại cho Mười Một, kết quả vẫn là tắt máy.Nhìn điện thoại đang an tĩnh nằm trong lòng bàn tay một lát, rốt cuộc nàng vẫn chỉ thở dài, rồi nhẹ nhàng đi tới cửa.Dưới nhà Trương Hân Hân đã đỗ một chiếc xe thương vụ bảy chỗ, Na Na từ trong cửa sổ vẫy tay kêu:" Hân Hân, ở đây, nhanh lên."Nguồn tại http://Truyện FULLTrương Hân Hân lên xe, trong xe đã có tam nam hai nữ. Hai nữ một người là bạn học của nàng còn người còn lại đương nhiên là Na Na. Ba nam thì hai trong số đó nàng đã gặp qua, đều là bạn của Na Na. Hiện ba người bạn tốt đang tiếp tục học lại, chờ không lâu sau tiếp tục thi tiếp.Bất quá Trương Hân Hân không thích hai người bạn trai của Na Na, nàng cảm giác trên người bọn họ bỉ khí rõ mười phần, trăm phần trăm là lưu manh. Nhất là mỗi lần bọn họ nhìn nàng, nàng đều có cảm giác giống như đang ở trong quán bar ngày nào.Ngoài trừ hai người kia, bên trong xe còn có một người nam sinh nàng chưa từng gặp qua, chắc hẳn hắn là hỗn huyết suất ca theo như lời Na Na nói.Trương Hân Hân để ý quan sát hắn một chút. Suất ca này ấn tượng đầu tiên đích xác rất dễ nhìn, từ bề ngoài có thể nhìn thấy hắn không quá ba mươi tuổi, làn da trắng của phương Tây cùng khuôn mặt đậm chất phương Đông, đặc biệt là đôi mắt xanh thăm thẳm, cảm giác như đại dương vô bờ. Không hề nghi ngờ, suất ca này quả thật là một người con lai.Cuối cùng, Trương Hân Hân chú ý tới lỗ tai trái của hắn có một chiếc khuyên tai, khác biệt là chiếc khuyên tai này không giống bình thường, có màu đen lại mang những hoa văn như tơ máu màu đỏ sậm, nhìn không ra chất liệu gì. Mặt trên chiếc khuyên tai có hai chữ tiếng anh, phân biệt là "D" và "K".