Vương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”…

Chương 318: 200-3

Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… Cửa tiệm kia rất nhỏ, nhưng tôi vừa chạy tới cửa liền cảm giác một cổ lạnh lẽo khắp toàn thân.Bây giờ mặc dù là mùa thu nhưng nhiệt độ cũng không đến nỗi lạnh như vậy, trong tiệm này nhất định có vấn đề.Lòng tôi khẽ run một cái, nhưng yêu khí vừa rồi quá nồng đậm, hơn nữa Tô Mộc đang ở ngay trên con đường này, có vấn đề thì anh ấy chắc chắn sẽ chạy tới ngay nên tôi cũng không sợ lắm, cắn răng đẩy cửa đi vào.Vừa đi vào tôi liền kinh sợ, đồ trong cửa tiệm này không nhiều, đều đặt ở trong một tủ kính dài. Nhưng trong tủ kính trên mỗi đồ vật đều tràn ngập âm khí, lớn thì bằng một chiếc gối ngọc, nhỏ thì như một đồng xu.Phía trên mỗi đồ vật đều có âm khí chứng tỏ mỗi đồ trong cửa hàng này đều là đồ cổ thật sự.Nhìn thấy nhiều đồ cổ giả như vậy, trong nháy mắt tôi đã nhìn ông chủ cửa tiệm này với cặp mắt khác.Chủ tiệm là một ông già, ông ta lười biếng ngồi sau quầy, rút ra một cái tẩu thuốc đặc biệt dài rít một hơi, cũng không đứng dậy chào hỏi tôi.Tôi cũng lười nói nhảm, trực tiếp nín thở ngưng thần, ánh mắt nghiêm túc quét qua từng đồ vật trong tiệm, cuối cùng nhìn tới phía dưới ông già.Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế trúc có thể nằm, trên ghế đang bày một cái hộp, ánh sáng xanh là từ trong hộp kia tản mát ra.Tôi liền tiến tới cung kính hỏi: “Chào ngài, trong cái hộp gỗ dưới chỗ ngài là có gì?”“Không có gì.” Ông già lười biếng liếc tôi một cái, hít sâu một hơi thuốc, sau đó hướng quầy chép miệng: “Cô muốn chọn thứ gì cứ tự nhiên xem, đồ trong tiệm đều ở đây.”Đúng lúc này Tô Mộc cùng Tô Đoàn đẩy cửa đi vào, Tô Mộc đã sớm cảm nhận được âm khí trong phòng, sắc mặt hết sức nghiêm túc.Vừa vào tiệm anh ấy liền đi nhanh đến bên người tôi, ôm lấy eo tôi kéo vào trong lòng, sau đó cúi đầu hỏi tôi: “Dương Dương, tại sao em không nói gì mà đã chạy đi.”“Trong hộp gỗ phía dưới ông ấy có đồ vật chứa yêu khí rất nặng, thậm chí so với yêu khí của Ngọc Tắc kia còn nặng hơn, cái này có phải là bảo bối không?” Tôi hỏi Tô Mộc.

Cửa tiệm kia rất nhỏ, nhưng tôi vừa chạy tới cửa liền cảm giác một cổ lạnh lẽo khắp toàn thân.

Bây giờ mặc dù là mùa thu nhưng nhiệt độ cũng không đến nỗi lạnh như vậy, trong tiệm này nhất định có vấn đề.

Lòng tôi khẽ run một cái, nhưng yêu khí vừa rồi quá nồng đậm, hơn nữa Tô Mộc đang ở ngay trên con đường này, có vấn đề thì anh ấy chắc chắn sẽ chạy tới ngay nên tôi cũng không sợ lắm, cắn răng đẩy cửa đi vào.

Vừa đi vào tôi liền kinh sợ, đồ trong cửa tiệm này không nhiều, đều đặt ở trong một tủ kính dài. Nhưng trong tủ kính trên mỗi đồ vật đều tràn ngập âm khí, lớn thì bằng một chiếc gối ngọc, nhỏ thì như một đồng xu.

Phía trên mỗi đồ vật đều có âm khí chứng tỏ mỗi đồ trong cửa hàng này đều là đồ cổ thật sự.

Nhìn thấy nhiều đồ cổ giả như vậy, trong nháy mắt tôi đã nhìn ông chủ cửa tiệm này với cặp mắt khác.

Chủ tiệm là một ông già, ông ta lười biếng ngồi sau quầy, rút ra một cái tẩu thuốc đặc biệt dài rít một hơi, cũng không đứng dậy chào hỏi tôi.

Tôi cũng lười nói nhảm, trực tiếp nín thở ngưng thần, ánh mắt nghiêm túc quét qua từng đồ vật trong tiệm, cuối cùng nhìn tới phía dưới ông già.

Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế trúc có thể nằm, trên ghế đang bày một cái hộp, ánh sáng xanh là từ trong hộp kia tản mát ra.

Tôi liền tiến tới cung kính hỏi: “Chào ngài, trong cái hộp gỗ dưới chỗ ngài là có gì?”

“Không có gì.” Ông già lười biếng liếc tôi một cái, hít sâu một hơi thuốc, sau đó hướng quầy chép miệng: “Cô muốn chọn thứ gì cứ tự nhiên xem, đồ trong tiệm đều ở đây.”

Đúng lúc này Tô Mộc cùng Tô Đoàn đẩy cửa đi vào, Tô Mộc đã sớm cảm nhận được âm khí trong phòng, sắc mặt hết sức nghiêm túc.

Vừa vào tiệm anh ấy liền đi nhanh đến bên người tôi, ôm lấy eo tôi kéo vào trong lòng, sau đó cúi đầu hỏi tôi: “Dương Dương, tại sao em không nói gì mà đã chạy đi.”

“Trong hộp gỗ phía dưới ông ấy có đồ vật chứa yêu khí rất nặng, thậm chí so với yêu khí của Ngọc Tắc kia còn nặng hơn, cái này có phải là bảo bối không?” Tôi hỏi Tô Mộc.

Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… Cửa tiệm kia rất nhỏ, nhưng tôi vừa chạy tới cửa liền cảm giác một cổ lạnh lẽo khắp toàn thân.Bây giờ mặc dù là mùa thu nhưng nhiệt độ cũng không đến nỗi lạnh như vậy, trong tiệm này nhất định có vấn đề.Lòng tôi khẽ run một cái, nhưng yêu khí vừa rồi quá nồng đậm, hơn nữa Tô Mộc đang ở ngay trên con đường này, có vấn đề thì anh ấy chắc chắn sẽ chạy tới ngay nên tôi cũng không sợ lắm, cắn răng đẩy cửa đi vào.Vừa đi vào tôi liền kinh sợ, đồ trong cửa tiệm này không nhiều, đều đặt ở trong một tủ kính dài. Nhưng trong tủ kính trên mỗi đồ vật đều tràn ngập âm khí, lớn thì bằng một chiếc gối ngọc, nhỏ thì như một đồng xu.Phía trên mỗi đồ vật đều có âm khí chứng tỏ mỗi đồ trong cửa hàng này đều là đồ cổ thật sự.Nhìn thấy nhiều đồ cổ giả như vậy, trong nháy mắt tôi đã nhìn ông chủ cửa tiệm này với cặp mắt khác.Chủ tiệm là một ông già, ông ta lười biếng ngồi sau quầy, rút ra một cái tẩu thuốc đặc biệt dài rít một hơi, cũng không đứng dậy chào hỏi tôi.Tôi cũng lười nói nhảm, trực tiếp nín thở ngưng thần, ánh mắt nghiêm túc quét qua từng đồ vật trong tiệm, cuối cùng nhìn tới phía dưới ông già.Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế trúc có thể nằm, trên ghế đang bày một cái hộp, ánh sáng xanh là từ trong hộp kia tản mát ra.Tôi liền tiến tới cung kính hỏi: “Chào ngài, trong cái hộp gỗ dưới chỗ ngài là có gì?”“Không có gì.” Ông già lười biếng liếc tôi một cái, hít sâu một hơi thuốc, sau đó hướng quầy chép miệng: “Cô muốn chọn thứ gì cứ tự nhiên xem, đồ trong tiệm đều ở đây.”Đúng lúc này Tô Mộc cùng Tô Đoàn đẩy cửa đi vào, Tô Mộc đã sớm cảm nhận được âm khí trong phòng, sắc mặt hết sức nghiêm túc.Vừa vào tiệm anh ấy liền đi nhanh đến bên người tôi, ôm lấy eo tôi kéo vào trong lòng, sau đó cúi đầu hỏi tôi: “Dương Dương, tại sao em không nói gì mà đã chạy đi.”“Trong hộp gỗ phía dưới ông ấy có đồ vật chứa yêu khí rất nặng, thậm chí so với yêu khí của Ngọc Tắc kia còn nặng hơn, cái này có phải là bảo bối không?” Tôi hỏi Tô Mộc.

Chương 318: 200-3