Vương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”…

Chương 476: 237-2

Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… Cứ như vậy dần dà lại một cơ quan nội tạng của Kim Đạt Hải hư hỏng, lần này là lá gan.Lúc ấy Kim Đạt Hải suýt chút nữa thì chết, bác sĩ bảo ông ta gọi người nhà đến thông báo trong nhà chuẩn bị hậu sự, đáng buồn là cha mẹ ông ta đều mất, lại không có anh chị em gì, chỉ có mỗi mình ông ta lấy đâu ra người nhà?Bất quá cũng may mà ông ta tốt số, bác sĩ thấy ông ta không người thân, dù chữa bệnh chết cũng không ai đến gây chuyện cho nên báo cho ông ta một tin tức, đó là bệnh viện đang làm thí nghiệm về gan, hỏi ông ta có bằng lòng làm tình nguyện viên hay không, dù chưa chắc có thể trị hết bệnh ông ta nhưng cũng mang lại một cơ hội sống, chính yếu là nếu tham gia thí nghiệm thì tiền thuốc men sẽ được miễn phí.Nói trắng ra chính là làm chuột bạch, dù vậy ông ta vẫn đồng ý, để bệnh viện tiến hành thí nghiệm trên gan ông ta, cuối cùng đại bộ phận của gan đều bị mục nát liền bị cắt bỏ, chỉ còn lại một chút xíu để ông ta giữ mạng.Cũng may sự hồi phục của gan khá tốt, phần mục nát bị cắt bỏ, phần còn lại thì lại ra sức giúp ông ta sống sót, trải qua sự việc giày vò này thì ông ta đã qua ba mươi tuổi, trường học thì thay đổi, đổi tên thành Giang Đại, lãnh đạo nhà trường thấy ông ta đáng thương, liền đề bạt ông ta thành nhân viên quản lý thư viện.Công việc khá có danh, thu nhập cũng khá, nhưng bị cắt bỏ gan và thận khiến anh ta trở thành một ma ốm, không tìm được vợ, cứ vậy ngơ ngẩn qua nửa đời, ngay chính ông ta cũng coi là đời này ông ta không mong đợi được gì.Nhưng vào lúc này, nữ thần vận mệnh rốt cục tìm tới ông ta, ông ta ngẫu nhiên đạt được một quyển sách cổ, xác thực mà nói là một quyển nhật kí cổ, phía trên ghi chép không ít chữ lộn xộn, chủ nhân quyển nhật ký kia, tên là Diệp Tử Phong.

Cứ như vậy dần dà lại một cơ quan nội tạng của Kim Đạt Hải hư hỏng, lần này là lá gan.

Lúc ấy Kim Đạt Hải suýt chút nữa thì chết, bác sĩ bảo ông ta gọi người nhà đến thông báo trong nhà chuẩn bị hậu sự, đáng buồn là cha mẹ ông ta đều mất, lại không có anh chị em gì, chỉ có mỗi mình ông ta lấy đâu ra người nhà?

Bất quá cũng may mà ông ta tốt số, bác sĩ thấy ông ta không người thân, dù chữa bệnh chết cũng không ai đến gây chuyện cho nên báo cho ông ta một tin tức, đó là bệnh viện đang làm thí nghiệm về gan, hỏi ông ta có bằng lòng làm tình nguyện viên hay không, dù chưa chắc có thể trị hết bệnh ông ta nhưng cũng mang lại một cơ hội sống, chính yếu là nếu tham gia thí nghiệm thì tiền thuốc men sẽ được miễn phí.

Nói trắng ra chính là làm chuột bạch, dù vậy ông ta vẫn đồng ý, để bệnh viện tiến hành thí nghiệm trên gan ông ta, cuối cùng đại bộ phận của gan đều bị mục nát liền bị cắt bỏ, chỉ còn lại một chút xíu để ông ta giữ mạng.

Cũng may sự hồi phục của gan khá tốt, phần mục nát bị cắt bỏ, phần còn lại thì lại ra sức giúp ông ta sống sót, trải qua sự việc giày vò này thì ông ta đã qua ba mươi tuổi, trường học thì thay đổi, đổi tên thành Giang Đại, lãnh đạo nhà trường thấy ông ta đáng thương, liền đề bạt ông ta thành nhân viên quản lý thư viện.

Công việc khá có danh, thu nhập cũng khá, nhưng bị cắt bỏ gan và thận khiến anh ta trở thành một ma ốm, không tìm được vợ, cứ vậy ngơ ngẩn qua nửa đời, ngay chính ông ta cũng coi là đời này ông ta không mong đợi được gì.

Nhưng vào lúc này, nữ thần vận mệnh rốt cục tìm tới ông ta, ông ta ngẫu nhiên đạt được một quyển sách cổ, xác thực mà nói là một quyển nhật kí cổ, phía trên ghi chép không ít chữ lộn xộn, chủ nhân quyển nhật ký kia, tên là Diệp Tử Phong.

Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… Cứ như vậy dần dà lại một cơ quan nội tạng của Kim Đạt Hải hư hỏng, lần này là lá gan.Lúc ấy Kim Đạt Hải suýt chút nữa thì chết, bác sĩ bảo ông ta gọi người nhà đến thông báo trong nhà chuẩn bị hậu sự, đáng buồn là cha mẹ ông ta đều mất, lại không có anh chị em gì, chỉ có mỗi mình ông ta lấy đâu ra người nhà?Bất quá cũng may mà ông ta tốt số, bác sĩ thấy ông ta không người thân, dù chữa bệnh chết cũng không ai đến gây chuyện cho nên báo cho ông ta một tin tức, đó là bệnh viện đang làm thí nghiệm về gan, hỏi ông ta có bằng lòng làm tình nguyện viên hay không, dù chưa chắc có thể trị hết bệnh ông ta nhưng cũng mang lại một cơ hội sống, chính yếu là nếu tham gia thí nghiệm thì tiền thuốc men sẽ được miễn phí.Nói trắng ra chính là làm chuột bạch, dù vậy ông ta vẫn đồng ý, để bệnh viện tiến hành thí nghiệm trên gan ông ta, cuối cùng đại bộ phận của gan đều bị mục nát liền bị cắt bỏ, chỉ còn lại một chút xíu để ông ta giữ mạng.Cũng may sự hồi phục của gan khá tốt, phần mục nát bị cắt bỏ, phần còn lại thì lại ra sức giúp ông ta sống sót, trải qua sự việc giày vò này thì ông ta đã qua ba mươi tuổi, trường học thì thay đổi, đổi tên thành Giang Đại, lãnh đạo nhà trường thấy ông ta đáng thương, liền đề bạt ông ta thành nhân viên quản lý thư viện.Công việc khá có danh, thu nhập cũng khá, nhưng bị cắt bỏ gan và thận khiến anh ta trở thành một ma ốm, không tìm được vợ, cứ vậy ngơ ngẩn qua nửa đời, ngay chính ông ta cũng coi là đời này ông ta không mong đợi được gì.Nhưng vào lúc này, nữ thần vận mệnh rốt cục tìm tới ông ta, ông ta ngẫu nhiên đạt được một quyển sách cổ, xác thực mà nói là một quyển nhật kí cổ, phía trên ghi chép không ít chữ lộn xộn, chủ nhân quyển nhật ký kia, tên là Diệp Tử Phong.

Chương 476: 237-2