Vương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”…
Chương 510: 244
Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… “Tô Mộc? Ha ha, đến lúc này rồi ngươi còn trông cậy gã lệ quỷ kia có thể tới cứu ngươi? Hắn bị hồn tích đuổi theo lâu như vậy có lẽ bây giờ đã hồn phi phách tán, cho dù ngươi có gọi Đại La thần thiên tới cũng vô ích.” Kim Đạt Hải cười nói, lúc này gần như hắn đã điên cuồng, cười lớn giống như kẻ điên.“Phải không? Vợ ta vẫn còn ở trong tay ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ cứ như vậy chết sao?” Từ trên đỉnh đầu lần nữa truyền tới một âm thanh cao ngạo, chính là giọng đặc biệt lạnh như băng của Tô Mộc. Lần này anh ấy nói rất to, không chỉ tôi nghe thấy mà ngay cả Kim Đạt Hải đứng trước mặt tôi cũng cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn tới hướng âm thanh truyền tới.Âm thanh vừa rồi kia chính là từ cửa động trên đỉnh đầu mà nước đang chảy xuống truyền tới, nước từ cửa động kia càng ngày càng đen, lúc trước chỉ là tồi màu, không biết từ lúc nào nước đã trở nên đen như mực.Kim Đạt Hải thấy vậy run lên một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, gương mặt đang cười như điên biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin nổi. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn đầm nước đen dưới chân, một hồi lâu sau mới nói: “Không ngờ ngươi có thể chạy thoát khỏi tay hồn tích. Nếu đã tới thì lộ diện đi.”“Ha ha.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng. Sau đó nước đen dưới chân tôi bắt đầu cuồn cuộn, theo dòng nước đen cuồn cuồn có một thân thể đàn ông to lớn được tạo thành từ nước đen từ từ nhô lên, khi hiện thành hình nhìn vóc dáng đúng là Tô Mộc.Sau khi dòng nước đen biến thành hình rõ ràng, sau đó lại dần dần biến đổi, không bao lâu sau Tô Mộc đẹp đẽ, ánh mắt sáng quắc, sống mũi cao nhất cùng với cánh môi rất sống động hiện ra trước mắt tôi. Anh ấy lạnh như băng nhìn chằm chằm Kim Đạt Hải ở đối diện, dù không nói gì nhưng lại có một sự chấn nhiếp từ người anh ấy thả ra ngoài khiến Kim Đạt Hải sợ hãi trong lòng, trong nháy mắt không biết nên làm gì, tiến không được mà lui cũng không xong.Hắn đưa mắt nhìn đại trận Niết Bàn sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là Kim Đạt Hải có thể bỏ thân thể bệnh tật kia, lần nữa có thân thể tráng kiện và mệnh nghịch thiên, sau đó dấn thân vào con đường luyện công leo lên tột đỉnh vinh quang của đời người.
“Tô Mộc? Ha ha, đến lúc này rồi ngươi còn trông cậy gã lệ quỷ kia có thể tới cứu ngươi? Hắn bị hồn tích đuổi theo lâu như vậy có lẽ bây giờ đã hồn phi phách tán, cho dù ngươi có gọi Đại La thần thiên tới cũng vô ích.” Kim Đạt Hải cười nói, lúc này gần như hắn đã điên cuồng, cười lớn giống như kẻ điên.
“Phải không? Vợ ta vẫn còn ở trong tay ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ cứ như vậy chết sao?” Từ trên đỉnh đầu lần nữa truyền tới một âm thanh cao ngạo, chính là giọng đặc biệt lạnh như băng của Tô Mộc. Lần này anh ấy nói rất to, không chỉ tôi nghe thấy mà ngay cả Kim Đạt Hải đứng trước mặt tôi cũng cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn tới hướng âm thanh truyền tới.
Âm thanh vừa rồi kia chính là từ cửa động trên đỉnh đầu mà nước đang chảy xuống truyền tới, nước từ cửa động kia càng ngày càng đen, lúc trước chỉ là tồi màu, không biết từ lúc nào nước đã trở nên đen như mực.
Kim Đạt Hải thấy vậy run lên một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, gương mặt đang cười như điên biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin nổi. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn đầm nước đen dưới chân, một hồi lâu sau mới nói: “Không ngờ ngươi có thể chạy thoát khỏi tay hồn tích. Nếu đã tới thì lộ diện đi.”
“Ha ha.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng. Sau đó nước đen dưới chân tôi bắt đầu cuồn cuộn, theo dòng nước đen cuồn cuồn có một thân thể đàn ông to lớn được tạo thành từ nước đen từ từ nhô lên, khi hiện thành hình nhìn vóc dáng đúng là Tô Mộc.
Sau khi dòng nước đen biến thành hình rõ ràng, sau đó lại dần dần biến đổi, không bao lâu sau Tô Mộc đẹp đẽ, ánh mắt sáng quắc, sống mũi cao nhất cùng với cánh môi rất sống động hiện ra trước mắt tôi. Anh ấy lạnh như băng nhìn chằm chằm Kim Đạt Hải ở đối diện, dù không nói gì nhưng lại có một sự chấn nhiếp từ người anh ấy thả ra ngoài khiến Kim Đạt Hải sợ hãi trong lòng, trong nháy mắt không biết nên làm gì, tiến không được mà lui cũng không xong.
Hắn đưa mắt nhìn đại trận Niết Bàn sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là Kim Đạt Hải có thể bỏ thân thể bệnh tật kia, lần nữa có thân thể tráng kiện và mệnh nghịch thiên, sau đó dấn thân vào con đường luyện công leo lên tột đỉnh vinh quang của đời người.
Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… “Tô Mộc? Ha ha, đến lúc này rồi ngươi còn trông cậy gã lệ quỷ kia có thể tới cứu ngươi? Hắn bị hồn tích đuổi theo lâu như vậy có lẽ bây giờ đã hồn phi phách tán, cho dù ngươi có gọi Đại La thần thiên tới cũng vô ích.” Kim Đạt Hải cười nói, lúc này gần như hắn đã điên cuồng, cười lớn giống như kẻ điên.“Phải không? Vợ ta vẫn còn ở trong tay ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ cứ như vậy chết sao?” Từ trên đỉnh đầu lần nữa truyền tới một âm thanh cao ngạo, chính là giọng đặc biệt lạnh như băng của Tô Mộc. Lần này anh ấy nói rất to, không chỉ tôi nghe thấy mà ngay cả Kim Đạt Hải đứng trước mặt tôi cũng cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn tới hướng âm thanh truyền tới.Âm thanh vừa rồi kia chính là từ cửa động trên đỉnh đầu mà nước đang chảy xuống truyền tới, nước từ cửa động kia càng ngày càng đen, lúc trước chỉ là tồi màu, không biết từ lúc nào nước đã trở nên đen như mực.Kim Đạt Hải thấy vậy run lên một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, gương mặt đang cười như điên biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin nổi. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn đầm nước đen dưới chân, một hồi lâu sau mới nói: “Không ngờ ngươi có thể chạy thoát khỏi tay hồn tích. Nếu đã tới thì lộ diện đi.”“Ha ha.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng. Sau đó nước đen dưới chân tôi bắt đầu cuồn cuộn, theo dòng nước đen cuồn cuồn có một thân thể đàn ông to lớn được tạo thành từ nước đen từ từ nhô lên, khi hiện thành hình nhìn vóc dáng đúng là Tô Mộc.Sau khi dòng nước đen biến thành hình rõ ràng, sau đó lại dần dần biến đổi, không bao lâu sau Tô Mộc đẹp đẽ, ánh mắt sáng quắc, sống mũi cao nhất cùng với cánh môi rất sống động hiện ra trước mắt tôi. Anh ấy lạnh như băng nhìn chằm chằm Kim Đạt Hải ở đối diện, dù không nói gì nhưng lại có một sự chấn nhiếp từ người anh ấy thả ra ngoài khiến Kim Đạt Hải sợ hãi trong lòng, trong nháy mắt không biết nên làm gì, tiến không được mà lui cũng không xong.Hắn đưa mắt nhìn đại trận Niết Bàn sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là Kim Đạt Hải có thể bỏ thân thể bệnh tật kia, lần nữa có thân thể tráng kiện và mệnh nghịch thiên, sau đó dấn thân vào con đường luyện công leo lên tột đỉnh vinh quang của đời người.