Vương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”…
Chương 518: 245-5
Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… "Em... Được rồi, em liền ỷ vào việc anh thích em, ở trước mặt em không còn cách nào khác em liền có thể ức hiếp anh, muốn anh cứu hắn đúng không, cũng không phải không được, nhưng em phải đáp ứng anh một việc." Đường Dũng thở dài, thỏa hiệp nói.Anh ta đã thỏa hiệp, tôi cũng không nhăn mặt nữa, liền hỏi anh chuyện gì, chỉ cần tôi muốn làm, tôi đều đồng ý với anh."Em muốn làm... như vậy mà gọi là đáp ứng hay sao, dù sao chuyện này đều có lợi cho em." Đường Dũng cũng bị tôi làm cho bực tức, nhưng trước mặt tôi anh cũng hết cách, nói: "Em còn nhớ rõ đã đáp ứng cùng anh đi Thái Lan đón Diệu Diệu không..."Thấy anh ta nói chuyện này, không đợi anh nói xong, tôi đã nói: "Không nhớ, có việc này sao?""Em!" Sắc mặt Đường Dũng xấu đi, không dám tin nhìn tôi.Sau khi nhìn ra tôi đang giả ngu anh mới liếc mắt, tức giận nói: "Không nhớ rõ thì thôi, anh cũng không nhớ được có cách nào để đánh thức Tô Mộc...""Sao lại không nhớ chứ, không phải là hai mươi ngày nữa đi Thái Lan hay sao, tôi đã đồng ý với anh, nói lời giữ lời, vừa nãy chỉ đùa thôi, nhìn bộ dáng của anh kìa, tức giận cái gì chứ…”Tôi thấy tình hình không đúng liền cười hắc hắc, giả ngu nói.Dù sao sau khi biết được Tô Mộc không có việc gì, tâm tình tôi trong nháy mắt thoải mái rất nhiều, dù bây giờ cổ tay tôi đều thụ thương, chảy không ít máu, tinh thần tôi vẫn rất phấn chấn."Ha ha, như vậy còn được, bất quá anh có nghĩa vụ nhắc nhở em một chút, không phải hai mươi ngày, mà là mười lăm ngày, sau khi bị thương em đã ngủ bốn hôm trong bệnh viện." Đường Dũng nói.Tôi liền yên lòng, tùy tiện khoát tay với Đường Dũng một cái, nói: "Thôi đi, như nhau thôi, mười lăm ngày thì mười lăm ngày, em đã có hộ chiếu, Thái Lan lại là quốc gia dễ đến, mặc kệ còn bao nhiêu ngày, chỉ cần Tô Mộc tỉnh lại, anh bảo ngày nào đi thì tôi đi.”"Tôi chỉ nhắc nhở em, chuyện chính muốn nói không phải việc này." Đường Dũng ngắt lời tôi.Tôi liền ngây người, bất ngờ nhìn Đường Dũng, hỏi: "Không phải việc này vậy thì còn có chuyện gì nữa?"
"Em... Được rồi, em liền ỷ vào việc anh thích em, ở trước mặt em không còn cách nào khác em liền có thể ức hiếp anh, muốn anh cứu hắn đúng không, cũng không phải không được, nhưng em phải đáp ứng anh một việc." Đường Dũng thở dài, thỏa hiệp nói.
Anh ta đã thỏa hiệp, tôi cũng không nhăn mặt nữa, liền hỏi anh chuyện gì, chỉ cần tôi muốn làm, tôi đều đồng ý với anh.
"Em muốn làm... như vậy mà gọi là đáp ứng hay sao, dù sao chuyện này đều có lợi cho em." Đường Dũng cũng bị tôi làm cho bực tức, nhưng trước mặt tôi anh cũng hết cách, nói: "Em còn nhớ rõ đã đáp ứng cùng anh đi Thái Lan đón Diệu Diệu không..."
Thấy anh ta nói chuyện này, không đợi anh nói xong, tôi đã nói: "Không nhớ, có việc này sao?"
"Em!" Sắc mặt Đường Dũng xấu đi, không dám tin nhìn tôi.
Sau khi nhìn ra tôi đang giả ngu anh mới liếc mắt, tức giận nói: "Không nhớ rõ thì thôi, anh cũng không nhớ được có cách nào để đánh thức Tô Mộc..."
"Sao lại không nhớ chứ, không phải là hai mươi ngày nữa đi Thái Lan hay sao, tôi đã đồng ý với anh, nói lời giữ lời, vừa nãy chỉ đùa thôi, nhìn bộ dáng của anh kìa, tức giận cái gì chứ…”Tôi thấy tình hình không đúng liền cười hắc hắc, giả ngu nói.
Dù sao sau khi biết được Tô Mộc không có việc gì, tâm tình tôi trong nháy mắt thoải mái rất nhiều, dù bây giờ cổ tay tôi đều thụ thương, chảy không ít máu, tinh thần tôi vẫn rất phấn chấn.
"Ha ha, như vậy còn được, bất quá anh có nghĩa vụ nhắc nhở em một chút, không phải hai mươi ngày, mà là mười lăm ngày, sau khi bị thương em đã ngủ bốn hôm trong bệnh viện." Đường Dũng nói.
Tôi liền yên lòng, tùy tiện khoát tay với Đường Dũng một cái, nói: "Thôi đi, như nhau thôi, mười lăm ngày thì mười lăm ngày, em đã có hộ chiếu, Thái Lan lại là quốc gia dễ đến, mặc kệ còn bao nhiêu ngày, chỉ cần Tô Mộc tỉnh lại, anh bảo ngày nào đi thì tôi đi.”
"Tôi chỉ nhắc nhở em, chuyện chính muốn nói không phải việc này." Đường Dũng ngắt lời tôi.
Tôi liền ngây người, bất ngờ nhìn Đường Dũng, hỏi: "Không phải việc này vậy thì còn có chuyện gì nữa?"
Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… "Em... Được rồi, em liền ỷ vào việc anh thích em, ở trước mặt em không còn cách nào khác em liền có thể ức hiếp anh, muốn anh cứu hắn đúng không, cũng không phải không được, nhưng em phải đáp ứng anh một việc." Đường Dũng thở dài, thỏa hiệp nói.Anh ta đã thỏa hiệp, tôi cũng không nhăn mặt nữa, liền hỏi anh chuyện gì, chỉ cần tôi muốn làm, tôi đều đồng ý với anh."Em muốn làm... như vậy mà gọi là đáp ứng hay sao, dù sao chuyện này đều có lợi cho em." Đường Dũng cũng bị tôi làm cho bực tức, nhưng trước mặt tôi anh cũng hết cách, nói: "Em còn nhớ rõ đã đáp ứng cùng anh đi Thái Lan đón Diệu Diệu không..."Thấy anh ta nói chuyện này, không đợi anh nói xong, tôi đã nói: "Không nhớ, có việc này sao?""Em!" Sắc mặt Đường Dũng xấu đi, không dám tin nhìn tôi.Sau khi nhìn ra tôi đang giả ngu anh mới liếc mắt, tức giận nói: "Không nhớ rõ thì thôi, anh cũng không nhớ được có cách nào để đánh thức Tô Mộc...""Sao lại không nhớ chứ, không phải là hai mươi ngày nữa đi Thái Lan hay sao, tôi đã đồng ý với anh, nói lời giữ lời, vừa nãy chỉ đùa thôi, nhìn bộ dáng của anh kìa, tức giận cái gì chứ…”Tôi thấy tình hình không đúng liền cười hắc hắc, giả ngu nói.Dù sao sau khi biết được Tô Mộc không có việc gì, tâm tình tôi trong nháy mắt thoải mái rất nhiều, dù bây giờ cổ tay tôi đều thụ thương, chảy không ít máu, tinh thần tôi vẫn rất phấn chấn."Ha ha, như vậy còn được, bất quá anh có nghĩa vụ nhắc nhở em một chút, không phải hai mươi ngày, mà là mười lăm ngày, sau khi bị thương em đã ngủ bốn hôm trong bệnh viện." Đường Dũng nói.Tôi liền yên lòng, tùy tiện khoát tay với Đường Dũng một cái, nói: "Thôi đi, như nhau thôi, mười lăm ngày thì mười lăm ngày, em đã có hộ chiếu, Thái Lan lại là quốc gia dễ đến, mặc kệ còn bao nhiêu ngày, chỉ cần Tô Mộc tỉnh lại, anh bảo ngày nào đi thì tôi đi.”"Tôi chỉ nhắc nhở em, chuyện chính muốn nói không phải việc này." Đường Dũng ngắt lời tôi.Tôi liền ngây người, bất ngờ nhìn Đường Dũng, hỏi: "Không phải việc này vậy thì còn có chuyện gì nữa?"