Vương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”…

Chương 561: 255-2

Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… Đường Dũng nhìn theo hướng sâm tinh biến mất cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái rồi cầm cái rễ vừa chặt của sâm tinh đi tới bên Tô Mộc.Tôi liền tiến lên trước, muốn thấy tận mắt Tô Mộc tỉnh lại. Nếu như khi Tô Mộc tỉnh lại thấy tôi đầu tiên hẳn anh ấy nhật định sẽ vui vẻ.Nhưng tôi vừa mới tiến tới thì Đường Dũng đã nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó nhìn về phía Giao tiên, giọng không cao không thấp nói: “Còn không đem người trợ tiên của ông đi ra ngoài? Lát nữa trong quá trình làm phép có điều gì sơ suất khiến cô ấy bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”“Cô ấy không phải là học trò của ngươi sao? Còn là đệ tử bế môn, xảy ra chuyện ngươi là sư phụ lại không chịu trách nhiệm?” Giao tiên bĩu môi nói.Có điều mặc dù ông ta nói lại như vậy nhưng vẫn đưa tay kéo tay tôi, nói: “Ngoan, theo ta ra ngoài, lát nữa sẽ rất nguy hiểm, ai biết một hồi sẽ có thứu quỷ gì từ ngực Tô Mộc chạy ra. Chúng ta cứ tránh đi một chút, tranh cho Đường Dũng chữa khỏi cho Tô Mộc thì ngươi lại xảy ra chuyện.”Giao tiên nói xong liền kéo tôi đi ra ngoài.Mặc dù tôi còn có chút không cam lòng, nhưng Giao tiên đã nói như vậy, cũng không cho tôi cơ hồi phản kháng, liền chỉ có thể theo Giao tiên ra khỏi phòng ngủ, xuống phòng khách chờ.Chờ đợi là chuyện đau khổ nhất trên thế gian này, nhất là quá trình chờ Tô Mộc tỉnh lại.Trái tim tôi đang thắt lại, cảm giác từng giây từng phút đều rất chậm chạp, phòng ngủ bên trên cũng không thấy động tĩnh gì, không biết Tô Mộc bây giờ thế nào?Đang suy nghĩ thì đột nhiên từ tầng trên truyền tới một tiếng ‘uỵch’. Là âm thanh vật nặng rơi xuống đất, thật giống như có ai đó bị ngã.Tôi liền đứng lên, định nhấc chân chạy lên lầu nhưng Giao tiên lại kéo tôi lại, ấn tôi trở lại ngồi trên ghế sa lon, giữ chặt tay tôi không cho tôi đi lên, còn nói có Đường Dũng ở đó thì Tô Mộc sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần an tâm chờ phía dưới là được.Nói xong ông ta giơ tay quờ trong không khí như bắt gì đó, sau đó một đoàn yêu khí màu xanh đậm xuất hiện trong tay ông ta. Ông ta đem yêu khí ngăn trên lỗ tai tôi, trong nháy mắt thế giới quanh tôi đều yêu tĩnh, âm thanh gì cũng không nghe được, thậm chí ngay cả tôi nói cũng giống như không phát ra âm thanh nào vậy. Thứ duy nhất tôi có thể nghe chính là tiếng Giao tiên vang lên trong đầu tôi, ông ta nói tôi đã vất vả như vậy rồi nên nghỉ ngơi một chút, tránh cho mệt mỏi mà bị ốm.

Đường Dũng nhìn theo hướng sâm tinh biến mất cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái rồi cầm cái rễ vừa chặt của sâm tinh đi tới bên Tô Mộc.

Tôi liền tiến lên trước, muốn thấy tận mắt Tô Mộc tỉnh lại. Nếu như khi Tô Mộc tỉnh lại thấy tôi đầu tiên hẳn anh ấy nhật định sẽ vui vẻ.

Nhưng tôi vừa mới tiến tới thì Đường Dũng đã nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó nhìn về phía Giao tiên, giọng không cao không thấp nói: “Còn không đem người trợ tiên của ông đi ra ngoài? Lát nữa trong quá trình làm phép có điều gì sơ suất khiến cô ấy bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

“Cô ấy không phải là học trò của ngươi sao? Còn là đệ tử bế môn, xảy ra chuyện ngươi là sư phụ lại không chịu trách nhiệm?” Giao tiên bĩu môi nói.

Có điều mặc dù ông ta nói lại như vậy nhưng vẫn đưa tay kéo tay tôi, nói: “Ngoan, theo ta ra ngoài, lát nữa sẽ rất nguy hiểm, ai biết một hồi sẽ có thứu quỷ gì từ ngực Tô Mộc chạy ra. Chúng ta cứ tránh đi một chút, tranh cho Đường Dũng chữa khỏi cho Tô Mộc thì ngươi lại xảy ra chuyện.”

Giao tiên nói xong liền kéo tôi đi ra ngoài.

Mặc dù tôi còn có chút không cam lòng, nhưng Giao tiên đã nói như vậy, cũng không cho tôi cơ hồi phản kháng, liền chỉ có thể theo Giao tiên ra khỏi phòng ngủ, xuống phòng khách chờ.

Chờ đợi là chuyện đau khổ nhất trên thế gian này, nhất là quá trình chờ Tô Mộc tỉnh lại.

Trái tim tôi đang thắt lại, cảm giác từng giây từng phút đều rất chậm chạp, phòng ngủ bên trên cũng không thấy động tĩnh gì, không biết Tô Mộc bây giờ thế nào?

Đang suy nghĩ thì đột nhiên từ tầng trên truyền tới một tiếng ‘uỵch’. Là âm thanh vật nặng rơi xuống đất, thật giống như có ai đó bị ngã.

Tôi liền đứng lên, định nhấc chân chạy lên lầu nhưng Giao tiên lại kéo tôi lại, ấn tôi trở lại ngồi trên ghế sa lon, giữ chặt tay tôi không cho tôi đi lên, còn nói có Đường Dũng ở đó thì Tô Mộc sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần an tâm chờ phía dưới là được.

Nói xong ông ta giơ tay quờ trong không khí như bắt gì đó, sau đó một đoàn yêu khí màu xanh đậm xuất hiện trong tay ông ta. Ông ta đem yêu khí ngăn trên lỗ tai tôi, trong nháy mắt thế giới quanh tôi đều yêu tĩnh, âm thanh gì cũng không nghe được, thậm chí ngay cả tôi nói cũng giống như không phát ra âm thanh nào vậy. Thứ duy nhất tôi có thể nghe chính là tiếng Giao tiên vang lên trong đầu tôi, ông ta nói tôi đã vất vả như vậy rồi nên nghỉ ngơi một chút, tránh cho mệt mỏi mà bị ốm.

Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… Đường Dũng nhìn theo hướng sâm tinh biến mất cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái rồi cầm cái rễ vừa chặt của sâm tinh đi tới bên Tô Mộc.Tôi liền tiến lên trước, muốn thấy tận mắt Tô Mộc tỉnh lại. Nếu như khi Tô Mộc tỉnh lại thấy tôi đầu tiên hẳn anh ấy nhật định sẽ vui vẻ.Nhưng tôi vừa mới tiến tới thì Đường Dũng đã nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó nhìn về phía Giao tiên, giọng không cao không thấp nói: “Còn không đem người trợ tiên của ông đi ra ngoài? Lát nữa trong quá trình làm phép có điều gì sơ suất khiến cô ấy bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”“Cô ấy không phải là học trò của ngươi sao? Còn là đệ tử bế môn, xảy ra chuyện ngươi là sư phụ lại không chịu trách nhiệm?” Giao tiên bĩu môi nói.Có điều mặc dù ông ta nói lại như vậy nhưng vẫn đưa tay kéo tay tôi, nói: “Ngoan, theo ta ra ngoài, lát nữa sẽ rất nguy hiểm, ai biết một hồi sẽ có thứu quỷ gì từ ngực Tô Mộc chạy ra. Chúng ta cứ tránh đi một chút, tranh cho Đường Dũng chữa khỏi cho Tô Mộc thì ngươi lại xảy ra chuyện.”Giao tiên nói xong liền kéo tôi đi ra ngoài.Mặc dù tôi còn có chút không cam lòng, nhưng Giao tiên đã nói như vậy, cũng không cho tôi cơ hồi phản kháng, liền chỉ có thể theo Giao tiên ra khỏi phòng ngủ, xuống phòng khách chờ.Chờ đợi là chuyện đau khổ nhất trên thế gian này, nhất là quá trình chờ Tô Mộc tỉnh lại.Trái tim tôi đang thắt lại, cảm giác từng giây từng phút đều rất chậm chạp, phòng ngủ bên trên cũng không thấy động tĩnh gì, không biết Tô Mộc bây giờ thế nào?Đang suy nghĩ thì đột nhiên từ tầng trên truyền tới một tiếng ‘uỵch’. Là âm thanh vật nặng rơi xuống đất, thật giống như có ai đó bị ngã.Tôi liền đứng lên, định nhấc chân chạy lên lầu nhưng Giao tiên lại kéo tôi lại, ấn tôi trở lại ngồi trên ghế sa lon, giữ chặt tay tôi không cho tôi đi lên, còn nói có Đường Dũng ở đó thì Tô Mộc sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần an tâm chờ phía dưới là được.Nói xong ông ta giơ tay quờ trong không khí như bắt gì đó, sau đó một đoàn yêu khí màu xanh đậm xuất hiện trong tay ông ta. Ông ta đem yêu khí ngăn trên lỗ tai tôi, trong nháy mắt thế giới quanh tôi đều yêu tĩnh, âm thanh gì cũng không nghe được, thậm chí ngay cả tôi nói cũng giống như không phát ra âm thanh nào vậy. Thứ duy nhất tôi có thể nghe chính là tiếng Giao tiên vang lên trong đầu tôi, ông ta nói tôi đã vất vả như vậy rồi nên nghỉ ngơi một chút, tránh cho mệt mỏi mà bị ốm.

Chương 561: 255-2