Vương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”…

Chương 874: 347

Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… “Cái gì?” Tôi sửng sốt, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đường Dũng, cho rằng anh ta đang đùa với tôi.Nhưng lúc này ánh mắt anh ta vô cùng nghiêm túc, từ khi tôi biết anh ta tới nay thật chưa thấy anh ta nghiêm túc như lúc này bao giờ.Tôi liền nói: “Anh nói lại một lần nữa, thân xác Tô Mộc thế nào?”“Đường Dũng, ngươi hãy nói cho rõ ràng, bây giờ không phải là thời điểm để quậy phá.” Sắc mặt Giao tiên cũng biến đổi, nhắc nhở Đường Dũng.“Anh nói, lần đó em có thể tỉnh là bởi vì uống thuốc được bào chế từ thân xác Tô Mộc. Lúc ấy em ăn hoa bỉ ngạn, toàn bộ hồn phách cũng bị phong tỏa ở bên trong hoa bỉ ngạn, nếu như không uống bát thuốc kia thì hồn phách của em sẽ luôn bị niêm phong trong kí ức kiếp trước. Anh giữ em một tuần lễ quả thực không có cách nào…”“Ai cho phép anh làm như vậy?! Tôi bị kẹt trong kí ức thì có liên quan gì?! Cho dù chết thì có liên quan gì?! Anh dựa vào cái gì mà gây thương tổn cho thân xác Tô Mộc?! A…” Đường Dũng nói xong thì nước mắt tôi đã rơi như mưa, không nhịn được giận dữ hét lên.Từ khi tôi yêu Tô Mộc tới nay hi vọng lớn nhất chính là anh ấy có thể sống lại, biến thành một người bình thường cùng nhau sống tới đầu bạc răng long. Phàm là có phương pháp có thể giúp Tô Mộc sống lại thì tôi đều nguyện ý thử nghiệm, cho dù phương pháp đó rất nguy hiểm!Nhưng là ở Thái Lan, hạnh phúc đã ở ngay trước mắt thì tổ tiên Tô gia đột nhiên xuất hiện không để cho Tô Mộc sống lại.Bây giờ Đường Dũng lại đem hy vọng cuối cùng của tôi nghiền nát. Không có thân xác, không có long mạch, ngay cả Phó âm kinh cũng không có tung tích. Ba con đường sống lại cho Tô Mộc lúc này đều hoàn toàn bị bịt kín.Tôi giống như một con chó bị vây, không ngừng lởn vởn tại chỗ nhưng không tìm được phương hương đi ra. Thậm chí trong phút giây này ngay cả ý nghĩa để sống tiếp tôi cũng không biết là gì nữa. Có lẽ tôi nên sớm chết, vào lần Lâm Yến Nhi chiếm thân xác của tôi thì tôi cũng không nên chiếm yêu thân kiếp trước để sống lại.Nếu như lúc ấy tôi chết rồi biến thành quỷ thì bây giờ cũng có thể cùng Tô Mộc bay đi?Cũng không đến nỗi làm hại Tô Mộc bây giờ ngay cả thi thể cũng không còn.Nước mắt tôi không kìm lại được, khóc nước nở, ngực đau như bị một tảng đá lớn đè lên.Nước mắt khiến tôi không thấy rõ những gì trước mắt, tôi chỉ biết là tôi xong rồi, bây giờ thi thể Tô Mộc đã không còn, tôi trở nên lợi hại thì có lợi ích gì?Tôi ngã uỵch một cái xuống đất, bên tai loáng thoáng nghe Đường Dũng đang gọi tôi, lại theo tôi nói xin lỗi.Hình như anh ta cũng đang khóc, trong âm thanh có chút nghẹn ngào, còn ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt, hận không đem tôi dung nhập vào cơ thể anh ta.Nhưng bây giờ tôi giống như xác chết vậy, nước mắt chảy không ngừng nhưng đầu óc trống rỗng, tựa như mọi thứ bây giờ cũng không có liên quan tới tôi.Không biết tôi khóc bao lâu, tôi mệt mỏi, ngay cả ngủ thế nào tôi cũng không biết.

“Cái gì?” Tôi sửng sốt, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đường Dũng, cho rằng anh ta đang đùa với tôi.

Nhưng lúc này ánh mắt anh ta vô cùng nghiêm túc, từ khi tôi biết anh ta tới nay thật chưa thấy anh ta nghiêm túc như lúc này bao giờ.

Tôi liền nói: “Anh nói lại một lần nữa, thân xác Tô Mộc thế nào?”

“Đường Dũng, ngươi hãy nói cho rõ ràng, bây giờ không phải là thời điểm để quậy phá.” Sắc mặt Giao tiên cũng biến đổi, nhắc nhở Đường Dũng.

“Anh nói, lần đó em có thể tỉnh là bởi vì uống thuốc được bào chế từ thân xác Tô Mộc. Lúc ấy em ăn hoa bỉ ngạn, toàn bộ hồn phách cũng bị phong tỏa ở bên trong hoa bỉ ngạn, nếu như không uống bát thuốc kia thì hồn phách của em sẽ luôn bị niêm phong trong kí ức kiếp trước. Anh giữ em một tuần lễ quả thực không có cách nào…”

“Ai cho phép anh làm như vậy?! Tôi bị kẹt trong kí ức thì có liên quan gì?! Cho dù chết thì có liên quan gì?! Anh dựa vào cái gì mà gây thương tổn cho thân xác Tô Mộc?! A…” Đường Dũng nói xong thì nước mắt tôi đã rơi như mưa, không nhịn được giận dữ hét lên.

Từ khi tôi yêu Tô Mộc tới nay hi vọng lớn nhất chính là anh ấy có thể sống lại, biến thành một người bình thường cùng nhau sống tới đầu bạc răng long. Phàm là có phương pháp có thể giúp Tô Mộc sống lại thì tôi đều nguyện ý thử nghiệm, cho dù phương pháp đó rất nguy hiểm!

Nhưng là ở Thái Lan, hạnh phúc đã ở ngay trước mắt thì tổ tiên Tô gia đột nhiên xuất hiện không để cho Tô Mộc sống lại.

Bây giờ Đường Dũng lại đem hy vọng cuối cùng của tôi nghiền nát. Không có thân xác, không có long mạch, ngay cả Phó âm kinh cũng không có tung tích. Ba con đường sống lại cho Tô Mộc lúc này đều hoàn toàn bị bịt kín.

Tôi giống như một con chó bị vây, không ngừng lởn vởn tại chỗ nhưng không tìm được phương hương đi ra. Thậm chí trong phút giây này ngay cả ý nghĩa để sống tiếp tôi cũng không biết là gì nữa. Có lẽ tôi nên sớm chết, vào lần Lâm Yến Nhi chiếm thân xác của tôi thì tôi cũng không nên chiếm yêu thân kiếp trước để sống lại.

Nếu như lúc ấy tôi chết rồi biến thành quỷ thì bây giờ cũng có thể cùng Tô Mộc bay đi?

Cũng không đến nỗi làm hại Tô Mộc bây giờ ngay cả thi thể cũng không còn.

Nước mắt tôi không kìm lại được, khóc nước nở, ngực đau như bị một tảng đá lớn đè lên.

Nước mắt khiến tôi không thấy rõ những gì trước mắt, tôi chỉ biết là tôi xong rồi, bây giờ thi thể Tô Mộc đã không còn, tôi trở nên lợi hại thì có lợi ích gì?

Tôi ngã uỵch một cái xuống đất, bên tai loáng thoáng nghe Đường Dũng đang gọi tôi, lại theo tôi nói xin lỗi.

Hình như anh ta cũng đang khóc, trong âm thanh có chút nghẹn ngào, còn ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt, hận không đem tôi dung nhập vào cơ thể anh ta.

Nhưng bây giờ tôi giống như xác chết vậy, nước mắt chảy không ngừng nhưng đầu óc trống rỗng, tựa như mọi thứ bây giờ cũng không có liên quan tới tôi.

Không biết tôi khóc bao lâu, tôi mệt mỏi, ngay cả ngủ thế nào tôi cũng không biết.

Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… “Cái gì?” Tôi sửng sốt, hai mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Đường Dũng, cho rằng anh ta đang đùa với tôi.Nhưng lúc này ánh mắt anh ta vô cùng nghiêm túc, từ khi tôi biết anh ta tới nay thật chưa thấy anh ta nghiêm túc như lúc này bao giờ.Tôi liền nói: “Anh nói lại một lần nữa, thân xác Tô Mộc thế nào?”“Đường Dũng, ngươi hãy nói cho rõ ràng, bây giờ không phải là thời điểm để quậy phá.” Sắc mặt Giao tiên cũng biến đổi, nhắc nhở Đường Dũng.“Anh nói, lần đó em có thể tỉnh là bởi vì uống thuốc được bào chế từ thân xác Tô Mộc. Lúc ấy em ăn hoa bỉ ngạn, toàn bộ hồn phách cũng bị phong tỏa ở bên trong hoa bỉ ngạn, nếu như không uống bát thuốc kia thì hồn phách của em sẽ luôn bị niêm phong trong kí ức kiếp trước. Anh giữ em một tuần lễ quả thực không có cách nào…”“Ai cho phép anh làm như vậy?! Tôi bị kẹt trong kí ức thì có liên quan gì?! Cho dù chết thì có liên quan gì?! Anh dựa vào cái gì mà gây thương tổn cho thân xác Tô Mộc?! A…” Đường Dũng nói xong thì nước mắt tôi đã rơi như mưa, không nhịn được giận dữ hét lên.Từ khi tôi yêu Tô Mộc tới nay hi vọng lớn nhất chính là anh ấy có thể sống lại, biến thành một người bình thường cùng nhau sống tới đầu bạc răng long. Phàm là có phương pháp có thể giúp Tô Mộc sống lại thì tôi đều nguyện ý thử nghiệm, cho dù phương pháp đó rất nguy hiểm!Nhưng là ở Thái Lan, hạnh phúc đã ở ngay trước mắt thì tổ tiên Tô gia đột nhiên xuất hiện không để cho Tô Mộc sống lại.Bây giờ Đường Dũng lại đem hy vọng cuối cùng của tôi nghiền nát. Không có thân xác, không có long mạch, ngay cả Phó âm kinh cũng không có tung tích. Ba con đường sống lại cho Tô Mộc lúc này đều hoàn toàn bị bịt kín.Tôi giống như một con chó bị vây, không ngừng lởn vởn tại chỗ nhưng không tìm được phương hương đi ra. Thậm chí trong phút giây này ngay cả ý nghĩa để sống tiếp tôi cũng không biết là gì nữa. Có lẽ tôi nên sớm chết, vào lần Lâm Yến Nhi chiếm thân xác của tôi thì tôi cũng không nên chiếm yêu thân kiếp trước để sống lại.Nếu như lúc ấy tôi chết rồi biến thành quỷ thì bây giờ cũng có thể cùng Tô Mộc bay đi?Cũng không đến nỗi làm hại Tô Mộc bây giờ ngay cả thi thể cũng không còn.Nước mắt tôi không kìm lại được, khóc nước nở, ngực đau như bị một tảng đá lớn đè lên.Nước mắt khiến tôi không thấy rõ những gì trước mắt, tôi chỉ biết là tôi xong rồi, bây giờ thi thể Tô Mộc đã không còn, tôi trở nên lợi hại thì có lợi ích gì?Tôi ngã uỵch một cái xuống đất, bên tai loáng thoáng nghe Đường Dũng đang gọi tôi, lại theo tôi nói xin lỗi.Hình như anh ta cũng đang khóc, trong âm thanh có chút nghẹn ngào, còn ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt, hận không đem tôi dung nhập vào cơ thể anh ta.Nhưng bây giờ tôi giống như xác chết vậy, nước mắt chảy không ngừng nhưng đầu óc trống rỗng, tựa như mọi thứ bây giờ cũng không có liên quan tới tôi.Không biết tôi khóc bao lâu, tôi mệt mỏi, ngay cả ngủ thế nào tôi cũng không biết.

Chương 874: 347