Vương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”…

Chương 961: 376-2

Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… “Đường Dũng!” Chung Quỳ vừa nổ, người tôi đột nhiên buông lỏng một chút giống như ý thức được khôi phục vậy, nói chuyện cũng đã phát ra tiếng.“Dương Dương!” Nghe tôi gọi, Đường Dũng quơ quơ tay, yếu ớt gọi tôi.Anh ta cực kỳ chật vật, toàn thân đầy máu tươi, trên người đã có không biết bao nhiêu vết thương nhưng anh ta vẫn rất vui vẻ cười với tôi lộ ra hàm răng đầy máu, hỏi tôi: “Vừa rồi thấy anh có đẹp trai không? Có xứng làm nam thần của em không?”Vừa nói chuyện, người anh ta ứa máu ra ngoài giống như toàn thân đếm không hết lỗ máu vậy.Tôi sợ hãi khiến bối rối, vừa khóc lóc vừa lấy tay bịt lại các lỗ máu trên người anh ta, nói anh ta đừng nói chuyện, tôi sẽ đưa anh ta đi bệnh viện!“Không cần, nam thần của em không cần phải đi bệnh viện. Em chỉ cần nói cho anh, vừa rồi anh có đẹp trai không, em có yêu anh không?” Ý thức Đường Dũng đã có chút mơ hồ, anh ta lắc đầu, mắt vẫn nhìn tôi chăm chú, chờ câu trả lời của tôi.“Đẹp trai! Không có ai đẹp trai hơn anh, tôi đã sớm yêu anh!” Tôi khóc lóc nói. Vừa khóc tôi vừa đỡ anh ta lên, muốn mang anh ta đi bệnh viện nhưng đây là nơi nông trang hoang vu, tất cả mọi người đều chết, căn bản không còn chiếc xe nào để đưa chúng tôi đi bệnh viện.Tôi tuyệt vọng vô cùng, Đường Dũng ngược lại rất thản nhiên, anh ta bảo tôi đừng để ý, anh ta mệt muốn nghỉ ngơi một chút. Vừa nói anh ta chỉ chỉ tới hôn trường đã bố trí xong cách đó không xa, bảo tôi đỡ anh ta qua đó, nói: “Đi qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi. Đây là hôn lễ chỉ có hai chúng ta, mặc dù anh không cách nào làm chú rể nhưng anh có thể vì em làm một chuyện cuối cùng.”“Anh đừng nói chuyện… Anh nói sẽ bị chảy máu, tiếp tục như vậy anh sẽ chết!” Hai tay tôi nâng mặt Đường Dũng, khóc nức nở, liều mạng ngăn anh ta đừng nói.Nhưng anh ta căn bản không nghe tôi, vẫn tự mình nói như cũ: “Anh đem chú rể trả lại cho em, kiếp trước cũng được, kiếp này cũng tốt, anh chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc, mọi cái khác đều không quan trọng… Khụ… ông đây là anh hùng, sao lại chảy nước mắt…”Đường Dũng có chút hối hận giống như rơi nước mắt thật quá mất mặt vậy, nhưng anh ta cũng giống như tôi, cũng không ngừng lại được. Nước mắt anh ta chảy ra đỏ tươi, mặt đầy tham luyến nhìn tôi không thôi giống như tôi chính là người duy nhất anh ta không bỏ được trên cõi đời này.Trái tim tôi quặn thắt, khóc thở không ra hơi nhưng chỉ có thể nhìn máu cứ ộc ra mà không thể làm gì.Mắt Đường Dũng đang chảy nước mắt nhưng khóe miệng vẫn cong lên mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại, không còn hô hấp.

“Đường Dũng!” Chung Quỳ vừa nổ, người tôi đột nhiên buông lỏng một chút giống như ý thức được khôi phục vậy, nói chuyện cũng đã phát ra tiếng.

“Dương Dương!” Nghe tôi gọi, Đường Dũng quơ quơ tay, yếu ớt gọi tôi.

Anh ta cực kỳ chật vật, toàn thân đầy máu tươi, trên người đã có không biết bao nhiêu vết thương nhưng anh ta vẫn rất vui vẻ cười với tôi lộ ra hàm răng đầy máu, hỏi tôi: “Vừa rồi thấy anh có đẹp trai không? Có xứng làm nam thần của em không?”

Vừa nói chuyện, người anh ta ứa máu ra ngoài giống như toàn thân đếm không hết lỗ máu vậy.

Tôi sợ hãi khiến bối rối, vừa khóc lóc vừa lấy tay bịt lại các lỗ máu trên người anh ta, nói anh ta đừng nói chuyện, tôi sẽ đưa anh ta đi bệnh viện!

“Không cần, nam thần của em không cần phải đi bệnh viện. Em chỉ cần nói cho anh, vừa rồi anh có đẹp trai không, em có yêu anh không?” Ý thức Đường Dũng đã có chút mơ hồ, anh ta lắc đầu, mắt vẫn nhìn tôi chăm chú, chờ câu trả lời của tôi.

“Đẹp trai! Không có ai đẹp trai hơn anh, tôi đã sớm yêu anh!” Tôi khóc lóc nói. Vừa khóc tôi vừa đỡ anh ta lên, muốn mang anh ta đi bệnh viện nhưng đây là nơi nông trang hoang vu, tất cả mọi người đều chết, căn bản không còn chiếc xe nào để đưa chúng tôi đi bệnh viện.

Tôi tuyệt vọng vô cùng, Đường Dũng ngược lại rất thản nhiên, anh ta bảo tôi đừng để ý, anh ta mệt muốn nghỉ ngơi một chút. Vừa nói anh ta chỉ chỉ tới hôn trường đã bố trí xong cách đó không xa, bảo tôi đỡ anh ta qua đó, nói: “Đi qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi. Đây là hôn lễ chỉ có hai chúng ta, mặc dù anh không cách nào làm chú rể nhưng anh có thể vì em làm một chuyện cuối cùng.”

“Anh đừng nói chuyện… Anh nói sẽ bị chảy máu, tiếp tục như vậy anh sẽ chết!” Hai tay tôi nâng mặt Đường Dũng, khóc nức nở, liều mạng ngăn anh ta đừng nói.

Nhưng anh ta căn bản không nghe tôi, vẫn tự mình nói như cũ: “Anh đem chú rể trả lại cho em, kiếp trước cũng được, kiếp này cũng tốt, anh chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc, mọi cái khác đều không quan trọng… Khụ… ông đây là anh hùng, sao lại chảy nước mắt…”

Đường Dũng có chút hối hận giống như rơi nước mắt thật quá mất mặt vậy, nhưng anh ta cũng giống như tôi, cũng không ngừng lại được. Nước mắt anh ta chảy ra đỏ tươi, mặt đầy tham luyến nhìn tôi không thôi giống như tôi chính là người duy nhất anh ta không bỏ được trên cõi đời này.

Trái tim tôi quặn thắt, khóc thở không ra hơi nhưng chỉ có thể nhìn máu cứ ộc ra mà không thể làm gì.

Mắt Đường Dũng đang chảy nước mắt nhưng khóe miệng vẫn cong lên mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại, không còn hô hấp.

Chồng Yêu Là QuỷTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhVương Văn là tên của bạn trai tôi, tôi do dự một lát rồi đồng ý. Dù sao nhà anh ấy cũng chỉ có hai phòng, nếu tôi không ngủ với Vương Văn thì sẽ phải ngủ với mẹ anh ấy, so ra thì ngủ với Vương Văn sẽ thoải mái hơn đôi chút.Đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung với Vương Văn, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật vượt quá cái nắm tay và ôm nhau. Buổi tối, cả hai đều rất kích động, anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, đôi môi mát lạnh hôn lên môi tôi nhẹ nhàng. Bình thường thì trông Vương Văn rất rụt rè, ấy thế mà kỹ thuật hôn lại rất cao siêu, chẳng mấy chốc cả người tôi đã bị anh ấy làm nóng ran lên.Hiển nhiên anh ấy cũng rất hăng, hô hấp càng ngày càng dồn dập, những cái vuốt ve đơn giản đã không thể thỏa mãn được bàn tay mang theo hơi lạnh của anh ấy nữa. Anh ấy thò vào trong lớp quần áo rồi tìm kiếm dọc xuống dưới. Ngay lúc anh ấy chạm vào cái ranh giới đó, tôi như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, dùng một tay giữ lấy bàn tay đang chiến đấu của anh, nói: “Không được, em đang đến tháng.”Anh ấy “ừ”… “Đường Dũng!” Chung Quỳ vừa nổ, người tôi đột nhiên buông lỏng một chút giống như ý thức được khôi phục vậy, nói chuyện cũng đã phát ra tiếng.“Dương Dương!” Nghe tôi gọi, Đường Dũng quơ quơ tay, yếu ớt gọi tôi.Anh ta cực kỳ chật vật, toàn thân đầy máu tươi, trên người đã có không biết bao nhiêu vết thương nhưng anh ta vẫn rất vui vẻ cười với tôi lộ ra hàm răng đầy máu, hỏi tôi: “Vừa rồi thấy anh có đẹp trai không? Có xứng làm nam thần của em không?”Vừa nói chuyện, người anh ta ứa máu ra ngoài giống như toàn thân đếm không hết lỗ máu vậy.Tôi sợ hãi khiến bối rối, vừa khóc lóc vừa lấy tay bịt lại các lỗ máu trên người anh ta, nói anh ta đừng nói chuyện, tôi sẽ đưa anh ta đi bệnh viện!“Không cần, nam thần của em không cần phải đi bệnh viện. Em chỉ cần nói cho anh, vừa rồi anh có đẹp trai không, em có yêu anh không?” Ý thức Đường Dũng đã có chút mơ hồ, anh ta lắc đầu, mắt vẫn nhìn tôi chăm chú, chờ câu trả lời của tôi.“Đẹp trai! Không có ai đẹp trai hơn anh, tôi đã sớm yêu anh!” Tôi khóc lóc nói. Vừa khóc tôi vừa đỡ anh ta lên, muốn mang anh ta đi bệnh viện nhưng đây là nơi nông trang hoang vu, tất cả mọi người đều chết, căn bản không còn chiếc xe nào để đưa chúng tôi đi bệnh viện.Tôi tuyệt vọng vô cùng, Đường Dũng ngược lại rất thản nhiên, anh ta bảo tôi đừng để ý, anh ta mệt muốn nghỉ ngơi một chút. Vừa nói anh ta chỉ chỉ tới hôn trường đã bố trí xong cách đó không xa, bảo tôi đỡ anh ta qua đó, nói: “Đi qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi. Đây là hôn lễ chỉ có hai chúng ta, mặc dù anh không cách nào làm chú rể nhưng anh có thể vì em làm một chuyện cuối cùng.”“Anh đừng nói chuyện… Anh nói sẽ bị chảy máu, tiếp tục như vậy anh sẽ chết!” Hai tay tôi nâng mặt Đường Dũng, khóc nức nở, liều mạng ngăn anh ta đừng nói.Nhưng anh ta căn bản không nghe tôi, vẫn tự mình nói như cũ: “Anh đem chú rể trả lại cho em, kiếp trước cũng được, kiếp này cũng tốt, anh chỉ hy vọng em có thể hạnh phúc, mọi cái khác đều không quan trọng… Khụ… ông đây là anh hùng, sao lại chảy nước mắt…”Đường Dũng có chút hối hận giống như rơi nước mắt thật quá mất mặt vậy, nhưng anh ta cũng giống như tôi, cũng không ngừng lại được. Nước mắt anh ta chảy ra đỏ tươi, mặt đầy tham luyến nhìn tôi không thôi giống như tôi chính là người duy nhất anh ta không bỏ được trên cõi đời này.Trái tim tôi quặn thắt, khóc thở không ra hơi nhưng chỉ có thể nhìn máu cứ ộc ra mà không thể làm gì.Mắt Đường Dũng đang chảy nước mắt nhưng khóe miệng vẫn cong lên mỉm cười, từ từ nhắm mắt lại, không còn hô hấp.

Chương 961: 376-2