Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 8: Ối trời, sáu người?

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm lau miệng.Nói thật, mặc dù ban nấy ở đại sảnh, bọn họ rất khinh thường Trần Khiêm nhưng anh không hề có ý định sẽ trả thù.Chỉ muốn hoàn thành việc chị gái giao nhanh nhất có thể. thôi.Sau đó rời khỏi nơi này.Bây giờ xem ra, Lý Chấn Quốc đã dạy dỗ bọn họ một trận“Sáu chị em chúng em đến để phục vụ cậu Trần, chỉ cần cậu Trần đồng ý tha lỗi cho chúng tôi, phải trả giá thế nào. chúng em cũng nguyện hy sinh...”Trịnh Duyệt quyến rũ.Các cô gái xinh đẹp làm nhân viên phục vụ ở suối nước nóng, không có gì phải nghi ngờ, chỉ có một mục đích duy nhất đó là câu rùa vàng, rồi bước chân vào giới thượng lưu.Không chờ Tổng giám đốc Lý bảo họ lên xin lỗi.Thì đám người Trình Duyệt cũng sẽ không kiềm được. lòng mà nhào lên thôi.Phú hào là gì?Người thanh niên trước mặt này mới là cậu chủ chân chính, hơn nữa còn là cậu chủ giới thượng lưu!!!Sao Trần Khiêm có thể không hiểu ý của bọn họ chứ, lập tức ngạc nhiên.Ối trời, sáu người?Cũng khá là...Trong lúc Trần Khiêm đang ngẩn người. “Reng reng reng...”Ngay lúc Trần Khiêm đang bối rối tìm lý do bảo bọn họ đi thì bỗng nhiên điện thoại vang lên.Là chị anh gọi đến.Điều này làm Trần Khiêm bình tĩnh hơn: “Các chị à, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút!”Rồi Trần Khiêm chạy vọt ra ngoài.Thì ra, chị gọi đến để hỏi chuyện ký tên, hơn nữa dặn dò Trần Khiêmphải nhanh chân thoát khỏi ảnh hưởng của việc nuôi nghèo v.v.Tóm lại là nói một sớ dài.Sau khi cúp máy, Trần Khiêm nghĩ đến tình huống vừa rồi, thầm cười khổ.Trần Khiêm hai mươi hai tuổi, là một thanh niên trai tráng thừa năng lượng, nếu nói không bị quyến rũ, là giả.Tuy răng trước kia từng hẹn hò với Dương Hạ nhưng Trần Khiêm rất yêu cô ta, cũng tôn trọng suy nghĩ của cô ta nên thực tế hai người chưa xảy ra chuyện gì.Nghĩ đến Dương Hạ, lòng Trần Khiêm bỗng đau nhói.Nếu Dương Hạ biết bây giờ mình có tiền rồi, liệu có suy nghĩ lại không?Haiz! Nhớ đến những hình ảnh khi còn yêu đương với Dương Hạ, hai người nắm tay ở nhà ăn, thư viện, chơi đùa ở công viênV.V.Nhiệt huyết trong lòng Trần Khiêm đã lắng đi nhiều. Lần đầu tiên của mình mà, đâu thể cứ vậy mà mất đi nhỉ?Quyết định cuối cùng của Trần Khiêm vẫn là không quay. lại phòng, gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc nói mình tự ra ngoài dạo.Ra khỏi sơn trang, lại đi đến phố thương mại Kim Lăng.Người qua kẻ lại, đều là những thanh niên quần áo sang trọng thời thượng hoặc các ông chủ lớn ra vào.Phố thương mại này là của mình! Trần Khiêm, mày không được quá tự til. ngôn tình hàiTrần Khiêm tự nhắc nhở mình.Ngay đúng lúc này.Bên tai bỗng có một giọng nói.“Trần Khiêm!”Trần Khiêm quay đầu nhìn lại thì thấy Mã Hân Nhiên và Triệu Nhất Phàm đang đứng trước cửa một quán Karaoke tên là Đế Hoàng.Còn có cả Hứa Nam, Hoàng Mao và đám bạn cùng phòng của họ.“Cậu hay lắm Trần Khiêm, đúng là cậu thật rồi! Chẳng phải cậu nói cậu về kí túc xá hả, sao cậu lại đến phố thương mại! Hứ hứ! Cậu lừa tới”Mã Hân Nhiên nhìn thấy Trần Khiêm thì chạy đến vờ giận dỗi.

Trần Khiêm lau miệng.

Nói thật, mặc dù ban nấy ở đại sảnh, bọn họ rất khinh thường Trần Khiêm nhưng anh không hề có ý định sẽ trả thù.

Chỉ muốn hoàn thành việc chị gái giao nhanh nhất có thể. thôi.

Sau đó rời khỏi nơi này.

Bây giờ xem ra, Lý Chấn Quốc đã dạy dỗ bọn họ một trận

“Sáu chị em chúng em đến để phục vụ cậu Trần, chỉ cần cậu Trần đồng ý tha lỗi cho chúng tôi, phải trả giá thế nào. chúng em cũng nguyện hy sinh...”

Trịnh Duyệt quyến rũ.

Các cô gái xinh đẹp làm nhân viên phục vụ ở suối nước nóng, không có gì phải nghi ngờ, chỉ có một mục đích duy nhất đó là câu rùa vàng, rồi bước chân vào giới thượng lưu.

Không chờ Tổng giám đốc Lý bảo họ lên xin lỗi.

Thì đám người Trình Duyệt cũng sẽ không kiềm được. lòng mà nhào lên thôi.

Phú hào là gì?

Người thanh niên trước mặt này mới là cậu chủ chân chính, hơn nữa còn là cậu chủ giới thượng lưu!!!

Sao Trần Khiêm có thể không hiểu ý của bọn họ chứ, lập tức ngạc nhiên.

Ối trời, sáu người?

Cũng khá là...

Trong lúc Trần Khiêm đang ngẩn người. “Reng reng reng...”

Ngay lúc Trần Khiêm đang bối rối tìm lý do bảo bọn họ đi thì bỗng nhiên điện thoại vang lên.

Là chị anh gọi đến.

Điều này làm Trần Khiêm bình tĩnh hơn: “Các chị à, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút!”

Rồi Trần Khiêm chạy vọt ra ngoài.

Thì ra, chị gọi đến để hỏi chuyện ký tên, hơn nữa dặn dò Trần Khiêmphải nhanh chân thoát khỏi ảnh hưởng của việc nuôi nghèo v.v.

Tóm lại là nói một sớ dài.

Sau khi cúp máy, Trần Khiêm nghĩ đến tình huống vừa rồi, thầm cười khổ.

Trần Khiêm hai mươi hai tuổi, là một thanh niên trai tráng thừa năng lượng, nếu nói không bị quyến rũ, là giả.

Tuy răng trước kia từng hẹn hò với Dương Hạ nhưng Trần Khiêm rất yêu cô ta, cũng tôn trọng suy nghĩ của cô ta nên thực tế hai người chưa xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến Dương Hạ, lòng Trần Khiêm bỗng đau nhói.

Nếu Dương Hạ biết bây giờ mình có tiền rồi, liệu có suy nghĩ lại không?

Haiz! Nhớ đến những hình ảnh khi còn yêu đương với Dương Hạ, hai người nắm tay ở nhà ăn, thư viện, chơi đùa ở công viên

V.V.

Nhiệt huyết trong lòng Trần Khiêm đã lắng đi nhiều. Lần đầu tiên của mình mà, đâu thể cứ vậy mà mất đi nhỉ?

Quyết định cuối cùng của Trần Khiêm vẫn là không quay. lại phòng, gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc nói mình tự ra ngoài dạo.

Ra khỏi sơn trang, lại đi đến phố thương mại Kim Lăng.

Người qua kẻ lại, đều là những thanh niên quần áo sang trọng thời thượng hoặc các ông chủ lớn ra vào.

Phố thương mại này là của mình! Trần Khiêm, mày không được quá tự til. ngôn tình hài

Trần Khiêm tự nhắc nhở mình.

Ngay đúng lúc này.

Bên tai bỗng có một giọng nói.

“Trần Khiêm!”

Trần Khiêm quay đầu nhìn lại thì thấy Mã Hân Nhiên và Triệu Nhất Phàm đang đứng trước cửa một quán Karaoke tên là Đế Hoàng.

Còn có cả Hứa Nam, Hoàng Mao và đám bạn cùng phòng của họ.

“Cậu hay lắm Trần Khiêm, đúng là cậu thật rồi! Chẳng phải cậu nói cậu về kí túc xá hả, sao cậu lại đến phố thương mại! Hứ hứ! Cậu lừa tới”

Mã Hân Nhiên nhìn thấy Trần Khiêm thì chạy đến vờ giận dỗi.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Trần Khiêm lau miệng.Nói thật, mặc dù ban nấy ở đại sảnh, bọn họ rất khinh thường Trần Khiêm nhưng anh không hề có ý định sẽ trả thù.Chỉ muốn hoàn thành việc chị gái giao nhanh nhất có thể. thôi.Sau đó rời khỏi nơi này.Bây giờ xem ra, Lý Chấn Quốc đã dạy dỗ bọn họ một trận“Sáu chị em chúng em đến để phục vụ cậu Trần, chỉ cần cậu Trần đồng ý tha lỗi cho chúng tôi, phải trả giá thế nào. chúng em cũng nguyện hy sinh...”Trịnh Duyệt quyến rũ.Các cô gái xinh đẹp làm nhân viên phục vụ ở suối nước nóng, không có gì phải nghi ngờ, chỉ có một mục đích duy nhất đó là câu rùa vàng, rồi bước chân vào giới thượng lưu.Không chờ Tổng giám đốc Lý bảo họ lên xin lỗi.Thì đám người Trình Duyệt cũng sẽ không kiềm được. lòng mà nhào lên thôi.Phú hào là gì?Người thanh niên trước mặt này mới là cậu chủ chân chính, hơn nữa còn là cậu chủ giới thượng lưu!!!Sao Trần Khiêm có thể không hiểu ý của bọn họ chứ, lập tức ngạc nhiên.Ối trời, sáu người?Cũng khá là...Trong lúc Trần Khiêm đang ngẩn người. “Reng reng reng...”Ngay lúc Trần Khiêm đang bối rối tìm lý do bảo bọn họ đi thì bỗng nhiên điện thoại vang lên.Là chị anh gọi đến.Điều này làm Trần Khiêm bình tĩnh hơn: “Các chị à, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút!”Rồi Trần Khiêm chạy vọt ra ngoài.Thì ra, chị gọi đến để hỏi chuyện ký tên, hơn nữa dặn dò Trần Khiêmphải nhanh chân thoát khỏi ảnh hưởng của việc nuôi nghèo v.v.Tóm lại là nói một sớ dài.Sau khi cúp máy, Trần Khiêm nghĩ đến tình huống vừa rồi, thầm cười khổ.Trần Khiêm hai mươi hai tuổi, là một thanh niên trai tráng thừa năng lượng, nếu nói không bị quyến rũ, là giả.Tuy răng trước kia từng hẹn hò với Dương Hạ nhưng Trần Khiêm rất yêu cô ta, cũng tôn trọng suy nghĩ của cô ta nên thực tế hai người chưa xảy ra chuyện gì.Nghĩ đến Dương Hạ, lòng Trần Khiêm bỗng đau nhói.Nếu Dương Hạ biết bây giờ mình có tiền rồi, liệu có suy nghĩ lại không?Haiz! Nhớ đến những hình ảnh khi còn yêu đương với Dương Hạ, hai người nắm tay ở nhà ăn, thư viện, chơi đùa ở công viênV.V.Nhiệt huyết trong lòng Trần Khiêm đã lắng đi nhiều. Lần đầu tiên của mình mà, đâu thể cứ vậy mà mất đi nhỉ?Quyết định cuối cùng của Trần Khiêm vẫn là không quay. lại phòng, gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc nói mình tự ra ngoài dạo.Ra khỏi sơn trang, lại đi đến phố thương mại Kim Lăng.Người qua kẻ lại, đều là những thanh niên quần áo sang trọng thời thượng hoặc các ông chủ lớn ra vào.Phố thương mại này là của mình! Trần Khiêm, mày không được quá tự til. ngôn tình hàiTrần Khiêm tự nhắc nhở mình.Ngay đúng lúc này.Bên tai bỗng có một giọng nói.“Trần Khiêm!”Trần Khiêm quay đầu nhìn lại thì thấy Mã Hân Nhiên và Triệu Nhất Phàm đang đứng trước cửa một quán Karaoke tên là Đế Hoàng.Còn có cả Hứa Nam, Hoàng Mao và đám bạn cùng phòng của họ.“Cậu hay lắm Trần Khiêm, đúng là cậu thật rồi! Chẳng phải cậu nói cậu về kí túc xá hả, sao cậu lại đến phố thương mại! Hứ hứ! Cậu lừa tới”Mã Hân Nhiên nhìn thấy Trần Khiêm thì chạy đến vờ giận dỗi.

Chương 8: Ối trời, sáu người?