Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 28: Bình Phàm lúc nãy chính là Trần Khiêm

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lại tặng liên tiếp năm lần. Mọi người lại một lần nữa sốc nặng.“Anh Bình Phàm, hai người chúng ta trao đổi wechat đi. Sau này, Tư Dư ngày nào cũng livestream cho anh xem nhé?”Hàn Tư Dư phấn khích đến mức vội vàng đề nghị.Nhưng mà thật lâu cũng không thấy Bình Phàm trả lời gì. Nhìn lại, thì ra Bình Phàm đã offline rồi!Hàn Tư Dư thở dài buồn bã. Nhưng không sao, ít ra cũng kiếm được hơn hai mươi nghìn tệ rồi.Đủ khiến Hàn Tư Dư vui mừng.Cùng lúc đó, không ít nữ sinh tải phần mềm livestream này về, tìm tài khoản đại gia Bình Phàm trong phòng chat của Hàn Tư Dư, muốn trò chuyện riêng...Trong số đó có Dương Hạ.Kí túc xá nam."Trần Khiêm nghe thấy Hứa Nam phòng bên không ngừng. ca thán, đại loại kiểu như có tiền mà to à.Lười biếng vứt điện thoại sang một bên, Trần Khiêm cười khổ.Quả nhiên, chỉ cần bạn có tiền thì nói cái gì cũng là chân lý.Chỉ cần bạn có tiền, thì làm gì cũng ngầu.Ha ha...Bình Phàm lúc nãy chính là Trần Khiêm.Biết Lục Thần và Hứa Nam lên mặt ức hiếp người khác, lại còn xúc phạm bạn cùng phòng của mình, Trần Khiêm liền nạp thẳng một trăm năm mươi nghìn tệ vào.Kết quả làm hai người đó câm nín.Nghe tiếng chửi mảng sát bên vách vẫn còn tiếp tục, xem ra lòng tự tôn của Hứa Nam cũng bị tổn hại không ít.Lúc nãy, anh cũng cố ý thăm dò Dương Hạ. Không ngờ, Dương Hạ cũng không khiến anh thất vọng. Cô ta ngay lập tức biến thành cô gái thực dụng, ham cầu hư vinh."Trần Khiêm cũng hoàn toàn không còn tình cảm gì với cô ta nữa rồi. Hết sức mệt mỏi, Trần Khiêm chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau.Bọn Dương Huy trèo tường vào kí túc xá để ngủ lúc năm giờ sáng.Do hôm nay có tiết học, bọn họ ăn sáng xong liền nhanh chóng lê thân đến lớp học.“Trần Khiêm, cậu đứng lại cho tôi.”Kết quả là, ngay khi rời khỏi quán ăn,bọn họ nghe một cô gái hét lên với giọng điệu gay gắt!Trần Khiêm nghe gọi thì quay đầu lại.Chỉ thấy một cô gái mặc quần jean bảy tấc bó sát người, chân mang giày cao gót, dáng người cao ráo, da trắng đứng chặn trước mặt Trần Khiêm.Cô ta khoanh tay, vô cùng khinh thường nhìn Trần Khiêm nói:"Trần Khiêm, cậu được lắm. Vẫn nhận trợ cấp của khoa mà lại đi mua món đồ trị xa xỉ giá ba trăm nghìn tệ? Tôi nói cho cậu biết, vì chuyện này nên tiền trợ cấp năm nay cậu đừng mong được nhận!"Cô ta lạnh lùng nói."Giang Vi Vi, Trân Khiêm do cứu người nên được người ta tặng một thẻ mua hàng. Cậu cớ gì đòi cắt trợ cấp của cậu ấy? Cậu là chủ tịch hội sinh viên thì giỏi lắm à?”Trưởng phòng kí túc Dương Huy nhìn cô gái khí chất cao ngạo trước mặt, nhịn không được lên tiếng."Liên quan gì đến cậu? Trợ cấp mỗi năm của Trần Hạo. đều do hội sinh viên xin cho, do thấy cậu ta thành thật. Bây giờ thì hay rồi, mua một cái túi xách những ba trăm nghìn tệ. Bây giờ trong khoa ai ai cũng biết khoa mình có một tên đại ngốc!""Riêng chuyện này đã làm tổn hại danh dự của khoa. Tội này là đủ để cắt trợ cấp của cậu ta rồi."Giang Vi Vi chán ghét liếc Trần Khiêm. Rõ ràng buổi livestream tối qua của Hàn Tư Dư khiến mọi người đều biếtđến chuyện chiếc túi xách rồi!Trong khi cô ta lại là chủ tịch hội sinh viên.Cũng có thể nói là một trong số ít nữ sinh làm chủ tịch trong trường.Gia thế vững chắc, lại còn biết giải quyết vấn đề, ngoài ra còn có quan hệ tốt với những bạn học có tiền và quyền trong khoa và trong trường.Cô ta còn quen biết tất cả các thầy cô trong ngoài khoa.Mang trong mình phong cách đại tỷ điển hình.Cho nên nhìn thấy Trần Khiêm nghèo rách mồng tơi lại không quyền không thế có chút chướng mắt.Chẳng qua, Trần Khiêm có một đặc điểm là rất nghe lời. Trước đây Giang Vi Vi dựa vào món tiền trợ cấp để thao túng, bắt anh làm cái này cái kia.Còn những sinh viên nghèo khác thì không cần phải phục vụ không công cho Giang Vi Vi như người hầu kẻ hạ.Đây cũng là lí do vì sao Dương Huy nhìn Giang Vi Vi không thuận mắt."Hừ, Trần Khiêm, cậu nói xem chuyện này giải quyết như thế nào?”Giang Vi Vi vân khoanh tay, cao ngạo nói.Trần Khiêm nhíu mày. Nói thật tình, giờ đây anh không cần dựa vào trợ cấp cho sinh viên nghèo nữa.Tuy nhiên nói cho cùng, dù Giang Vi Vi coi thường, khi dễ mình nhưng những khoản trợ cấp trước đây đúng là nhờ cô ta mà có.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lại tặng liên tiếp năm lần. Mọi người lại một lần nữa sốc nặng.“Anh Bình Phàm, hai người chúng ta trao đổi wechat đi. Sau này, Tư Dư ngày nào cũng livestream cho anh xem nhé?”Hàn Tư Dư phấn khích đến mức vội vàng đề nghị.Nhưng mà thật lâu cũng không thấy Bình Phàm trả lời gì. Nhìn lại, thì ra Bình Phàm đã offline rồi!Hàn Tư Dư thở dài buồn bã. Nhưng không sao, ít ra cũng kiếm được hơn hai mươi nghìn tệ rồi.Đủ khiến Hàn Tư Dư vui mừng.Cùng lúc đó, không ít nữ sinh tải phần mềm livestream này về, tìm tài khoản đại gia Bình Phàm trong phòng chat của Hàn Tư Dư, muốn trò chuyện riêng...Trong số đó có Dương Hạ.Kí túc xá nam."Trần Khiêm nghe thấy Hứa Nam phòng bên không ngừng. ca thán, đại loại kiểu như có tiền mà to à.Lười biếng vứt điện thoại sang một bên, Trần Khiêm cười khổ.Quả nhiên, chỉ cần bạn có tiền thì nói cái gì cũng là chân lý.Chỉ cần bạn có tiền, thì làm gì cũng ngầu.Ha ha...Bình Phàm lúc nãy chính là Trần Khiêm.Biết Lục Thần và Hứa Nam lên mặt ức hiếp người khác, lại còn xúc phạm bạn cùng phòng của mình, Trần Khiêm liền nạp thẳng một trăm năm mươi nghìn tệ vào.Kết quả làm hai người đó câm nín.Nghe tiếng chửi mảng sát bên vách vẫn còn tiếp tục, xem ra lòng tự tôn của Hứa Nam cũng bị tổn hại không ít.Lúc nãy, anh cũng cố ý thăm dò Dương Hạ. Không ngờ, Dương Hạ cũng không khiến anh thất vọng. Cô ta ngay lập tức biến thành cô gái thực dụng, ham cầu hư vinh."Trần Khiêm cũng hoàn toàn không còn tình cảm gì với cô ta nữa rồi. Hết sức mệt mỏi, Trần Khiêm chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau.Bọn Dương Huy trèo tường vào kí túc xá để ngủ lúc năm giờ sáng.Do hôm nay có tiết học, bọn họ ăn sáng xong liền nhanh chóng lê thân đến lớp học.“Trần Khiêm, cậu đứng lại cho tôi.”Kết quả là, ngay khi rời khỏi quán ăn,bọn họ nghe một cô gái hét lên với giọng điệu gay gắt!Trần Khiêm nghe gọi thì quay đầu lại.Chỉ thấy một cô gái mặc quần jean bảy tấc bó sát người, chân mang giày cao gót, dáng người cao ráo, da trắng đứng chặn trước mặt Trần Khiêm.Cô ta khoanh tay, vô cùng khinh thường nhìn Trần Khiêm nói:"Trần Khiêm, cậu được lắm. Vẫn nhận trợ cấp của khoa mà lại đi mua món đồ trị xa xỉ giá ba trăm nghìn tệ? Tôi nói cho cậu biết, vì chuyện này nên tiền trợ cấp năm nay cậu đừng mong được nhận!"Cô ta lạnh lùng nói."Giang Vi Vi, Trân Khiêm do cứu người nên được người ta tặng một thẻ mua hàng. Cậu cớ gì đòi cắt trợ cấp của cậu ấy? Cậu là chủ tịch hội sinh viên thì giỏi lắm à?”Trưởng phòng kí túc Dương Huy nhìn cô gái khí chất cao ngạo trước mặt, nhịn không được lên tiếng."Liên quan gì đến cậu? Trợ cấp mỗi năm của Trần Hạo. đều do hội sinh viên xin cho, do thấy cậu ta thành thật. Bây giờ thì hay rồi, mua một cái túi xách những ba trăm nghìn tệ. Bây giờ trong khoa ai ai cũng biết khoa mình có một tên đại ngốc!""Riêng chuyện này đã làm tổn hại danh dự của khoa. Tội này là đủ để cắt trợ cấp của cậu ta rồi."Giang Vi Vi chán ghét liếc Trần Khiêm. Rõ ràng buổi livestream tối qua của Hàn Tư Dư khiến mọi người đều biếtđến chuyện chiếc túi xách rồi!Trong khi cô ta lại là chủ tịch hội sinh viên.Cũng có thể nói là một trong số ít nữ sinh làm chủ tịch trong trường.Gia thế vững chắc, lại còn biết giải quyết vấn đề, ngoài ra còn có quan hệ tốt với những bạn học có tiền và quyền trong khoa và trong trường.Cô ta còn quen biết tất cả các thầy cô trong ngoài khoa.Mang trong mình phong cách đại tỷ điển hình.Cho nên nhìn thấy Trần Khiêm nghèo rách mồng tơi lại không quyền không thế có chút chướng mắt.Chẳng qua, Trần Khiêm có một đặc điểm là rất nghe lời. Trước đây Giang Vi Vi dựa vào món tiền trợ cấp để thao túng, bắt anh làm cái này cái kia.Còn những sinh viên nghèo khác thì không cần phải phục vụ không công cho Giang Vi Vi như người hầu kẻ hạ.Đây cũng là lí do vì sao Dương Huy nhìn Giang Vi Vi không thuận mắt."Hừ, Trần Khiêm, cậu nói xem chuyện này giải quyết như thế nào?”Giang Vi Vi vân khoanh tay, cao ngạo nói.Trần Khiêm nhíu mày. Nói thật tình, giờ đây anh không cần dựa vào trợ cấp cho sinh viên nghèo nữa.Tuy nhiên nói cho cùng, dù Giang Vi Vi coi thường, khi dễ mình nhưng những khoản trợ cấp trước đây đúng là nhờ cô ta mà có.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Lại tặng liên tiếp năm lần. Mọi người lại một lần nữa sốc nặng.“Anh Bình Phàm, hai người chúng ta trao đổi wechat đi. Sau này, Tư Dư ngày nào cũng livestream cho anh xem nhé?”Hàn Tư Dư phấn khích đến mức vội vàng đề nghị.Nhưng mà thật lâu cũng không thấy Bình Phàm trả lời gì. Nhìn lại, thì ra Bình Phàm đã offline rồi!Hàn Tư Dư thở dài buồn bã. Nhưng không sao, ít ra cũng kiếm được hơn hai mươi nghìn tệ rồi.Đủ khiến Hàn Tư Dư vui mừng.Cùng lúc đó, không ít nữ sinh tải phần mềm livestream này về, tìm tài khoản đại gia Bình Phàm trong phòng chat của Hàn Tư Dư, muốn trò chuyện riêng...Trong số đó có Dương Hạ.Kí túc xá nam."Trần Khiêm nghe thấy Hứa Nam phòng bên không ngừng. ca thán, đại loại kiểu như có tiền mà to à.Lười biếng vứt điện thoại sang một bên, Trần Khiêm cười khổ.Quả nhiên, chỉ cần bạn có tiền thì nói cái gì cũng là chân lý.Chỉ cần bạn có tiền, thì làm gì cũng ngầu.Ha ha...Bình Phàm lúc nãy chính là Trần Khiêm.Biết Lục Thần và Hứa Nam lên mặt ức hiếp người khác, lại còn xúc phạm bạn cùng phòng của mình, Trần Khiêm liền nạp thẳng một trăm năm mươi nghìn tệ vào.Kết quả làm hai người đó câm nín.Nghe tiếng chửi mảng sát bên vách vẫn còn tiếp tục, xem ra lòng tự tôn của Hứa Nam cũng bị tổn hại không ít.Lúc nãy, anh cũng cố ý thăm dò Dương Hạ. Không ngờ, Dương Hạ cũng không khiến anh thất vọng. Cô ta ngay lập tức biến thành cô gái thực dụng, ham cầu hư vinh."Trần Khiêm cũng hoàn toàn không còn tình cảm gì với cô ta nữa rồi. Hết sức mệt mỏi, Trần Khiêm chìm vào giấc ngủ.Ngày hôm sau.Bọn Dương Huy trèo tường vào kí túc xá để ngủ lúc năm giờ sáng.Do hôm nay có tiết học, bọn họ ăn sáng xong liền nhanh chóng lê thân đến lớp học.“Trần Khiêm, cậu đứng lại cho tôi.”Kết quả là, ngay khi rời khỏi quán ăn,bọn họ nghe một cô gái hét lên với giọng điệu gay gắt!Trần Khiêm nghe gọi thì quay đầu lại.Chỉ thấy một cô gái mặc quần jean bảy tấc bó sát người, chân mang giày cao gót, dáng người cao ráo, da trắng đứng chặn trước mặt Trần Khiêm.Cô ta khoanh tay, vô cùng khinh thường nhìn Trần Khiêm nói:"Trần Khiêm, cậu được lắm. Vẫn nhận trợ cấp của khoa mà lại đi mua món đồ trị xa xỉ giá ba trăm nghìn tệ? Tôi nói cho cậu biết, vì chuyện này nên tiền trợ cấp năm nay cậu đừng mong được nhận!"Cô ta lạnh lùng nói."Giang Vi Vi, Trân Khiêm do cứu người nên được người ta tặng một thẻ mua hàng. Cậu cớ gì đòi cắt trợ cấp của cậu ấy? Cậu là chủ tịch hội sinh viên thì giỏi lắm à?”Trưởng phòng kí túc Dương Huy nhìn cô gái khí chất cao ngạo trước mặt, nhịn không được lên tiếng."Liên quan gì đến cậu? Trợ cấp mỗi năm của Trần Hạo. đều do hội sinh viên xin cho, do thấy cậu ta thành thật. Bây giờ thì hay rồi, mua một cái túi xách những ba trăm nghìn tệ. Bây giờ trong khoa ai ai cũng biết khoa mình có một tên đại ngốc!""Riêng chuyện này đã làm tổn hại danh dự của khoa. Tội này là đủ để cắt trợ cấp của cậu ta rồi."Giang Vi Vi chán ghét liếc Trần Khiêm. Rõ ràng buổi livestream tối qua của Hàn Tư Dư khiến mọi người đều biếtđến chuyện chiếc túi xách rồi!Trong khi cô ta lại là chủ tịch hội sinh viên.Cũng có thể nói là một trong số ít nữ sinh làm chủ tịch trong trường.Gia thế vững chắc, lại còn biết giải quyết vấn đề, ngoài ra còn có quan hệ tốt với những bạn học có tiền và quyền trong khoa và trong trường.Cô ta còn quen biết tất cả các thầy cô trong ngoài khoa.Mang trong mình phong cách đại tỷ điển hình.Cho nên nhìn thấy Trần Khiêm nghèo rách mồng tơi lại không quyền không thế có chút chướng mắt.Chẳng qua, Trần Khiêm có một đặc điểm là rất nghe lời. Trước đây Giang Vi Vi dựa vào món tiền trợ cấp để thao túng, bắt anh làm cái này cái kia.Còn những sinh viên nghèo khác thì không cần phải phục vụ không công cho Giang Vi Vi như người hầu kẻ hạ.Đây cũng là lí do vì sao Dương Huy nhìn Giang Vi Vi không thuận mắt."Hừ, Trần Khiêm, cậu nói xem chuyện này giải quyết như thế nào?”Giang Vi Vi vân khoanh tay, cao ngạo nói.Trần Khiêm nhíu mày. Nói thật tình, giờ đây anh không cần dựa vào trợ cấp cho sinh viên nghèo nữa.Tuy nhiên nói cho cùng, dù Giang Vi Vi coi thường, khi dễ mình nhưng những khoản trợ cấp trước đây đúng là nhờ cô ta mà có.

Chương 28: Bình Phàm lúc nãy chính là Trần Khiêm