Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 36: Cậu có ý gì?

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Trời đất, công ty lên sàn chứng khoán rồi, là tập đoàn trong top 100 đó. Thực lực hùng hậu."Lâm Kiều ái mộ nói."Không phải tin tức mấy hôm trước có nói tập đoàn Thịnh Hoa đang gặp vấn đề về tài chính sao?"Trần Khiêm lẳng lặng läng nghe, nhưng khi nghe đến phần những người đẹp tán gấu chém gió, cũng góp chuyện mấy câu.Nhưng lời vừa nói ra thì không khí đột nhiên đông cứng.Đặc biệt là Triệu Nhất Phàm, cô ta liếc Trân Khiêm một cái."Cậu có ý gì? Gặp vấn đề tài chính thì cũng bình thường thôi? Cậu ở đây ganh ghét gì chứ?""Hứ, có nhiều người vậy đó. Ghen tị với người khác, chỉ chăm chăm tìm khuyết điểm của người ta để soi mói. Thật ghê tởm!"Lâm Kiều khinh thường đáp trả.Lúc này, Trần Khiêm có nói câu gì thì cũng sẽ dẫn tới xung đột mà thôi."Nhất Phàm!"Lúc này, Trang Cường cùng hai người bạn học từ trên lầu đi xuống..."Nhất Phàm, ban nãy nhìn cậu có vẻ không vui, sao thế?" Trang Cường cầm ví tiền đi từ trên lầu xuốngNhìn Triệu Nhất Phàm đã dậy thì còn xinh hơn cả hai năm trước, trái tìm của Trang Cường đập thình thịch."Không có gì đâu, tôi chỉ thấy kinh tởm một người mà thôi!""Triệu Nhất Phàm nhìn Trần Khiêm, lạnh lùng nói."Đúng rồi, không tự biết mình là người thế nào mà cũng dám nói năng lung tung!"Gần như như nhóm người đẹp Lâm Kiều có chung một kẻ thù.Nhắm thẳng vào Trần Khiêm. Trang Cường cũng liếc Trần Khiêm một cái.Ban nấy lúc anh ta vừa bước vào đã thấy hình như Triệu Nhất Phàm và Trần Khiêm có khúc mắc gì đó.Bây giờ xem ra, có vẻ như Triệu Nhất Phàm và Trần Khiêm có xích mích không vui.Chẳng lẽ... Thằng nhóc này có quan hệ mập mờ với Triệu Nhất Phàm?Ha hạ, sao có thể?Trang Cường vừa nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm là biết ngay, từ trên xuống dưới không đến một trăm năm mươi tệ, sao Nhất Phàm có thể có quan hệ nhập nhẵng với loại người thế này được!"Có hiểu lầm chuyện gì thì giải thích là được mài! Mọi người là bạn với nhau, phải hòa thuận với nhaul"Trang Cường cười sang sảng nhưng ánh mắt lại nhìn sang Trần Khiêm."Anh bạn, tôi tên Trang Cường, là bạn thân từ nhỏ với Nhất Phàm, xin chào!"Nói xong, Trang Cường còn muốn bắt tay với Trần Khiêm, chiếc đồng hồ Rolex xuất hiện.Loại đồng hồ này vừa nhìn đã biết không rẻ, ít nhất của phải hơn một trăm nghìn.Chớp mắt khiến cả đám con gái đều nhìn ngưỡng mộ.Trần Khiêm nhìn người tên Trang Cường này, thế nào cũng cảm thấy anh ta chẳng có ý tốt lành gì.Đang chuẩn bị bắt tay với anh ta."Thì nghe Trang Cường nói một cách kinh ngạc"Wow, anh bạn, quần áo của cậu hiệu gì thế? Xin lỗi tôi mới vừa ở nước ngoài về nên không biết, sao tôi chưa bao giờ thấy nhỉ?"Trang Cường nhìn áo của Trần Khiêm, trố mắt đứng nhìn giống như không biết nên nói gì.Khóe miệng thì đã nhếch lên cười khinh.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Trời đất, công ty lên sàn chứng khoán rồi, là tập đoàn trong top 100 đó. Thực lực hùng hậu."Lâm Kiều ái mộ nói."Không phải tin tức mấy hôm trước có nói tập đoàn Thịnh Hoa đang gặp vấn đề về tài chính sao?"Trần Khiêm lẳng lặng läng nghe, nhưng khi nghe đến phần những người đẹp tán gấu chém gió, cũng góp chuyện mấy câu.Nhưng lời vừa nói ra thì không khí đột nhiên đông cứng.Đặc biệt là Triệu Nhất Phàm, cô ta liếc Trân Khiêm một cái."Cậu có ý gì? Gặp vấn đề tài chính thì cũng bình thường thôi? Cậu ở đây ganh ghét gì chứ?""Hứ, có nhiều người vậy đó. Ghen tị với người khác, chỉ chăm chăm tìm khuyết điểm của người ta để soi mói. Thật ghê tởm!"Lâm Kiều khinh thường đáp trả.Lúc này, Trần Khiêm có nói câu gì thì cũng sẽ dẫn tới xung đột mà thôi."Nhất Phàm!"Lúc này, Trang Cường cùng hai người bạn học từ trên lầu đi xuống..."Nhất Phàm, ban nãy nhìn cậu có vẻ không vui, sao thế?" Trang Cường cầm ví tiền đi từ trên lầu xuốngNhìn Triệu Nhất Phàm đã dậy thì còn xinh hơn cả hai năm trước, trái tìm của Trang Cường đập thình thịch."Không có gì đâu, tôi chỉ thấy kinh tởm một người mà thôi!""Triệu Nhất Phàm nhìn Trần Khiêm, lạnh lùng nói."Đúng rồi, không tự biết mình là người thế nào mà cũng dám nói năng lung tung!"Gần như như nhóm người đẹp Lâm Kiều có chung một kẻ thù.Nhắm thẳng vào Trần Khiêm. Trang Cường cũng liếc Trần Khiêm một cái.Ban nấy lúc anh ta vừa bước vào đã thấy hình như Triệu Nhất Phàm và Trần Khiêm có khúc mắc gì đó.Bây giờ xem ra, có vẻ như Triệu Nhất Phàm và Trần Khiêm có xích mích không vui.Chẳng lẽ... Thằng nhóc này có quan hệ mập mờ với Triệu Nhất Phàm?Ha hạ, sao có thể?Trang Cường vừa nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm là biết ngay, từ trên xuống dưới không đến một trăm năm mươi tệ, sao Nhất Phàm có thể có quan hệ nhập nhẵng với loại người thế này được!"Có hiểu lầm chuyện gì thì giải thích là được mài! Mọi người là bạn với nhau, phải hòa thuận với nhaul"Trang Cường cười sang sảng nhưng ánh mắt lại nhìn sang Trần Khiêm."Anh bạn, tôi tên Trang Cường, là bạn thân từ nhỏ với Nhất Phàm, xin chào!"Nói xong, Trang Cường còn muốn bắt tay với Trần Khiêm, chiếc đồng hồ Rolex xuất hiện.Loại đồng hồ này vừa nhìn đã biết không rẻ, ít nhất của phải hơn một trăm nghìn.Chớp mắt khiến cả đám con gái đều nhìn ngưỡng mộ.Trần Khiêm nhìn người tên Trang Cường này, thế nào cũng cảm thấy anh ta chẳng có ý tốt lành gì.Đang chuẩn bị bắt tay với anh ta."Thì nghe Trang Cường nói một cách kinh ngạc"Wow, anh bạn, quần áo của cậu hiệu gì thế? Xin lỗi tôi mới vừa ở nước ngoài về nên không biết, sao tôi chưa bao giờ thấy nhỉ?"Trang Cường nhìn áo của Trần Khiêm, trố mắt đứng nhìn giống như không biết nên nói gì.Khóe miệng thì đã nhếch lên cười khinh.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Trời đất, công ty lên sàn chứng khoán rồi, là tập đoàn trong top 100 đó. Thực lực hùng hậu."Lâm Kiều ái mộ nói."Không phải tin tức mấy hôm trước có nói tập đoàn Thịnh Hoa đang gặp vấn đề về tài chính sao?"Trần Khiêm lẳng lặng läng nghe, nhưng khi nghe đến phần những người đẹp tán gấu chém gió, cũng góp chuyện mấy câu.Nhưng lời vừa nói ra thì không khí đột nhiên đông cứng.Đặc biệt là Triệu Nhất Phàm, cô ta liếc Trân Khiêm một cái."Cậu có ý gì? Gặp vấn đề tài chính thì cũng bình thường thôi? Cậu ở đây ganh ghét gì chứ?""Hứ, có nhiều người vậy đó. Ghen tị với người khác, chỉ chăm chăm tìm khuyết điểm của người ta để soi mói. Thật ghê tởm!"Lâm Kiều khinh thường đáp trả.Lúc này, Trần Khiêm có nói câu gì thì cũng sẽ dẫn tới xung đột mà thôi."Nhất Phàm!"Lúc này, Trang Cường cùng hai người bạn học từ trên lầu đi xuống..."Nhất Phàm, ban nãy nhìn cậu có vẻ không vui, sao thế?" Trang Cường cầm ví tiền đi từ trên lầu xuốngNhìn Triệu Nhất Phàm đã dậy thì còn xinh hơn cả hai năm trước, trái tìm của Trang Cường đập thình thịch."Không có gì đâu, tôi chỉ thấy kinh tởm một người mà thôi!""Triệu Nhất Phàm nhìn Trần Khiêm, lạnh lùng nói."Đúng rồi, không tự biết mình là người thế nào mà cũng dám nói năng lung tung!"Gần như như nhóm người đẹp Lâm Kiều có chung một kẻ thù.Nhắm thẳng vào Trần Khiêm. Trang Cường cũng liếc Trần Khiêm một cái.Ban nấy lúc anh ta vừa bước vào đã thấy hình như Triệu Nhất Phàm và Trần Khiêm có khúc mắc gì đó.Bây giờ xem ra, có vẻ như Triệu Nhất Phàm và Trần Khiêm có xích mích không vui.Chẳng lẽ... Thằng nhóc này có quan hệ mập mờ với Triệu Nhất Phàm?Ha hạ, sao có thể?Trang Cường vừa nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm là biết ngay, từ trên xuống dưới không đến một trăm năm mươi tệ, sao Nhất Phàm có thể có quan hệ nhập nhẵng với loại người thế này được!"Có hiểu lầm chuyện gì thì giải thích là được mài! Mọi người là bạn với nhau, phải hòa thuận với nhaul"Trang Cường cười sang sảng nhưng ánh mắt lại nhìn sang Trần Khiêm."Anh bạn, tôi tên Trang Cường, là bạn thân từ nhỏ với Nhất Phàm, xin chào!"Nói xong, Trang Cường còn muốn bắt tay với Trần Khiêm, chiếc đồng hồ Rolex xuất hiện.Loại đồng hồ này vừa nhìn đã biết không rẻ, ít nhất của phải hơn một trăm nghìn.Chớp mắt khiến cả đám con gái đều nhìn ngưỡng mộ.Trần Khiêm nhìn người tên Trang Cường này, thế nào cũng cảm thấy anh ta chẳng có ý tốt lành gì.Đang chuẩn bị bắt tay với anh ta."Thì nghe Trang Cường nói một cách kinh ngạc"Wow, anh bạn, quần áo của cậu hiệu gì thế? Xin lỗi tôi mới vừa ở nước ngoài về nên không biết, sao tôi chưa bao giờ thấy nhỉ?"Trang Cường nhìn áo của Trần Khiêm, trố mắt đứng nhìn giống như không biết nên nói gì.Khóe miệng thì đã nhếch lên cười khinh.

Chương 36: Cậu có ý gì?